Chương 248: Rượu này là để cậu uống à?
“Không ngờ địa vị của cậu Từ lại cao như thế, đến tổng giám đốc Đường của khách sạn Trung Thiên còn đích thân đến…”
“Đây là Hùng Gia đấy, một ông lớn có thể kêu mưa gọi gió ở vùng xám!
Mấy người bọn họ thì thầm bàn tán với nhau, ai nấy đều cảm thấy hết sức kinh sợ.
Người đi vào phòng lần này là Đường Hôi có tiếng tăm lừng lẫy ở khu Trung Thiên, được những người ở vùng xám gọi là Hùng Gia!
Bọn họ đều có thể nhận ra gã chính là Đường Hôi, người quản lý khách sạn Trung Thiên.
Đường Hôi là nhân tài đắc lực dưới trướng Vu Tắc Thành, danh tiếng vô cùng vang dội. Gã là một người rất có khí phách, dù gì cũng đã bước ra từ gió tanh mưa máu.
“Tổng giám đốc Đường, ông đích thân đến rồi à, ha ha. Tôi kính ông một ly.” Từ Hà đứng dậy, chào hỏi gã một cách lịch sự rồi chủ động giơ ly rượu lên.
Từ Hà cũng không dám vênh váo ra oai trước mặt những người như Đường Hôi, xét về thực lực, gã mạnh hơn anh ta nhiều.
Gương mặt Đường Hôi có vẻ hơi căng thẳng, áp lực đè nặng trong lòng, gã vừa bước vào đã nhìn thấy Lâm Ẩn, bèn nở nụ cười ngay.
Gã nhận được chỉ thị của Vu Tắc Thành, phải đến chào mừng Lâm Ẩn một chặp.
Phải biết rằng, vào tối hôm Lâm Ẩn một thân một mình bước vào Đế Dương Thành tàn sát cả nhà họ Văn, Đường Hôi cũng có mặt ở đó! Gã đã tận mắt chứng khiến tài hoa tuyệt thế của Lâm Ẩn, cũng nhìn thấy lão đại Vu Tắc Thành cung kính với Lâm Ẩn đến mức nào.
Hơn nữa, kể từ sau bữa ấy, Đường Hôi cũng chứng kiến lão đại Vu Tắc Thành phát triển rực rỡ như mặt trời ban trưa giữa chốn thủ đô, Lâm Ẩn đúng là một vị Phật đáng kính.
Thậm chí cũng vì Lâm Ẩn đã giúp Vu Tắc Thành trong lần anh đến thủ đô, Đường Hôi gã cũng lấy được nhiều lợi ích, địa vị trong giới của gã tăng vùn vụt! Một người làm quan, cả họ được nhờ!
“Tổng giám đốc Đường, không ngờ ông lại nể mặt tôi như thế, còn cử người tặng cho hai chai rượu nữa, ông khách sáo quá, ly rượu này, tôi xin uống cạn trước để tỏ lòng kính trọng!” Từ Hà nói với vẻ mặt xu nịnh, anh ta uống ừng ực cạn sạch ly, trong lòng rất muốn nịnh nọt Đường Hôi.
Đường Hôi khẽ nhíu mày, gã nhìn sang Từ Hà, lúc thấy ly rượu trong tay anh ta, vẻ mặt gã lập tức trở nên bực dọc.
Đm, đây là rượu cho anh Ẩn tráng miệng, cái tên không biết sống chết này còn dám lấy đi uống à?
Anh Ẩn còn chưa đụng vào rượu mà họ Từ kia cũng dám đụng sao?
“Rượu này để cho cậu uống à?” Giọng của Đường Hôi lạnh tanh, gã nhìn Từ Hà với ánh mắt rét căm.
“Tôi…” Nụ cười cứng đờ trêи gương mặt Từ Hà, thấy gương mặt Đường Hôi dần trở nên lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy hết sức hoang mang.
Anh ta không hiểu vì sao đột nhiên Đường Hôi lại trở mặt.
Rượu này không phải để cho mình uống hả? Lẽ nào đã nhầm lẫn ở đâu sao? Không thể nào, rượu được đưa vào gian phòng riêng này cơ mà, Đường Hôi cũng đích thân đến đây rồi, lẽ nào có người nào trong bữa tiệc này còn có địa vị cao hơn cả Từ Hà mình nữa?
“Tổng giám đốc Đường, rượu này là do quản lý dưới trướng ông mang vào đây mà.” Từ Hà cười bồi, anh ta dè dặt nói với Đường Hôi.
“Từ Hà, cậu nghĩ mình là cái thà gì?” Đường Hôi mắng thẳng mặt: “Cậu có tư cách để tôi mang rượu cho à? Với địa vị của mình trong nhà họ Từ thì cậu cũng chỉ có thể khoe khoang trước mặt đám người này thôi, bản thân đứng ở vị trí nào mà trong lòng cũng không thấu tỏ à?”
Đường Hôi thật sự tức giận, rượu gã tặng cho anh Ẩn lại bị người khác uống rồi à?
Đm, còn làm thế trong khách sạn Trung Thiên dưới sự quản lý của mình nữa chứ. Nếu như để Vu đại ca biết chuyện này, anh ấy còn không đánh chết mình à? Anh Ẩn ở trong địa bàn của mình mà còn không tiếp đãi chu toàn?
Cái tên Từ Hà này cũng chẳng biết sống chết là gì, nó chỉ là một người nhỏ nhoi trong nhà họ Từ mà thôi, đm, thế mà dám vênh váo trước mặt anh Ẩn.
