Chương 538: Ba hoa khoác lác
“Ha”, Lâm Ẩn cười lạnh, anh nhìn Triệu Lan Nhi với ánh mắt lạnh lùng.
“Cô tự đánh giá cao địa vị của mình quá rồi”, Lâm Ẩn thản nhiên mà nói.
Rồi sau đó, Lâm Ẩn không buồn quan tâm đến Triệu Lan Nhi nữa, anh bình tĩnh nhìn thẳng khắp hội trường.
“Tôi nói lại lần cuối cùng. Trong những mối làm ăn ở thành Thiên Long cái giá mà tôi trả sẽ cao hơn tập đoàn Thất Tinh”.
“Hy vọng các vị ngồi ở đây cẩn thận lựa chọn, đừng làm lỡ tương lai của mình”.
Giọng nói hờ hững của Lâm Ẩn vang lên.
Bầu không khí trong hội trường lập tức trở nên căng thẳng.
Tất thảy mọi người đều tập trung nhìn Lâm Ẩn, hy vọng có thể tìm ra được manh mối gì.
Rõ ràng từng con chữ và hành động của Lâm Ẩn đều rất có khí phách, khiến cho người khác không dám xem thường.
Nhưng mà không có bất kỳ ai ở đây biết được lai lịch của Lâm Ẩn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng, không dám bày tỏ thái độ của mình.
“Anh nói cái gì? Anh muốn chống đối với tập đoàn Thất Tinh chúng tôi sao? Anh là cái thá gì, có tư cách gì để đối đầu với chúng tôi trong thương trường?”, Park Kang Ri nhìn Lâm Ẩn, ông ta lạnh giọng trách móc, gân xanh lồi lên trêи trán, dường như đang cảm thấy hết sức tức giận vậy.
“Cô Triệu, ông Triệu, buổi tiệc này là do nhà họ Triệu các người tổ chức, không ngờ lại để cho một kẻ quấy rối trà trộn vào đây. Tôi hy vọng các người có thể xử lý ổn thỏa chuyện này, cho tập đoàn Thất Tinh chúng tôi một đáp án vừa lòng!”, Park Kang Ri nhìn về phía người đàn ông trung niên ngồi ở ghế VIP, ông ta đanh giọng mà nói.
“Ranh con, ai là người đã dẫn cậu vào đây thế? Dám ăn nói ngông cuồng ở nơi này à, cậu không sợ chết sao?”, người đàn ông trung niên đứng phắt dậy, ông ta nhìn Lâm Ẩn trân trân, trong lòng thật sự rất tức giận.
“Không ngờ lại chẳng để ý thấy ông Triệu ngồi ở ghế VIP sau màn! Lần này chắc hẳn thanh niên kia chết chắc rồi, đến ông Triệu Hồng Dương còn tức giận, tự mình ra mặt nổi trận lôi đình kia kìa”.
“Phải đấy, cũng chẳng biết thanh niên ấy là cậu chủ của gia tộc nào, thấy cậu ta cũng khí phách lắm, nhưng có thế nào cũng không bằng được người nắm thực quyền thuộc thế thệ thứ hai như Triệu Hồng Dương được”.
“Đúng thế, theo như tôi thấy, cái cậu thanh niên kia là một cậu ấm đến từ tỉnh khác, từ trước đến giờ tôi chưa hề nhìn thấy gương mặt đó trong thủ đô. Chắc hẳn cậu ta tự cho rằng gia tộc mình có đôi chút thế lực nên muốn đối đầu với tập đoàn Thất Tinh. Nhưng cũng chẳng chịu nghĩ lại mà xem, mặc dù tập đoàn Thất Tinh chỉ có tài nguyên kinh doanh trong thủ đô, có lẽ chẳng làm gì được cậu ta, nhưng ông Triệu Hồng Dương lại khác, dám làm ông Triệu Hồng Dương mất mặt, với thế lực của nhà họ Triệu thì có thể khiến cho cậu ta nằm lê lết ra khỏi thủ đô một cách dễ dàng!”.
Lần này, sau khi thấy Triệu Hồng Dương – người tổ chức buổi tiệc nổi trận lôi đình, những khách quý trong buổi tiệc đều kinh ngạc tán thán, bọn họ xôn xao thảo luận với nhau.
Dù gì đi chăng nữa, Triệu Hồng Dương cũng là người nắm quyền thế hệ thứ hai trong nhà họ Triệu, ở bên ngoài, người có thân phận như ông ta đại diện cho sự uy nghiêm của nhà họ Triệu trong thủ đô.
Thanh niên họ Lâm ấy đắc tội với tập đoàn Thất Tinh, thế lực của tập đoàn Thất Tinh trong thủ đô có giới hạn. Quá lắm cũng chỉ bị làm khó làm dễ trong giới kinh doanh mà thôi.
Nhưng bây giờ lại khiến cho Triệu Hồng Dương nổi trận lôi đình, không biết chắc khi nào cậu ta sