Chương 46: Phố đồ cổ Bắc Thành
“Với anh mà em còn phải tính toán như vậy sao?” Lâm Ẩn cười nói.
“Trong hai năm anh ở rể nhà họ Trương, em đã phải chịu đựng rất nhiều oan ức và dị nghị không đáng có. Hiện tại việc này cũng là việc anh nên làm.” Lâm Ẩn nói.
“Chuyện gì ra chuyện đó.” Trương Kỳ Mạt nghiêm giọng: “Ai kiếm tiền cũng không dễ dàng, vả lại em cũng chưa từng nghĩ sẽ sống dựa vào ai đó.”
Lâm Ẩn nghĩ ngợi một chút, nói: “Bây giờ sự nghiệp của em đang trong thời kỳ phát triển, rất nhiều việc cần dùng đến tiền. Tiền phải dùng đúng chỗ mới phát huy được tác dụng tốt nhất, đợi đến khi em kiếm được nhiều rồi, lúc ấy trả lại anh cũng không muộn.”
“Vẫn là câu nói ấy, anh làm việc với em, sự nghiệp của em càng lớn, lợi nhuận của anh cũng càng nhiều.”
Trương Kỳ Mạt ra vẻ ngờ vực nhìn Lâm Ẩn, nói: “Vậy, tiền mua nhà là tiền riêng của anh sao? Hay anh thật sự bòn rút tiền của công ty?”
Lâm Ẩn cười nói: “Cứ coi như anh có chút bí quyết riêng đi, em yên tâm, tiền đó là do anh kiếm được đàng hoàng hẳn hoi.”
Trương Kỳ Mạt không nói gì nữa, trong lòng nghĩ chắc chắn Lâm Ẩn ở bên ngoài có làm ăn riêng, nhưng cô và Lâm Ẩn trước nay đều không hỏi đối phương về kinh tế và các mối quan hệ, vì vậy cũng không dò hỏi gì thêm.
Lúc hai người nói chuyện, Ngũ Chính đã lái xe đến khu trung tâm sầm uất của Bắc Thành, rẽ vào một con phố mang nét cổ xưa rồi dừng xe lại.
Con phố mang phong cách cổ xưa này nhìn rất có khí chất, đỗ hai bên đường đều là xe sang.
Xung quanh cũng toàn là những tòa nhà cao mấy chục tầng, con phố cổ này nằm sừng sững ngay giữa, làm cho nó trở nên rất đặc biệt.
Đây là phố đồ cổ rất nổi tiếng của thành phố Thanh Vân.
Hai người xuống xe, đi vào sâu bên trong phố đồ cổ.
Trong con phố này, cửa hàng ở hai bên đều trang trí rất độc đáo và khí phái, mang phong vị cổ xưa, cả con phố không có lấy một người bán hàng rong, đem lai cảm giác vừa sạch sẽ vừa cách điệu.
Những cửa hàng ở đây, bao gồm đá quý ngọc thạch, tranh thư pháp, đồ gốm, đồ cổ, có thể nói không thiếu thứ gì.
Lâm Ẩn cũng biết rằng, con phố này không phải những chợ sưu tầm có thể bì được.
Đặc biêt là tại khu vực sầm uất tấc đất tấc vàng này, để mở được một cửa hàng cần rất nhiều tiền vốn.
Dường như đứng sau mỗi cửa tiệm đều là những ông chủ giàu có.
Vả lại danh tiếng của khu phố đồ cổ này cực kỳ tốt, là khu phố chuyên về đồ cổ của thành phố Thanh Vân, những người trong giới chơi đồ cổ của thành phố đều thích đến đây.
Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt đi một hồi, đến dưới một cửa hiệu ba tầng, đây là một cửa hàng mang phong cách cổ xưa rất lớn, dùng gỗ lim và ngói đỏ trang trí, trước cửa còn hai cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đón tiếp khách hàng.
Bảng hiệu với chữ vàng trêи nền đen, Minh Bảo Hiên.
Lâm Ẩn chú ý thấy bên cạnh Minh Bảo Hiên cũng đỗ một chiếc xe sang rất bắt mắt, rõ ràng đến đây đều là khách quý.
“Kỳ Mạt, cháu đến rồi à? Bác đang chuẩn bị gọi điện cho cháu.”
Lúc này, từ xa truyền đến một giọng nữ rất êm dịu.
Chỉ thấy ở phía xa, trêи chiếc xe thương vụ có một đôi nam nữ trung niên bước xuống.
Đôi nam nữ trung niên này tướng mạo phi phàm, người đàn ông thân thể vạm vỡ, nhìn rất có khí chất, cũng rất ra dánh một người đàn ông thành đạt.
Người phụ nữ trang điểm với phong cách rất riêng, váy đen trang trọng, trêи mặt là nét quyến rũ thùy mị, trêи tay đeo một chiếc vòng hạt đá quý màu vàng óng.
“Bác hai, bác trai.” Trương Kỳ Mạt rất lễ phép chào hỏi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Ẩn gặp vợ chồng bác hai của Trương Kỳ Mạt, vì không quen biết nên cũng không nói gì.
Có điều trước đây anh cũng có tìm hiểu qua, bác trai của Kỳ Mạt tên là Vương Trung, trong giới thế gia của thành phố Thanh Vân cũng được coi là nhân vật có danh tiếng, bai cảnh vô vùng lớn mạnh, là người có quyền lực của nhà họ Vương – gia tộc số một tại thành phố này.
Vương Trung là một chuyên gia trong ngành đồ cổ, và cũng được tính là một vị lão làng trong giới, ông ta tham gia rất nhiều lĩnh vực khác nhau, có năng lực không nhỏ.
