Chàng Rể Ma Giới

Chương 77: Tranh chấp, tiểu tâm tư


Alice không biết là vô tâm hay hữu tâm nói làm Alan hiểu Athena vì tu hành mà không xuất hiện, nên sắc mặt hơi nguội, tiếp tục hung ác nhìn Joseph.
Athena nhìn thấy hảo hữu Alice, tươi cười nói: “Alice!”.
“Trần Duệ cũng tới à, mau tới đây!” Alice ngay trước mặt Joseph cùng Alan, mỗi tay kéo một người, lôi Trần Duệ cùng Athena lên tầng.
Chỉ thấy Khách Cổ Lệ, Cơ Á còn có mấy vị khách nhân, trong đó có một người hình như đã bị thương, những người này bởi vì Alan cùng Joseph đứng chặn cầu thang nên không dám đi, vừa rồi Alice đang tra xem tại sao có khách nhân bị thương cho nên cũng không biết Athena cùng Trần Duệ đến.
Trần Duệ hỏi Alice mới biết được, Joseph cùng Alan tranh chấp tác phẩm “Khổng Minh tỏa” của đại tông sư, đương nhiên, nếu như không có kịch hay tối hôm đó, quan hệ song phương cũng không khẩn trương đến mức này.
Ngày sinh của Hắc Diệu nhiếp chính vương sắp đến, Alan muốn mua Khổng Minh tỏa làm lễ vật, thông qua phụ thân ở đế đố dâng cho vị nhiếp chính vương. Cũng đúng lúc Joseph đi tới Công Chúa phường, sau khi biết được ý đồ của Alan, liền đề ra giá tiền gấp đôi mua Khổng Minh tỏa. Alan vốn hận thấu xương Royce cùng Araujo Alex đã giết chết Mễ Tạp Tư, lại còn đánh đến tận phủ, mà hiện tại Joseph trở về Ám Nguyệt thành cũng không giải hòa, ngược lại lại khiêu hấn tưởng muốn tranh đoạt Khổng Minh tỏa, không khỏi đại nộ, nếu như không phải thực lực không đủ, thì đã động thủ rồi. Khách nhân thụ thương kia cũng là đen đủi ăn tai bay vạ gió bởi thụ hạ của Alan.
“Joseph, ngươi rất có tiền sao? Còn là lưu lại để tranh đấu cùng đệ đệ Kanita của ngươi đi!” Địch ý của Alan lại trở về bên người Joseph: “Ta trả giá gấp ba! Ta muốn cái Khổng Minh tỏa này!”.
Nguyên giá Khổng Minh tỏa là năm vạn hắc tinh tệ, giá gấp ba là mười lăm vạn, một khoản tiền không nhỏ a!
Quy củ của ma giới là ai trả giá cao người ấy được, Alice cũng không để ý đến Trần Duệ cùng Athena, trong tròng mắt tràn ngập hắc tinh tệ, lập tức hỏi: “Joseph, ngươi có tăng giá không?”.
“Hai mươi vạn” Joseph nghe thấy Alan không chút che đậy nói ra tên Kanita, hàn quang trong mắt chợt lóe.
Alan đang định mở miệng hét giá thì một dịch ma bên cạnh thấp giọng nói: “Đại nhân, tiền của chúng ta không đủ”.
Nhìn thấy mặt cười của Joseph, lửa giận trong lòng Alan càng lớn, cười lạnh lấy ra mấy thứ: “Tiền ta mang không đủ, nhưng là những ma pháp trang bị này đều là cực phẩm, nếu như tiểu công chúa nguyện ý, có thể tính thành hắc tinh tệ, ta còn có rất nhiều trang bị, toàn bộ có thể bán rẻ cho người”.
Royce thấy được những ma pháp trang bị này, gầm nhẹ lên một tiếng, sát khí trên người đại thịnh, lông mày Joseph cũng nhướng lên, những ma pháp trang bị này là bị cướp từ ma pháp thương điếm, hành động này của Alan như trực tiếp đánh vào mặt hắn, nhất thời song phương đều đại nộ.
Chẳng qua Joseph cũng không biểu lộ ra, chỉ xoay người vỗ vỗ bả vai Royce, Royce hít sâu một hơi, lại không phục bình tĩnh.
