Chương 418: Mười ba phi tướng Dương Môn
Tòa nhà quốc tế Thủy Tinh.
Buổi đêm.
Lâm Ẩn đã về đến phòng làm việc tổng giám đốc.
Anh ngồi trêи ghế giám đốc, chậm rãi khép mắt lại trầm ngâm suy nghĩ.
Dưới ánh trăng bàng bạc, gương mặt Lâm Ẩn toát ra sát khí lạnh lùng, khiến người khác không rét mà run.
Trong lúc im hơi lặng tiếng.
Không biết cánh cửa phòng làm việc bị mở ra từ lúc nào.
Một người mặc áo đen xuất hiện trong phòng làm việc, đứng gần bên Lâm Ẩn.
Trêи hành lang bên ngoài phòng làm việc, từng người bảo vệ tinh anh mặc vest nằm la liệt trêи mặt đất.
Cả tòa nhà rộng lớn im phăng phắc như tờ, bầu không khí nặng nề và căng thẳng.
Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt ra, gương mặt anh bình tĩnh như chiếc giếng cổ không gợn sóng, hờ hững nhìn thẳng về phía trước.
Lâm Ẩn hờ hững lên tiếng.
“Các người không nên đến đây”.
“Nhưng chúng tôi đã đến rồi”.
Gã áo đen cầm đầu đứng ra, gương mặt hằm hằm sát khí của gã ta hiện lên dưới ánh trăng bàng bạc.
Đó là một người đàn ông trung niên có đôi mắt hung hãn như sói, gần như tỏa ra ánh đỏ dưới ánh trăng, chỉ có thể dùng hai từ để hình dung gã ta, hung dữ.
“Nếu như đã đến rồi, vậy thì phải để lại một thứ”.
Lâm Ẩn ung dung đứng dậy từ chiếc ghế giám đốc, anh đứng chắp tay sau lưng.
Vào khoảnh khắc ấy.
Mười mấy gã áo đen thần bí đều không khỏi lùi về sau vài bước.
Kể cả khi không có gió thì bộ áo đen của chúng cũng tự động bay phấp phới, giống hệt như có một sức mạnh đáng sợ nào đó đã cuốn nó lên vậy.
Khí thế của Lâm Ẩn giống hệt một con rồng khổng lồ vừa thức tỉnh, đang trừng mắt nhìn bọn chúng.
Khiến cho mỗi người trong số chúng đều thầm rùng mình, không rét mà run.
Lâm Ẩn rất mạnh!
Trong lòng mỗi người trong số chúng đều không hẹn mà cùng nảy sinh ra suy nghĩ này.
Xoẹt!
Tiếng kim loại lảnh lót vang lên, một thanh dao cong được rút ra từ bên eo bọn áo đen, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, sát khí bốc lên ngùn ngụt.
“Cậu tự tin quá đáng rồi đấy”, gã thủ lĩnh áo đen lạnh giọng mà nói, gã ta nhìn Lâm Ẩn trân trân.
“Hôm nay chúng tôi nhận lệnh đến đây chỉ vì một chuyện, đó là muốn khuyên cậu lập tức rời khỏi Cảng Thành”.
“Cậu là cậu Ẩn của nhà họ Tề, chúng tôi không hề có ý đắc tội với cụ Tề, chẳng có ý muốn đọ sống chết, chỉ muốn để cậu biết khó mà lui…”.
Nghe thấy thế, Lâm Ẩn nhếch môi.
“Chỉ muốn tôi biết khó mà lui sao?”.
“Đúng vậy”, gã thủ lĩnh áo đen gật đầu.
“Hồng Đại, cùng mười ba phi tướng của tổng đàn Dương Môn Cảng Thành, xin chào cậu Ẩn nhà họ Tề”.
Vừa mói nói dứt lời, Hồng Đại cầm cán dao, đanh giọng lại: “Cậu Ẩn, Hương chủ của chúng tôi được người khác nhờ vả đến khuyên cậu Ẩn rút lui trong đêm nay, đừng tiếp tục gây chuyện ở Cảng Thành nữa”.
“Bằng không, đừng trách chúng tôi phải nén đau mạnh tay giết người”.
Lâm Ẩn lắc lắc đầu.
Hồng Đại vừa mở miệng, anh đã biết chuyện này là thế nào rồi.
Mười ba phi tướng là cao thủ của Dương Môn, được Quý Trọng Sơn mời đến nhờ vào mối ân tình.
“Trở về nói với Hương chủ của các người, nếu còn cản trở tôi làm việc nữa thì tôi sẽ tàn sát hết tổng đàn của Dương Môn trong Cảng Thành!”.
Lời anh nói như sét nổ bên tai, khiến cho đám người Hồng Đại biến sắc, bọn chúng đều cảm nhận được khí thế mạnh mẽ tột cùng.
Lời Lâm Ẩn nói không phải là giả.
“Cậu! Láo xược!”.
Gương mặt Hồng Đại xanh mét, giọng nói của gã ta lạnh tanh.
“Chúng tôi kính cậu là vì cậu là cậu Ẩn của nhà họ Tề ở thủ đô, lễ trước binh sau. Nhưng điều đó không có nghĩa chúng tôi sợ cậu đâu!”, Hồng Đại đanh giọng lại.
“Tôi có thể nói thật lòng cho cậu biết, ông Quý có qua lại với Dương Môn chúng tôi”.
“Chúng tôi được ông Quý nhờ vả nên mới đến khuyên nhủ cậu”.
“Nếu như cậu chịu rút lui, chúng tôi cũng đã trả xong ân tình cho ông Quý, việc này sẽ chấm dứt ở đây”.
