Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 262: Đánh mày ra bã


Đối mặt với mười mấy họng súng, Hades chỉ nhếch môi nở nụ cười hung ác.

Thân là vua đặc công khiến người ta sợ mất mật khi nghe đến tên mình, Hades cũng không biết bản thân mình đã chấp hành bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm khôn lường, chứng kiến bao nhiêu cảnh tượng đáng sợ, hắn ta gây dựng danh tiếng cho mình sau những cuộc chém giết trong mưa bom bão đạn.

Chỉ với mười mấy tay súng như thế này mà đòi đánh bại được hắn ta hay sao? Nực cười.

Đùng!

Một gã vệ sĩ có gương mặt lạnh tanh nổ súng trước, gã nhắm thẳng vào bắp chân của Hades.

Nhưng mà, một cảnh tượng khiến người ta bất ngờ đã xảy ra.

Cơ thể của Hades lao vút về phía Viêm Long, người đàn ông đang ngồi trêи chiếc ghế ở đối diện.

Một tiếng ầm vang lên, viên đạn đập xuống mặt đất, Hades đã lao đến trước mặt Viêm Long, hắn ta giơ tay bóp chặt cổ họng gã ta, nhấc Viêm Long lơ lửng trêи không trung.

“Á! Chuyện gì thế này? Mày muốn làm gì?”

Viêm Long sợ đến nỗi mắt của gã ta trừng to, gương mặt trắng bệch vì hãi hùng, gã ta chẳng ngờ mình lại bị vệ sĩ của Lâm Ẩn khống chế trong lúc không đề phòng, cổ họng suýt nữa đã bị bẻ gãy.

Chỉ cần Hades mạnh tay hơn, hoặc là bóp cổ họng gã ta thêm chừng hai phút nữa thôi thì chắc chắn gã ta sẽ chết trong tay Hades ngay.

“Á á á!” Viêm Long rú lên đầy đau đớn, gương mặt gã ta xanh mét, cảm thấy khó thở vì thiếu oxy, gần như có thể chết ngạt bất kỳ lúc nào.

“Đừng làm thế, người anh em, có chuyện gì thì từ từ rồi nói, đừng, đừng làm bậy!” Viêm Long nói với Hades, gương mặt gã ta toát ra vẻ kinh hoảng.

Gã ta sợ mất mặt, đây là võ công thần thánh nào vậy?

Trong lúc bị bọn đàn em của mình nhắm thẳng súng vào người, hắn ta vẫn có thể ra tay trước, đạn chưa ghim vào da thịt hắn ta, hắn ta đã có thể khống chế được mình.

“Mau bỏ Viêm Gia ra! Cái thằng điên này, mày muốn làm gì thế?”

“Mau buông Viêm Gia ra, chứ bằng không tao sẽ đánh chết mày!”

Bọn đàn em dưới trướng Viêm Long đều hoang mang, đại ca mình bị kẻ khác khống chế, chúng cũng không biết phải giải quyết thế nào mới phải.

Chúng đã theo Viêm Long vào sống ra chết nhiều năm liền, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, kẻ địch đáng gờm nhường này.

Hắn ta đúng là một con quái vật, tốc độ ra đòn nhanh nhẹn, bị mười mấy người chĩa súng vào mình cũng không sợ hãi, cũng không biết cái tên này chui từ đâu ra?

“Đường Hôi, Lâm Ẩn! Mày còn không biết đường kêu cái thằng vệ sĩ ngu xuẩn này ngừng tay à? Nếu như mày làm chú Viêm của tao bị thương thì hai tụi mày đều phải chôn cùng!” Từ Thanh uy hϊế͙p͙ bằng giọng lạnh lẽo.

Lâm Ẩn nhếch môi cười lạnh, rồi quay sang nhìn Từ Thanh Tùng.

“Bắt tao chôn cùng?” Lâm Ẩn cười lạnh, đáp lại anh ta: “Chỉ dựa vào đám ô hợp chúng bây thôi sao?”

“Đm, mày ăn nói ngông cuồng thật!” Từ Thanh Tùng cáu gắt: “Hôm nay tao phải coi coi mày bước chân ra khỏi thành Viêm Hoàng bằng cách nào, hơn một trăm đàn em của chú Viêm canh chừng cả trong và ngoài, mày có là thần tiên thì cũng không thể chạy thoát nổi đâu!”

Hades nhìn Từ Thanh Tùng với ánh mắt lạnh lẽo, tay hắn ta vẫn ghìm chặt Viêm Long, hắn ta nhấc chân đá vào bụng Từ Thanh Tùng với tốc độ nhanh như chớp!

“Á!”

Cú đá này khiến cho Từ Thanh Tùng rú lên đau đớn như heo bị chọc tiết, hắn ta văng thẳng vào vách tường rồi té mạnh xuống mặt đất, miệng nôn ra vài bụm máu tươi, muốn nói chuyện nhưng lại không thốt nổi nên lời, chỉ biết nhìn Hades với vẻ không phục.

“Trời ạ, không ngờ mày lại dám động tay động chân? Hôm nay tụi mày muốn chết ở đây à?” Thủ lĩnh của đội vệ sĩ dưới trướng Viêm Long lạnh giọng uy hϊế͙p͙.