Trần Duệ thầm khen Royce diễn rất đạt, Alice do dự không biết phải quyết ra sao, len lén nhìn hướng Trần Duệ, tưởng muốn tư vấn ý kiến, Trần Duệ ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện nói, chỉ đưa ánh mắt đến tấm biển ở giữa, bên trên là hai chữ Trần Duệ nói cho nàng lúc trước: thành tín.
Alice rất thông minh, thuận theo ánh mắt hắn, vừa nhìn nàng đã minh bạch, nhưng vẫn nhíu mày không nói, hiển nhiên là nội tâm tranh đấu kịch liệt, cuối cùng mới mở miệng nói: “Ta không cần những thứ này”.
Sắc mặt Alan khẽ biến, chợt nghe Alice tiếp tục nói: “Công Chúa phường chúng ta giảng thành tín, đối tượng tôn chỉ này là khách hàng, Alan hôm nay tới trước Joseph, cho nên Khổng Minh tỏa nguyên giá năm vạn hắc tinh tệ bán cho Alan. Nhưng là, Alan, thuộc hạ của ngươi đả thương khách nhân của ta, phải trả tiền bồi thường cùng phí trị liệu, ngươi có ý kiến gì không?”.
“Tuyệt đối không có ý kiến” Alan đầy mặt vui mừng, vội vàng đưa cho kẻ bị thương một hắc tinh tệ: “Thật là cảm tạ! Công Chúa phường quả là cửa hàng tốt nhất Ám Nguyệt thành, tốt hơn nhiều cửa hàng của ai đó a!”.
Alice khẽ gật gật đầu, lệnh Khách Cổ Lệ cùng Cơ Á thu lấy năm vạn hắc tinh tệ, sau đó giải trừ ma pháp bảo hộ, đóng gói Khổng Minh tỏa thật tinh mỹ giao cho Alan. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Alan cẩn thận tiếp lấy hộp, như được chí bảo, vội vàng thu vào không gian giới chỉ, nhìn bộ dáng của Alan, Alice nhớ tới trong phòng chính mình còn để lung tung vào đồ “tác phẩm của đại tông sư” đây, ngấm ngầm buồn cười, chẳng qua, lần này kiếm ít mười lăm vạn hắc tinh tệ, cứ nghĩ là lại đau lòng.
Joseph cũng không để ý nhãn thần khiêu khích của Alan, chỉ là nhìn hai chữ thành tín, nhãn thần của Alice cùng Trần Duệ lúc ấy rất nhanh, nhưng không thể nào giấu được hắn. Hắn nhìn Trần Duệ một cái thật lâu, rồi khom người với Alice, mang theo Royce cùng Sasha rời khỏi Công Chúa phường.
Alan thấy Joseph rời đi, không khỏi dương dương cảm tạ Alice rồi cũng cáo từ rời đi. Sau khi hai người đi, Trần Duệ mới tiến đến nói thầm mấy câu với Alice, Alice lập tức tiến đến an ủi khách nhân bị thương. Đó là thành viên của một tiểu gia tộc, kỳ thực chỉ bị thương nhẹ, căn bản không cần dùng nhiều tiền như vậy, thấy tiểu công chúa tự thân điều tra, không khỏi thụ sủng nhược kinh.
Alice mỉm cười nói: “Các vị, chuyện hôm nay bản điếm phi thường xin lỗi. Chẳng qua, mọi người cũng đã nhìn đến, Công Chúa phường coi trọng hai chữ thành tín nhất, sau này bất kể là ai đến nơi này, đều sẽ cảm nhận được hai chữ này, xin mọi người yên tâm mua hàng”.
“Tiểu công chúa thật tốt a!” Gương mặt tươi cười cùng lời nói của Alice làm kích động khách nhân: “Ta sẽ kể lại chuyện này cho mọi người biết, thanh danh của Công Chúa phường nhất định sẽ vang vọng cả Ám Nguyệt thành!”.
