Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, anh và cô trở về nhà chính từ sớm. Vừa vào nhà, anh phụ Đường Quân Vũ trang trí nhà. Cô thì vào bếp phụ Phương Tuyết Linh và mọi người
Buổi trưa, mọi đều có mặt đầy đủ. Đường Chí và vợ con ông ta cũng đến. Anh cũng không có thái độ gì, cũng chẳng chào hỏi. Y Thần nhìn Dương Sang rồi chào bà, gương mặt không quá sắc sảo nhưng lại khiến cô có chút thiện cảm, bà ấy cũng chào lại cô.
Bữa cơm cũng diễn ra, mọi người cũng cười nói. Như chưa hề có chuyện gì, anh ở cạnh bên luôn tay gắp đồ ăn cho hai mẹ con cô.
Chiều tối, mọi người làm bàn tiệc ngoài trời, cũng để cùng nhau đón giao thừa.
Bảy giờ tối, Hàn Thuỵ cùng Chu Tuyết Linh cũng đến. Một lúc sau Trương Hạo đi cùng Lâm Nhất. Mộc Lan đi cùng Nhất Thiên.
Mọi người cũng đã đông đủ chỉ còn mỗi Lâm Tường là vẫn chưa đến, anh lên tiếng.
” Cậu ta không đến thì kệ đi, không cần đợi nữa.”
Mộc Lan từ đầu tới cuối đều im lặng, Y Thần ngồi bên cạnh cũng nhận ra. Cô lấy một ly nước trái cây đặt trước mặt, nói.
” Uống đi, nãy giờ em cũng không ăn gì.”
Cứ như vậy đồng hồ điểm qua mười một giờ, mọi người vừa nói chuyện cười nói. Tiếng ly chạm nhau vang lên, bỗng từ bên ngoài có ánh đèn xe chiếu qua chiếc xe chạy vào.
Lâm Tường bước xuống đi đến, anh ta hai tay đút túi quần thong dong đi. Gương mặt không chút đổi sắc như ngày thường, nói.
” Tôi đến muộn, nhưng vẫn chưa trễ quá đúng không.”
Anh ta không tiến thêm, ngồi xuống cạnh Hàn Thuỵ.
” Sao giờ này mới đến.”
Anh đưa cho Lâm Tường một ly rượu, hỏi.
” Bận chút việc, tôi cũng phải ở nhà mình làm đứa con hiếu thảo chứ.”
Bầu không khí có chút gượng gạo, Hàn Thuỵ thấy vậy lên tiếng.
” Có đến là được rồi, năm nào chúng ta cũng tụ tập như vậy cùng nhà đón giao thừa sao.”
Gương mặt không biểu cảm từ nãy giờ của Lâm Tường có chút biến đổi, nhếch môi cười.
” Làm gì mà năm nào cũng cùng nhau chứ, các cậu đều có gia đình nhỏ của mình. Năm nay nên ở bên vợ con gia đình chứ, bạn bè cũng chỉ một thời gian thôi.”
Lâm Tường đặt chiếc ly lên bàn rồi đứng dậy, nhìn anh và Hàn Thuỵ.
” Tôi đi chào bà một chút, cũng không thể đến nay thất lễ được.”
Đường Quân Viễn gật đầu.
Từ lúc đến, đến một cái nhìn anh ta cũng không nhìn Mộc Lan một lần.
Chào hỏi bà nội Đường xong, Lâm Tường trở lại bàn nhưng không ngồi xuống.
” Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về. Chơi vui vẻ, chúc mừng năm mới.”
Dứt lời, liền quay người rời đi.
Sáng hôm sau, cô cùng anh đến chúc tết bà nội Đường. Dùng bữa trưa, rồi anh cùng cô đến nhà ông bà nội Lương.
Đường Quân Viễn nhìn cô, anh hỏi.
” Ngày mai em định đi đâu!”
” Đến Lạc gia.”
Anh nghe cô nói cũng không nói thêm gì.
” Con chào ông bà cố ạ, con chào ông bà.”
Tiểu Vĩ chào một lượt người lớn.
Mọi người ai cũng bị cậu chủ nhỏ này mê hoặc, ông bà nội Lương và mọi người lì xì cho tiểu Vĩ, Nhất Thiên cũng đưa ra một phong bì.
” Con cảm ơn cậu, chúc cậu mong chóng lấy vợ ạ.”
Cả nhà được một tràng cười trước câu chúc tết của tiểu Vĩ.
Buổi tối.
Bốn người đàn ông, hai lớn một nhỏ ngồi nói chuyện.
Còn cô cùng bà nội Đường và cô của mình vào nhà, tiểu Vĩ thì chơi với Mĩ Mĩ.
” Ta nghe nói người nhà họ Lạc đến tìm con, rốt cuộc là họ muốn gì.”
Thấy bà nội mình lo lắng, cô cũng không giấu giếm nữa.
” Đúng là họ có tới, nhưng không có muốn gì hết. Bà đừng lo, chỉ là bà ngoại bị bệnh một mực muốn gặp con thôi.”
Sắc mặt bà nội cô dịu xuống một chút, nhưng vẫn không vui nói.
” Bà ngoại, gọi thuận miệng như vậy không lẽ con định tha thứ cho họ sao. “
Y Thần nắm tay bà, cô thở dài.
” Con biết là bà nghĩ cho con, nhưng họ cũng đã trả giá cho chuyện này rồi không phải sao, bao nhiêu năm như vậy là quá đủ rồi với lại trong chuyện này bà ngoại cũng không hoàn toàn có lỗi. Ba mẹ con có linh thiêng cũng sẽ chọn tha thứ, thì tại sao con không thể chứ.”
Bà nội cô trầm ngâm một lúc lâu, rồi nói.
” Haiz, dù sao con đã nói như vậy thì người bà này còn nói gì được nữa. Chỉ là ta thương con trai,con dâu của mình thôi.”
Đôi mắt bà đỏ ửng, cô sát lại ôm bà.
” Mọi chuyện sẽ tốt đẹp khi chúng ta khoan dung không phải sao ạ, là bà đã từng dạy con như vậy mà.”
Lương Ninh ở sau, vuốt lưng cô.
” Em trở về rồi.”
Cô nhìn anh, gật đầu.
” Con ngủ rồi hả anh.”
” Ừ, em đi thay đồ cho thoải mái. Hôm nay đi đường dài nên nghĩ sớm, thức khuya không tốt.”
Trong bóng tối, len lõi ánh đèn từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Đường Quân Viễn, nằm nghiên nhìn cô không rời mắt.
” Em đã nói chuyện Lạc gia với bà nội rồi.”
” Vậy bà nói sao.”
Cô quay sang giáp mặt với anh, cười nhẹ.
” Bà nói tự em quyết định bà sẽ không phản đối, cũng tôn trọng ý kiến của em. Nhưng hơn ai hết là em biết bà không muốn, nhưng điều đó cũng cho rằng là bà thương cho ba mẹ nên mới như vậy.”
Anh đưa tay xoa đầu cô, thanh âm nhẹ nhàng nói.
” Mọi người luôn ở bên cạnh, luôn đồng hành cùng em. Anh và con cũng vậy, chỉ cần làm những gì em cho là đúng, bao dung chính là một nhân ái cho nên nếu em muốn anh cũng sẽ bỏ qua hết, chỉ cần em vui là được.”
” Ngày mai sau khi đến đó, anh phải đến ra mắt bố mẹ vợ mới được. Không thể thất lễ được, cũng cần phải xin phép mà.”