“Bỏ Viêm Gia ra ngay thì tụi mày còn có đường sống, chứ bằng không hôm nay sẽ chết hết!” Giọng nói của thủ lĩnh đội bảo vệ lạnh tanh, gã tỏ ra hết sức tự tin.

Bọn họ luôn cho rằng Lâm Ẩn và vệ sĩ của anh chỉ đang lên cơn điên, muốn tìm chết mà thôi.

Đây là thành Viêm Hoàng, là địa bàn của Viêm Gia, có vài trăm gã bảo vệ canh phòng cẩn mật cả trong và ngoài, nếu bọn họ dám đánh Viêm Gia và anh Từ đến chết ở đây thì hôm nay có mọc cánh cũng khó mà bay khỏi nơi này được!

“Anh Ẩn, lần này anh muốn xử lý như thế nào?” Đường Hôi nhìn Lâm Ẩn với vẻ mặt căng thẳng.

Gã không ngờ rằng lần này Lâm Ẩn đến thành Viêm Hoàng, vừa bất đồng quan điểm đã trở mặt, anh cư xử ngông cuồng thật.

Có nói thế nào đi chăng nữa thì Viêm Long cũng là người đỡ đầu trong khu Viêm Hoàng ở thủ đô, tinh anh và nhân tài dưới trướng gã ta không hề ít chút nào, nhất là muốn bình an đi ra hỏi địa bàn của gã ta thì khó quá.

Thấy Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh nhấp trà, Đường Hôi dè dặt nói: “Anh Ẩn, nếu như sớm biết anh muốn trở mặt thì tôi đã dẫn thêm nhiều người rồi. Hay là để tôi gọi điện thoại gọi bọn đàn em qua, anh thấy thế nào?”

Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, anh hờ hững đáp: “Không cần phải gọi người đến.”

“Vâng, vâng.” Đường Hôi vội cúi đầu xuống, gã không dám phản bác Lâm Ẩn.

Nói đến đây, Lâm Ẩn chậm rãi đứng đậy, đi về phía Viêm Long đã bị Hades khống chế ấy.

“Họ Lâm kia, mày muốn làm gì?” Viêm Long nhìn Lâm Ẩn, gương mặt gã ta sa sầm, ánh mắt ngùn ngụt lửa, chỉ mong có thể lấy súng bắn chết Hades và Lâm Ẩn tại chỗ mà thôi, không ngờ bọn họ lại dám đối xử với gã ta như vậy!

“Tao cảnh cáo mày, mọi chuyện đã tiến triển đến nước này rồi. Mày không còn đường lui nữa đâu, tao phải giết chết mày!” Viêm Long rống lên một tiếng đầy tức giận: “Không những muốn giết mày, mà tao sẽ cử người đi giết hết những người thân có cùng dòng máu với mày nữa!”

“Bốp!”

Lâm Ẩn bước đến giáng một bạt tai vào mặt Viêm Long. Viêm Long bị đánh đến nỗi phải cắn răng nghiến lợi, cơ thể run rẩy vì tức giận.

Một ông trùm, một người đỡ đầu ở thủ đô như gã ta có bị người khác hạ nhục như thế này bao giờ đâu?

“Chỉ với mày mà còn muốn giết tao à?” Giọng nói của Lâm Ẩn lạnh tanh, ý định giết người hiện rõ trong ánh mắt.

“Viêm Long? Ha, tên của mày nghe kêu lắm đấy.” Lâm Ẩn ung dung cất tiếng nói: “Hôm nay, tao sẽ đánh cho mày ra bã.”

Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn giật Viêm Long ra khỏi tay Hades, anh mạnh tay quật gã ta xuống đất vài lần như thể đang chơi thả diều, hai tiếng bốp bốp vang lên, Viêm Long bị đập đến nỗi toác đầu chảy máy, gã ta liên tục rêи rỉ vì đau.

Rồi sau đó, Lâm Ẩn nhấc chân đạp xuống mặt Viêm Long, làm gã ta nôn ra một bụm máu tươi, rồi rú lên thê thảm.

Viêm Long tỏ ra giận dữ cực kỳ, trong lòng lại thầm than khổ, không ngờ trông cái thằng họ Lâm này chẳng ra gì, nhưng cậu ta lại mạnh mẽ như thế, bị anh đạp chân vào người như thể bị chiếc xe tải cỡ lớn nghiến qua, nội tạng đều vỡ nát hết.

“Viêm Long, bây giờ tao hỏi mày lại một lần nữa, tao muốn mày giao thằng Từ Thanh Tùng ra đây, mày có giao hay không?” Lâm Ẩn hỏi gã ta bằng giọng lạnh tnah, anh nhìn Viêm Long với ánh mắt rét lạnh.

“Hộc!” Viêm Long không ngừng thở hồng hộc, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, gã ta ta hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Ẩn.

Đến bây giờ gã ta mới nhận ra rằng, không ngờ Lâm Ẩn lại hung hãn như thế, anh hoàn toàn không phải là thằng nhà quê, thằng chạy vặt chỉ biết cậy nhờ Hôi Hùng.

———————-

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.