Đợi đến khi những khách nhân này rời đi hết, tiểu công chúa từ gương mặt cười đầy “thành tín” đột nhiên biến thành giương nanh múa vuốt, không ngờ nhảy lên lưng Trần Duệ, ôm lấy cổ hắn: “Mười lăm vạn hắc tinh tệ a! Mười lăm vạn! Ô ô… Vì sao, Trần Duệ! Ngươi hôm nay nhất định phải trả lời rõ ràng, nếu không bản công chúa liều với ngươi”.
Trần Duệ bị ôm đến suýt hít thở không thông, xem ra dưới kích thích của kim tiền, tiểu la lỵ cước đạp “tham tiền hào quang”, lực lượng có xu hướng đuổi kịp Mễ Tạp Tư, Athena cùng Cơ Á thất vậy, vội vàng kéo tiểu la lỵ tham tiền rời khỏi lưng Trần Duệ!
Trần Duệ mở lớn miệng thở dốc mấy cái, nhìn thấy tiểu la lỵ vẫn còn tức giận, lắc lắc đầu: “Còn nhớ vì sao ta bảo ngươi đề tấm biển kia không?”.
Alice suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như là thành tín thắng tất cả mưu lược!”.
“Nếu như ngươi muốn Công Chúa phường chân chính hưng thịnh dài lâu, mở thêm càng nhiều chi nhánh, thì phải nhớ lấy hai chữ kia” Trần Duệ thấy Alice còn không minh bạch: “Để ta kể cho ngươi một câu chuyện xưa đi, trước kia có một đại ma vương, tên là Yến Chiêu vương, đã từng tốn một trăm vạn hắc tinh tệ, mua một con mộng yểm thú trân quý…”.
Khi Trần Duệ đem chuyện “Yến Chiêu vương tốn ngàn kim mua xương ngựa” sửa thành ma giới bản kể ra, Cơ Á cùng Athena chỗ hiểu chỗ không, nhưng Alice thông minh ngay lập tức đã hiểu ra.
Còn có một tầng ý nữa nhưng Trần Duệ cũng không nói ra, tang vật từ ma pháp thương điếm là củ khoai bỏng tay, lưu lại trong tay Alan, càng lợi cho kế hoạch khu hổ thôn lang, hôm nay Alan cố ý lấy ra khoe, làm quan hệ song phương càng thêm ác hóa. Chỉ là vì sao Joseph muốn tranh đoạt cùng Alan? Trước mắt điều hắn cần không phải là giảng hòa sao?
“Trần Duệ ca ca lợi hại nhất a!” Tiểu la lỵ sau khi nghĩ thông, sắc mặt lập tức biến đỏi, chớp nháy lên tròng mắt to đầy đáng yêu, nháy mắt từ thâm cừu đại hận chuyển thành sùng bái không thôi: “Hay là, chúng ta đi Lam Ba hồ dã ngoại đi?”.
“Không được! Hai ngày nay thân thể ta không được tốt, không thể đi xa” Trần Duệ lắc đầu quầy quậy – trò đùa, còn đi dã ngoại? Khẳng định là đã chuẩn bị muộn côn cùng những quyển sách tham khảo đáng chết!
“Như vậy sao!” Alice lộ ra biểu tình thất vọng: “Ta ngày ngày buồn bực ở trong cửa hàng, thật sự rất khó chịu, Athena, ba người chúng ta cùng đi dạo bộ đi”.
“Được a” Athena nhanh chóng đáp ứng.
Trần Duệ vừa nghe đến là chỉ đi dạo trong thành, cũng không thể cự tuyệt, nhãn châu Alice vừa chuyển: “Ngươi ở dưới lầu chờ chúng ta, à, Cơ Á, Khách Cổ Lệ, hai người cũng đi xuống đi, ta muốn nói chuyện riêng với Athena”.
Ba người sau khi xuống lầu, ánh mắt Alice rơi trên bộ ngực phong mãn của Athena, ý thức so đo với bản thân, rõ ràng cảm giác được áp lực cực đại.
“Chúng ta có phải bằng hữu không?”.
Athena nào minh bạch tâm tư của tiểu la lỵ, gật đầu nói: “Đương nhiên, Alice là bằng hữu tốt nhất của ta”.
“Trần Duệ thì sao?”.
Trên mặt Athena khẽ hồng: “Hắn cũng là bằng hữu của ta!”.