“Nếu như cậu không biết tốt xấu, không nghe lời khuyên can, vẫn tiếp tục thích gì làm nấy ở Cảng Thành, có nghĩa là đang ép Dương Môn chúng tôi ra tay giết người!”.
Sau khi nói dứt lời, đám người Hồng Đại siết chặt thanh dao cong trong tay, ánh mắt ai nấy đều hằm hằm sát khí.
Đây là tối hậu thư.
Đã nói rõ ràng về lợi ích và thiệt hại rồi.
Gương mặt Lâm Ẩn không bộc lộ chút cảm xúc gì cả.
Anh còn hiểu rõ thế lực của Dương Môn hơn cả người đời nữa.
Trong giới những gia tộc lánh đời, thế lực của Dương Môn có thể xếp trong mười thứ hạng đầu.
Dương Môn được truyền thừa hơn trăm năm ở Long Quốc, nền tảng vững chắc, là một thế lực truyền kỳ ở thế kỷ trước, có người trong môn phái suýt nữa đã bước lên đỉnh Long Quốc!
Bây giờ thế lực của bọn họ trải rộng khắp toàn cầu, mạng lưới quan hệ rộng rãi khó dò.
Lần trước, Lâm Ẩn đến tỉnh Cao Dương giúp Công Tôn Tòng Long chữa bệnh, anh đã từng gặp mặt bọn họ, Dương Môn bày mưu tính kế trong tỉnh Cao Dương, nhúng tay vào chuyện tranh quyền đoạt lợi của nhà họ Công Tôn hòng thao túng một gia tộc quyền quý ở thủ đô.
Anh đã từng thu phục Công Tôn Tàng Kiếm, con cháu nhánh phụ của nhà họ Công Tôn, cũng là tay đấm trong Dương Môn, bây giờ ông ta vẫn còn mai phục trong tỉnh Cao Dương giúp mình nghe ngóng tin tức.
Dương Môn có vô số phân đà trêи toàn quốc, gần như mỗi một thành phố lớn đều có, bọn họ không khống chế lẫn nhau, ai làm việc nấy.
Trong đó có không ít nhân tài kiệt xuất trong đủ loại ngành nghề, mạng lưới quan hệ phức tạp đến khó lòng tưởng tượng nổi.
“Cậu Ẩn, việc nào nặng việc nào nhẹ, tôi khuyên cậu nên nghĩ rõ đi thì hơn”, Hồng Đại đanh giọng lại.
Gã ta biết cậu Ẩn của thủ đô cũng không phải là loại tầm thường, Hương chủ cũng chỉ dặn dò gã ta cảnh cáo Lâm Ẩn, để Lâm Ẩn tự động rời khỏi Cảng Thành.
Nếu như Lâm Ẩn không nghe lời khuyên can thì phải đích thân khống chế anh, đưa về tổng đàn để giao lại cho Hương chủ.
“Ha”, Lâm Ẩn cười lạnh: “Chỉ là một phân đà của Dương Môn ở Cảng Thành nhỏ nhoi, thế mà dám uy hϊế͙p͙ tôi sao?”.
“Nếu như tôi không nhổ phân đà của các người ở Cảng Thành lên, có phải các người phải cản đường tôi đến cùng hay không?”, Lâm Ẩn hỏi từ tốn.
Đúng là vật đổi sao dời.
Năm ấy Hắc Long Vệ mặc sức tung hoành ở Cảng Thành, chèn ép tất thảy mọi gia tộc lánh đời đến mức bọn họ không ngẩng đầu lên nổi.
Thế lực lánh đời ở Cảng Thành chỉ có một mà thôi.
Bây giờ Hắc Long Vệ không còn, chỉ là phân đà của Dương Môn mà cũng dám nhảy đến trước mặt mình?
“Cậu kiêu ngạo quá rồi đấy!”.
Dường như Hồng Đại không chịu nổi sự khiêu khích của anh, gương mặt gã ta ta toát ra vẻ giận dữ.
“Hở ra là đòi diệt phân đà Dương Môn chúng tôi, cậu nghĩ cậu là ai? Nhớ cho rõ, nơi này là Cảng Thành chứ không phải thủ đô đâu!”.
“Cậu đúng là cậu Ẩn danh tiếng vang dội khắp tám phía thủ đô! Nhưng mà ở Cảng Thành, cậu cũng phải tuân thủ quy tắc ở Cảng Thành!”.
Xoẹt!
Vào giây phút ấy, Hồng Đại rút dao ra, ánh mắt lạnh lẽo, gã ta nổi cơn kϊƈɦ động, vung dao chém vào mặt Lâm Ẩn.
Rắc.
Một đường dao chém chiếc bàn làm việc của Lâm Ẩn đứt thành hai mảnh.
Còn bóng người Lâm Ẩn đã biết mất ngay tại chỗ.
“Hả?”.
Hồng Đại nhíu mày lại, ánh mắt gã ta toát ra vẻ kinh ngạc: “Võ công gì thế này…”.
Bóng dáng lay động không ngừng của Lâm Ẩn giống hệt như quỷ hồn, chỉ để lại tàn ảnh trong phòng làm việc.
Mười ba tên cao thủ Dương Môn có mặt ở đây đều tỏ vẻ căng thẳng, vầng trán bọn chúng mướt mồ hôi, ai nấy đều siết chặt dao trong tay, mắt nhắm nghiềm lại để lắng nghe tiếng gió.
Đến giờ phút này bọn chúg mới biết, thực lực của Lâm Ẩn hơn xa phán đoán của chúng.
——————–