“Tôi…” Sắc mặt Từ Hải đỏ bừng, chỉ mong có thể khoét đất để chui vào, anh ta cảm thấy vô cùng mất mặt.
Khi nãy còn chém gió mình và Đường Hôi rất thân thiết với nhau, bây giờ lại bị gã mắng trước mặt mọi người…
Nhất là anh ta còn không dám phản bác Đường Hôi, thực lực của hai người chênh nhau quá lớn, vốn không thuộc cùng một đẳng cấp.
Với thực lực của Hôi Hùng, cho dù có xử anh ta ngay trong khách sạn Trung Thiên này thì cũng không ai trong nhà họ Từ nói giúp cho anh ta cả.
“Xin lỗi, tổng giám đốc Đường, có thể là tôi bị nhầm lẫn.” Từ Hà bị mắng xối xả nhưng vẫn tươi cười nói xin lỗi.
“Xin lỗi tôi à? Mau xin lỗi anh Ẩn!” Đường Hôi lạnh giọng mà nói.
“Anh Ẩn? Tổng giám đốc Đường, có phải ông nhầm lẫn ở đâu không, tôi, tôi đâu có quen biết anh Ẩn mà ông nói.” Từ Hà tỏ vẻ ấm ức.
Anh ta vốn không biết vì sao Đường Hôi lại đến đây nổi trận lôi đình, là vì một người được xưng là anh Ẩn à?
Chuyện gì thế này, anh ta đã đắc tội với người được Đường Hôi gọi một tiếng ‘anh Ẩn’ này từ bao giờ?
“Cậu không biết anh Ẩn?” Ánh mắt Đường Hôi lạnh lẽo, ngọn lửa giận trong lòng bùng cháy rừng rực, chỉ mong có thể xử lý Từ Hà ngay tại chỗ!
Cái thứ ngu xuẩn này, cậu không quen anh Ẩn mà lại dám uống rượu tôi kính anh Ẩn sao? Còn dám vênh váo ra vẻ ta đây ở nơi này nữa?
Vừa nghĩ đến đây, Đường Hôi vội vàng nhìn sang Lâm Ẩn ngay. Gã không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trong lòng tương đối hốt hoảng, chỉ biết cúi gằm đầu xuống rồi nói: “Anh Ẩn, xin lỗi, tại tôi đã tiếp đón không chu toàn, không sắp xếp đến nơi đến chốn, xin anh trách phạt!”
“Cái gì! Nó, nó là, nó…” Cảnh tượng này khiến cho Từ Hà sợ hết hồn, gương mặt anh ta toát ra vẻ kinh ngạc.
Sao mà một thằng nhà quê đến từ tỉnh Đông Hải, thằng con rể vô dụng qua lời Chu Phương lại biến thành anh Ẩn trong miệng của Đường Hôi chứ?
Làm sao có thể cơ chứ! Không ngờ một người ở địa vị như Đường Hôi mà lại gọi cái thằng ăn bám là anh Ẩn?
“Tổng giám đốc Đường, có phải ông nhầm lẫn chỗ nào không. Người này từ tỉnh Đông Hải đến thủ đô, tôi biết được chuyện riêng của cậu ta, cậu ta chỉ là một đồ vô dụng phiền toái theo làm thư ký trợ lý cho vợ mình mà thôi.” Từ Hà tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đúng vậy, chắc, chắc chắn là nhầm lẫn rồi, cậu ta chỉ là một thằng nhà quê vô dụng thôi mà, sao có thể là anh Ẩn trong miệng tổng giám đốc Đường được chứ?”
Sau khi nhìn thấy Đường Hôi tỏ ra hết sức cung kính Lâm Ẩn, gương mặt của Chu Phương và những người ngồi ở đây đều toát ra vẻ ngạc nhiên.
Không thể nào, một người làm thư ký trợ lý cho vợ của mình thì có nổi tài năng gì? Huống hồ chi cậu ta lại còn đến từ tỉnh ngoài, sao thể quen biết với ông trùm Đường Hôi ở thủ đô được.
“Cậu nói cái gì? Đồ vô dụng?” Gương mặt Đường Hôi toát ra vẻ kinh ngạc, lông mày của gã run run.
“Họ Từ kia, tôi thấy cậu muốn chết lắm rồi đấy!” Đường Hôi trừng mắt nhìn Từ Hà, gã chỉ tay vào người Từ Hà, tức tối quát mắng anh ta.
Từ Hà dám nói anh Ẩn như thế này à? Không kể đến việc Từ Hà chỉ là con cháu dòng thứ nhỏ nhoi của nhà họ Từ trong thủ đô, cho dù cụ Từ có mặt ở đây thì chưa chắc có lá gan đó!
“Tôi, tôi…” Từ Hà sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Tổng giám đốc Đường, tôi làm gì dám chọc giận ông?”
Đường Hôi oai phong quá, anh ta vốn không dám đắc tội, không biết bản thân mình đã làm gì mà lại khiến cho ông lớn đây nổi cơn tam bành.
“Cậu vẫn chưa hiểu à?”
Đường Hôi giáng một cái tát vào mặt Từ Hà, một tiếng bốp vang lên, miệng anh ta bị đánh cho trào máu, gương mặt vừa có vẻ kinh hãi vừa tức giận.
“Từ Hà, bây giờ mày phải xin lỗi anh Ẩn ngay! Nếu như anh Ẩn không tha cho cậu thì tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu đừng hòng bước chân ra khỏi khách sạn Trung Thiên, có thể gọi người nhà của cậu chuẩn bị hậu sự rồi đấy!” Giọng nói của Đường Hôi lạnh tanh.
———————–