Ửng đỏ khẽ phớt trên mặt Athena nào che giấu được tiểu quỷ Alice, tiểu la lỵ khẽ run người, khí thế bá vương lộ ra: “Athena, có một số thứ, dù là bằng hữu, ta cũng sẽ không nhường!”.
“Thứ gì vậy?” Athena không hiểu hỏi.
“Ví như… thứ kia…” Khí thế Alice càng lúc càng giảm, hai ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào nhau, ấp a ấp úng nói: “Có một người, không, có một món, ngươi rất thích ăn, mà ta cũng rất thích ăn…”.
“Vậy đơn giản” Athena không chút nghĩ ngợi nói: “Lấy dao chia đôi, mỗi người một nửa là được rồi!”.
Alice tâm tự nặng nề, nghe được câu này, nhãn thần lóe lên quang mang kỳ dị: “Chia đôi?”.
“Hắt xì!” Trần Duệ ở dưới lầu mạc danh kỳ diệu hắt hơi, nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của Cơ Á, bèn lộ ra vẻ áy náy.
“Nếu như không thể cắt đôi thì sao?” Tiểu la lỵ tiếp tục uyển chuyển đưa chủ đề đến gần hơn: “Kỳ thực, ta cũng không biết mình có phải rất thích ăn hay không, nhưng món này làm ta cảm thấy kỳ quái, có thể là muốn ăn a…”.
“Không hiểu ngươi nói gì a” Athena suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng qua, nếu như không thể nào chia đôi, chúng ta mỗi người cắn một miếng, cho đến khi ăn hết. Mọi người là hảo bằng hữu, có món ngon không phải cùng chia sao?”.
“Là sao? Mỗi người một miếng?” Ánh mắt tiểu la lỵ sáng lên, phảng phất nhìn thấy then chốt vấn đề, đầy cao hứng nói: “Tuy còn chưa rõ, nhưng là Athena, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta!”.
“Không phải trước đây đều vậy sao?” Athena có chút không minh bạch vì sao Alice lúc thì do dự, lúc thì cao hứng.
“Đi thôi!” Alice chuyển mắt đã khôi phục sức sống cường đại, lôi kéo Athena nhảy nhót đi xuống dưới.
• Câu chuyện mua xương ngựa:
Nước Tề(1) đánh nước Yên(2) giết được vua Yên. Người Yên lập thái tử tên là Bình lên làm vua tức là vua Chiêu Vương.
Chiêu Vương lên ngôi, thương dân lo việc nước, cầu người hiền tài. Một hôm, bảo Quách Ngỗi rằng:
– Nước Tề nhân dịp nước ta loạn, sang đánh lấy nước ta. Ta biết rõ rằng nước ta nhỏ, dân ta yếu, thực khó lòng mà báo thù. Song nếu được những người giỏi cùng lo toan việc nước may mà rửa sạch sự sỉ nhục của tiên vương được chăng. Chí nguyện quả nhân như vậy, tiên sinh xem ai là người giỏi để ta cùng lo toan việc nước thì hay.
Ngỗi nói: “Xưa có ông vua đưa nghìn vàng cho người nội thị(3) đi mua con ngựa chạy nghìn dặm. Đến khi ngựa ấy đã chết, anh ta mua bộ xương ngựa năm trăm nén vàng đem về. Vua thấy thế giận lắm. Anh ta thưa: “Ngựa chết còn quý mà mua như vậy huống chi là ngựa sống. Tôi chắc thế nào nay mai người ta cũng đem ngựa hay đến bán cho nhà vua” – Quả nhiên, không đầy một năm, mà người ta đem ngựa hay đến bán đã ba bận… Nay nhà vua muốn được ngựa giỏi, thì trước hãy dùng tôi. Người giỏi hơn tôi thấy thế há có ngại xa mà không lại ư?
Vua Chiêu Vương lập tức dùng Quách Ngỗi. Kính trọng Quách Ngỗi như thầy. Quả nhiên không bao lâu, những người giỏi các nơi tranh nhau sang nước Yên.
Vua Chiêu Vương uỷ thác việc nước cho những người ấy. Sau nước Yên thành một nước cường thịnh thật.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.