Thời gian này cả anh và cô đều bận rộn. Tiểu Vĩ cũng được ông bà nội đón, đến tối cô ghé qua chở cậu bé về.
Anh thì có khi về muộn, có khi lại không về. Buổi tối cũng chỉ có hai mẹ con, ăn uống xong cô chơi cùng tiểu Vĩ một lúc. Chờ tiểu Vĩ đi ngủ, Y Thần tranh thủ dọn dẹp nhà.
Cô trở về phòng, rồi đi tắm. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, trời cũng đỗ mưa. Cô đi sang phòng của con trai, đắp chăn cho con rồi trở về phòng mình.
Y Thần ngồi xem bệnh án hơn mười một giờ, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa tạnh.
Cô đứng dậy đi ra ngoài, xuống phòng khách tắt đèn. Chỉ còn lại chiếc đèn chùm trên trần nhà, rồi trở ngược lên lầu.
Trong không gian ánh sáng mờ ảo, một bóng người đàn ông từ từ tiến đến. Vươn đôi tay ra, ôm chầm cô từ phía sau, Y Thần có chút hoảng, nhưng khi ngửi được mùi hương quen thuộc cô bình tĩnh cười nhẹ.
Đường Quân Viễn, cúi đầu vùi vào cổ cô. Tham lam hít mùi hương trên người cô, hôn lên má cô một cái.
” Anh làm em giật mình à.”
Cô lắc đầu, rồi quay lại nhìn anh.
” Không, chỉ là tưởng có người đàn ông lạ mặt nào nên hơi hoảng tí thôi.”
Anh hừ một tiếng.
” Tên đàn ông nào ăn gan hùm, lại dám bước vào nhà của Đường Quân Viễn anh chứ.”
Cô vuốt vuốt má anh, nói.
” Đúng, đúng. Ngoài anh ra thì không có ai cả, được chưa.”
Anh không đợi cô nói thêm gì, liền ngậm lấy đôi môi nhỏ của cô. Bàn tay dạo trên khắp cơ thể cô, rồi dừng lại trên ngực chiếc áo khoác ngoài được anh cởi ra vứt trên ghế.
Trong ánh sáng mờ, làn da trắng của cô càng rõ ràng hơn. Y Thần cảm nhận được thân nhiệt của anh rất nóng, cô đưa tay đỡ trước ngực anh.
Đường Quân Viễn biết cô muốn làm gì, anh bắt tay cô lại rồi bế cô lên đi về hướng ghế sofa Anh đặt cô xuống, lại tiếp tục việc đang dở dang.
Chiếc áo sơ mi của anh được cởi ra rồi vứt sang một bên, lộ ra phần cơ bụng săn chắc. Bàn tay anh vuốt ve đùi cô, những vết chai trên tay anh làm cô rùng mình.
Đường Quân Viễn đang hành sự cũng phải bật cười trước phản ứng này của cô.
Tiếp theo anh ngồi thẳng người, hai chân bao bọc cô ở giữa. Trong không gian chỉ có mỗi ánh sáng của bóng đèn chùm trên trần nhà, nên cũng không thể nhịn rõ được biểu cảm của anh lúc này.
Tiếng thắt lưng vang lên tiếng lách cách được anh tháo ra rồi vứt xuống sàn nhà, tiếp theo là tiếng khóa quần được anh kéo xuống.
Anh quỳ thẳng người, nhìn thẳng vào người con gái đang nằm dưới ghế. Nhếch môi cười, quần áo trên người anh được cởi hết, Đường Quân Viễn vuốt ve xương quai xanh, rồi nhẹ nhàng lướt qua trên ngực cô, xé rách chiếc áo ngủ của cô.
Từng nơi anh đi qua đều để lại dấu hôn, anh như muốn cô phải theo sự dẫn dắt của mình. Sau một hồi vật lộn trên ghế, anh bế cô đi về hướng phòng ngủ. Y Thần ôm chặt cổ anh, đầu vùi vào vai anh, cô cảm nhận được mỗi bước đi của anh thì cự vật lại đâm sâu hơn.
Hơn hai giờ sáng, thấy cô không còn sức nữa. Anh liền chạy nước rút, rồi phóng tất cả vào trong cô.
Cơn mưa cũng đã ngừng, anh lau người cho cô rồi lấy một chiếc váy khác mặc lại cho cô.
Đường Quân Viễn cầm bàn tay trái của cô lên, anh hôn lên tay cô. Với tay lấy chiếc hộp được đặt trên bàn cạnh giường, anh mở ra.
Bên trong là một chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản. Ở giấu được đính một viên kim cương nhỏ, ở trong lòng có khắc tên của anh và cô.
Đường Quân Viễn đeo vào tay cho cô, nhìn ngắm một hồi lâu, cất giọng nói.
” Thần Thần, anh yêu em.”
Thật ra cô đã tỉnh khi được anh thay đồ, nhưng vì quá mệt đến không buồn mở mắt. Cho đến khi cảm nhận được ngón tay mình lành lạnh, cô mở mắt ra nhìn nương theo ánh sáng của đèn ngủ nhìn hành động của anh.
Cô biết anh không phải người lãng mạn, nhưng chỉ cần nhiêu đây là đủ với cô rồi.
Y Thần vòng tay ôm chặt lấy anh, đưa tay lên nhìn kĩ chiếc nhẫn.
” Em tỉnh rồi sao.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu.
” Ừm. Nó rất đẹp, đây là anh cầu hôn em sao.”
Anh vuốt lưng cô, nói.
” Cũng có thể là như vậy, em có đồng ý với màn cầu hôn này không. Không có hoa, cũng không lãng mạn như những người khác, chỉ đơn giản vậy có được không.”
Cô đưa bàn tay mình ngắm nhìn chiếc nhẫn một lúc, nói.
” Con cũng sinh cho anh rồi, không đồng ý sao được. Em cũng đã nhận định anh là chồng của mình rồi, anh không thoát khỏi em được đâu.”
Đường Quân Viễn ôm chặt cô hơn, nghiêm túc nói.
” Cảm ơn em, đã luôn chờ đợi. Không đòi hỏi bất cứ điều gì hay một thứ gì. Cũng đã để em chịu thiệt thòi, phải trải qua những chuyện không đáng phải chịu. Cảm ơn em đã luôn ở bên cạnh anh, tin tưởng anh.”
Anh đan tay cô vào tay mình.
” Đồng ý làm vợ anh nhé.”
Cô cười khúc khích, nhìn anh nghĩ.
[ Trong một không gian chỉ có chiếc đèn ngủ là còn sáng, anh lại đeo nhẫn vào tay cô. Nói là cầu hôn, Y Thần cũng bất lực trước màn cầu hôn này của anh.]
Không khí dù không có lãng mạn, nhưng vì tiếng cười của cô mà nó càng không hợp hơn. Nhận ra mình có chút không đúng, cô vội vàng nói.
” Em đồng ý, dù anh không cầu hôn em như những người khác. Thì kiếp này đã định sẵn anh là chồng của Lương Y Thần em rồi.”
Đường Quân Viễn ôm cô vào lòng, giọng nói có chút nghẹn lại.
” Cảm ơn em, vợ à ”