Thời gian thấm thoát cũng đã cuối thu, đầu đông, ban ngày mát. Về đêm thì lạnh, những chiếc lá phong trồng trong vườn cũng đã ra những chiếc lá non mới.
Cũng gần dịp cuối năm, anh thường phải đi uống cùng các đối tác. Bận rộn với công việc, nhưng anh luôn dành thời gian cho gia đình nhỏ của mình.
” Anh về rồi, hôm nay lại uống rượu nữa sao.”
Đôi mắt anh lờ mờ, đi về phía cô. Đưa thân hình to lớn dựa vào cô, Y Thần nhanh tay đỡ lấy anh.
” Em có nấu canh giải rượu, anh ngồi xuống đi em vào bếp hâm nóng lại.”
Nhưng anh giữ tay cô lại, lắc đầu.
” Anh không say, uống vài ly thôi.”
Y Thần nhìn khuôn mặt anh có chút đỏ, nhưng không đến nỗi là say.
” Ít hay nhiều cũng phải uống, nếu không anh sẽ bị đau đầu vào buổi sáng như vậy không tốt, tỉnh táo rồi đi tắm ngủ cho khỏe.”
Cuối cùng anh vẫn bị cô thuyết phục được, uống hết chén canh giải rượu.
Lúc từ phòng tắm đi ra thấy cô đã nằm ngủ Quân Viễn đi đến hộc tủ lấy máy sấy, sấy qua loa tóc rồi đến giường vén một góc chăn chui vào.
” Hôm nay em làm gì nói cho anh biết được không, chuyện gì cũng được.”
Cô xoay người lại, nhìn anh thắc mắc.
” Anh hỏi gì vậy chứ, ngày nào cũng giống ngày nào. Ở nhà chơi với con, cho con ăn rồi ngủ vậy thôi.”
Quân Viễn nhìn chăm chăm cô, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.
” Thật sự không có, suy nghĩ chuyện gì đó cũng không sao.”
Cô gượng cười.
” Không có.!”
” Thật sự không.!”
” Thật.!”
Anh kéo cô vào sát vào người mình.
” Không phải anh từng nói với em rồi sao, nếu như có uất ức hay tâm sự gì thì phải nói với anh à. Đừng chịu đựng một mình, muốn làm gì thì làm anh sẽ luôn phía sau em dù em có quyết định từ bỏ hay không anh cũng dễ ủng hộ, nên nhớ rằng em không một mình mà có anh và con luôn đồng hành.”
Y Thần vùi vào ngực anh, cô níu chặt vạt áo của anh.
” Đừng cưỡng ép bản thân làm điều mình không muốn, cứ sống cuộc sống như trước và chỉ có anh với con hiện diện trong cuộc sống của em là được.”
Những ngày sau đó, Quân Viễn cũng không thường xuyên đến công ty. Anh chỉ ở nhà, công việc đều đem về nhà làm trừ khi có cuộc họp quan trọng anh mới đến.
Cũng là thời điểm cuối năm, anh sắp xếp cho nhân viên nghỉ ngơi.
Chiếc xe chạy trên con đường đầy những cây thông noel, đèn đường được thắp sáng bằng đèn dây đủ màu sắc,nhà nhà đều chuẩn bị đón giáng sinh.
Chiếc xe qua một cửa hàng quần áo của trẻ nhỏ, anh đỗ xe rồi đi vào trong.
Nhân viên thấy liền đi đến chào hỏi.
” Xin chào.”
Đường Quân Viễn gật đầu, rồi đi đến xem đồ.
Những nhân viên trong cửa hàng vì sự xuất hiện của anh và rôm rả.
” Cô nhìn xem người đàn ông đó thật là quyến rũ, lại rất ngầu lại còn đẹp trai nữa.!”
Một cô nhân viên khác nói.
” Đúng là đẹp trai thật, nhưng anh ta vào đây là mua đồ cho trẻ em đó. Có khi đã là người có gia đình rồi cũng nên, cô cũng đừng ảo tưởng nữa.”
Cô gái kia nghe vậy thì phản bác.
” Hừ, có gia đình thì làm sao. Nhưng đâu phải anh ta vào đây mua đồ trẻ em thì sẽ là người có vợ chứ, có khi là mua cho cháu cũng nên.”
Ở phía bên này anh lựa đồ cho con trai, mặc dù nghe nhưng anh luôn để ngoài tai những lời nói đó. Nhìn ngắm bộ đồ một hồi anh lấy xuống, thời tiết giờ cũng đã lạnh anh đi đến chỗ quần áo đông mua cho tiểu Vĩ.
Tiểu Vĩ cũng đã ba tuổi rồi, đi học ở trường dù có máy sưởi nhưng vẫn là mặc đồ ấm thì sẽ tốt hơn. Anh chọn lựa những bộ đồ thích hợp với con trai rồi đi đến quầy tính tiền.
“Thanh toán giúp tôi.!
Cô nhân viên lúc nãy thấy anh đi đến thì vội vàng nói.
” Vâng, anh đúng là có mắt nhìn. Những bộ đồ này là hàng nhập khẩu, có vẻ cháu anh sẽ rất thích.”
Anh không nhìn lấy cô ta dù chỉ một ánh mắt, lạnh nhạt,nói.
” Tôi biết đây là đồ nhập khẩu, cô nghĩ con trai tôi phải mặc đồ thường trong khi tôi không thiếu tiền à.”
Cô ta sửng sốt, lắp bắp nói.
” Con, con trai sao…!”
Cô gái đứng bên cạnh, khẽ cười rồi lịch sự trả lại thẻ cho anh.
” Thẻ của anh đây, cảm ơn vì đã đến.”
Mua xong anh liền đi ra ngoài, nhanh chóng trở về.
Bên ngoài tuyết cũng rơi lất phất, nhưng lâu dần cũng tạo thành một lớp tuyết dày. Bao phủ một còn đường, dòng người qua lại tấp nập dù chỉ mới năm giờ.
Tiểu Vĩ đang ngồi chơi ở phòng khách nghe tiếng xe biết anh trở về, cậu bé liền chạy ra cửa đứng đợi.
Đường Quân Viễn đi vào, nhìn thấy con trai đang đứng ở cửa đợi mình anh vui vẻ đi đến dang hai tay. Tiểu Vĩ cũng chạy ra nhào vào lòng anh, hai cha con cười nói rộn ràng.
” Hôm nay con đi học có vui không, nghe lời cô chứ.”
” Vâng, rất vui ạ. Ba, ba xem đây là con tự làm đó.”
Tiểu Vĩ đưa cho anh xem mô hình cậu bé vừa làm xong cho anh xem.
” Oa, con của ba giỏi thật. “
Tiểu Vĩ vì được anh khen mà ngạo kiều.
” Tất nhiên rồi ạ, con là con trai của ba mẹ thì phải thông minh chứ,hihi..!:”
Bỗng từ trong bếp vang vọng giọng nói của cô.
” Được rồi hai ba con đừng tần bốc lẫn nhau nữa, đi tắm rửa rồi xuống dùng cơm thôi.”
Cả hai, một lớn một nhỏ nhìn cô.
” Vâng.!”
” Tuân lệnh bà xã.”
Bữa cơm một nhà ba người rộn rã tiếng cười nói của cậu bé, gia đình nhỏ thật hạnh phúc.
Ăn cơm xong, anh lái xe đưa cô và tiểu Vĩ ra ngoài. Chiếc xe chạy trên đường, những ông già noel đang nhảy múa ở các cửa hàng để chào đón khách, các cây thông đặt hai bên, được trang trí rất đẹp và lộng lẫy.