Hơn một năm trước lúc cụ Trương qua đời, Lâm Ẩn có nghe nói bác hai của Kỳ Mạt tranh chấp di sản với anh cả Trương Hồng Quân, đòi nắm giữ cổ phiếu của tập đoàn Trương Thị, nếu không thì phải đưa bà ta một khoản tiền mặt.
Là người con gái đã lấy chồng nhiều năm lại về nhà mẹ đẻ đòi chia gia sản, đúng là ngang ngược. Vương Trung cũng tự mình ra mặt, không ngờ đã ép được Trương Hồng Quân và Trương Hiên cúi đầu, đưa một khoản tiền lớn cho Trương Hồng Ngọc, từ đó có thể thấy, người này trong thành phố Thanh Vân có thế lực rất lớn.
“Kỳ Mạt, mấy năm không gặp, com hình như càng ngày càng xinh đẹp hơn.” Vương Trung cười khẽ.
“Tất nhiên rồi, Kỳ Mạt từ bé đã là một cô nhóc xinh xắn rồi, rất được mọi người yêu thích đấy. Mấy năm trước còn người đẹp có tiếng của thành phố Thanh Vân.” Trương Hồng Vân cười nói.
“Bác hai quá khen rồi.” Trương Kỳ Mạt rất khiêm tốn trả lời.
Vương Trung liếc qua Lâm Ẩn bên cạnh Trương Kỳ Mạt, mặt không có chút cảm xúc, nhưng tia khinh thường trong mắt không chút che đậy.
“Cậu là Lâm Ẩn đúng không?” Vương Trung nhạt giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Ẩn gật đầu.
“Trông cậu cũng được.” Vương Trung không sôi nổi nói: “Nhưng mà đàn ông trước sau gì cũng phải có sự nghiệp của riêng mình, cậu vẫn không đủ tư cách xứng với Kỳ Mạt.”
“Anh lên trước, em ở lại nói chuyện với Kỳ Mạt đi.” Vương Trung nói với Trương Hồng Ngọc một câu rồi đi vào Minh Bảo Hiên.
Trương Hồng Ngọc ho khan vài tiếng, nhìn Lâm Ẩn, vẻ mặt không chút niềm nở.
“Kỳ Mạt à, ban đầu bác rất phản đối cháu đưa cái cậu ở rể này đi cùng. Nhưng bác cũng có nghe mẹ cháu nói qua, cho nó mở rộng tầm mắt cũng tốt, để nó tự biết mình như thế nào.” Trương Hồng Ngọc nói.
“Bác hai cũng vì muốn tốt cho cháu, khuyên cháu một câu, sớm cho loại đàn ông ăn bám này cút xéo đi.” Trương Hồng Ngọc không chút khách khí nói: “Cháu giờ là nhà thiết kế đá quý danh tiếng nhất của thành phố Thanh Vân, toàn bộ giới đá quý của tỉnh Đông Hải nhiều năm như qua không tìm đâu ra được một người trẻ như cháu.”
Trương Hồng Ngọc nói: “Kỳ Mạt, cháu yên tâm, bố mẹ giao cháu cho bác, bác sẽ đưa cháu lên tầng lớp thượng lưu ở thành phố Thanh Vân. Chỉ cần cháu nghe bác hai, bác sẽ giúp cháu tạo thế lực, bảo bọc cháu, sau này cháu sẽ trở thành nhà thiết kế đá quý nổi danh nhất ở tỉnh Đông Hải, chỉ có cháu được như thế thôi.”
Nghe xong những lời này của Trương Hồng Ngọc, Lâm Ẩn thầm lắc đầu trong lòng.
Sản phẩm Kỳ Mạt thiết kế đã được đấu với giá một trăm triệu, cực kỳ cao, lúc đó anh còn giúp Kỳ Mạt tạo quan hệ với rất nhiều các hãng truyền thông, bây giờ trở thành nhà thiết kế có tiếng rồi, còn cần bà ta giúp đỡ sao? Trước đó bà ta ở đâu làm gì rồi?
“Cảm ơn bác hai đã coi trọng cháu.” Trương Kỳ Mạt rất khách sáo cảm ơn.
“Đều là người một nhà, đừng khách sáo với bác hai.” Trương Hồng Ngọc xua tay.
Lúc nói chuyện, ánh mắt bà ta lạnh lẽo nhìn về hướng Lâm Ẩn, nói: “Lâm Ẩn, dang tiếng của cậu tôi sớm đã biết rồi, nổi tiếng là hèn nhát vô dụng và cũng được coi là chuyện cười của nhà họ Trương chúng tôi! Tôi cũng không biết bố tôi trước đó nhìn trúng cậu ở điểm nào mà gả Kỳ Mạt cho cậu nữa?
“Ầy, bây giờ ông cụ cũng đi rồi. Anh cả và anh ba làm chủ gia đình, lại cũng không quản chuyện này.” Trương Hồng Ngọc nói như thể chủ nhà: “Kỳ Mạt bây giờ đi theo tôi, vậy thì nhất định phải giải quyết việc này, không thể để Kỳ Mạt đi theo một tên vô dụng như cậu chịu bắt nạt được.”
Trương Hồng Ngọc nói với giọng điệu dạy dỗ, còn cực kỳ nghiêm túc: “Nghe nói bây giờ cậu đang làm trợ lý giám đốc cùng Kỳ Mạt ở tập đoàn Trương Thị đúng không? Như vậy đi, đợi chút nữa khi lên lầu, cậu chỉ cần nói cậu là trợ lý của Kỳ Mạt, sau này, cũng không được đứng trước mặt người khác bảo cậu là chồng nó, cậu hiểu chưa?”
————————