Cũng đến giờ dùng cơm, quản gia Châu mời bà nội Đường, ông bà của cô và mọi người vào dùng cơm.
Trên bàn ăn giờ có cả Đường Minh ba của anh và Đường Quân Vũ. Quân Vũ cúi đầu chào hỏi, rồi cũng ngồi vào bàn, thức ăn lần lượt được đem lên. Trên bàn toàn là những món ăn được chuẩn bị theo khẩu vị của hai ông bà, cả những món ăn mà cô thích.
Bữa ăn không có gì cầu kì, Đường Minh ngồi cạnh nói chuyện với ông, dù cách nhau một thế hệ nhưng dù sao cũng là người có thể nói chuyện với ông của cô. Phía bên này hai bà nội vừa ăn vừa bàn chuyện của cô, anh thì ngồi gắp thức ăn cho cô, bốc vỏ tôm.
Chỉ có mẹ anh là ngôi im lặng, lâu lâu bà lại liếc nhìn cô ánh mắt không vui. Rồi nhìn sang ông bà nội cô, thấy chồng mình tiếp đón hai người nói chuyện rôm rả như vậy Hạ Anh có chút uất ức, cả con trai và chồng đều dời sự chú ý lên người nhà cô, bà liền tỏ thái độ nhưng cũng có phần nể mặt bà nội Đường.
” Quân Viễn, dù sao tiểu Thần cũng có tay con bé có thể tự làm. Cũng chỉ là mang thai chứ có phải tay chân không lành lạnh, con làm việc vất vả cũng phải lo cho mình đi, đừng chỉ biết lo cho người khác.”
Vốn dĩ bà nội cô đã định không nói gì, nhưng bà lại không kiêng dè ai mà lại nói ra câu đó. Mà người bị nói lại là cháu gái mình, là một người bà thì bà sẽ không để yên chuyện này được.
Bà nội Đường áy náy nhìn hai người, rồi nhìn cô con dâu này của mình.
Vì không muốn lớn chuyện, cũng không thể khiến hai người lớn tức giận anh lên tiếng trước.
” Thân là một người chồng, chăm sóc vợ con của mình thì có gì sai. Nếu mẹ không muốn dùng cơm thì có thể đứng dậy, đừng làm ảnh hưởng đến người khác, không phải con cũng đã nói qua rồi sao, bất cứ ai động vào cô ấy dù chỉ là một lời nói con cũng sẽ không bỏ qua cho dù người đó có là mẹ.”
Bà ta tức giận, nhưng lại bị ba anh quát.
” Bà nên im lặng một chút đi, là một người mẹ thì nên biết cư xử cho đúng mực đừng để người khác đánh giá về phu nhân Đường gia lại cư xử thô lỗ với con dâu trước mặt người lớn của mình như vậy. “!
” Nhưng.!” Bà chưa nói gì đã bị bà nội Đường cắt ngang.
” Còn không chịu thôi, nếu con còn nói thêm một câu nào nữa thì ta sẽ cho mở cửa từ đường, vào trong đó tự kiểm điểm bản thân.”
Nghe tới đây bà ta mới chịu im lặng, nhưng cũng không ngồi lại. Liền đứng dậy rồi đi, bữa cơm vẫn diễn ra chỉ là không khí có chút chùng xuống.
Sau bữa cơm, ba người lớn và ba anh ngồi ở phòng khách nói chuyện, Quân Viễn cùng cô đi hóng mát ở hoa viên. Đường Quân Vũ thì rời đi ngay sau đó, Vi Vi thì trở về phòng làm bài tập.
Cô cảm nhận được tay anh nắm chặt tay cô hơn, Y Thần cũng biết được anh đang nghĩ gì cô chợt đứng lại, kéo dài khoảng cách giữa hai người khoản một sải tay anh quay lại nhìn cô, hỏi.
” Em sao vậy, khó chịu ở đâu à.”
Thấy anh sốt sắng như vậy, cô cười lên.
” Em không sao, có phải anh nghĩ những lời mà mẹ anh nói với em không.”
Anh thở dài một hơi nặng nề, rồi hôn lên trán cô. Như cảm nhận được hơi thở của anh, và cảm giác nóng ở vị trí anh vừa hôn, cô không thể hiện gì choàng tay mình vào tay anh.
” Vốn dĩ bà ấy cũng không thích em ngay từ đầu, nên dù cho bà có nói gì nó cũng không ảnh hưởng gì đến em cả. Với lại em cũng không muốn chỉ vì em mà anh và mẹ mình phải khắc khẩu với nhau, nó không đáng…!”
Anh ngắt lời cô.!
” Nhưng nó ảnh hưởng đến anh, bất cứ ai cũng không được phép động đến em. Dù cho đó có là ai cũng không có cái quyền đó, dù là mẹ anh cũng không được.”
Y Thần biết anh không muốn ai nói gì về cô, về chuyện cô rời đi có lẽ anh cũng đã đoán ra được. Ở cùng nhau bảy năm, tính cách của anh cô là người hiểu rõ nhất, dù bây giờ cô có nói gì thì anh vẫn kiên định, cũng không thể thuyết phục anh.
Thay vì như vậy, cô sẽ dùng cách nhẹ nhàng khiến anh không bận tâm về chuyện đó nữa.
Y Thần tiến đến, khoác tay anh.
” Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, hay anh giúp em chọn đồ đi.”
” Chọn đồ.!”
” Ừm, lần trước em cùng Tịnh Nguyệt với Tuyết Linh đi mua đồ nhưng không chọn được đồ thích hợp. Anh lại rất có gu thẩm mỹ hay là giúp em đi, đám cưới hai người họ sắp đến gần em thì lại không có đồ để mặc.”
Anh nhìn mặt cô mếu máo không nhịn được véo một cái.
“Em không cần lo, đồ của em anh đã chuẩn bị rồi. Đến lúc đó em chỉ cần đẹp là được, mọi thứ đã có anh lo rồi.”
Y Thần bĩu môi, cô ủ rũ vùng tay khỏi người anh, nói giọng hờn dỗi.
” Đẹp cái gì chứ, người ta thì được mặc đồ đẹp. Đi giày cao gót, diện lên những thứ sang trọng trên người, còn em thì lại vác cái bụng to tướng, mặc đầm bầu thì đẹp cái nổi gì anh đang chê em đúng không.”
Anh biết cô tủi thân, thời kì mang thai phụ nữ cũng rất nhạy cảm vợ anh cũng không ngoại lệ, nhưng anh sẽ không để cô như những người phụ nữ khác.
Anh sẽ cho cô một cảm giác an toàn và tin tưởng. Để cô cảm nhận được sự thấu hiểu và tình cảm của mình, dù cho cô có như thế nào.
” Đừng nghĩ lung tung, dù em trong hình dạng nào thì em vẫn đẹp nhất. Những người phụ nữ đó họ có đẹp thì cũng đâu liên quan gì đến anh, trong mắt anh vợ anh vẫn là đẹp nhất, nét đẹp đó không thể dùng lời nói để hình dung được, em hiểu không.”
Ang dùng ánh mắt dịu dàng, cưng chiều nhìn cô.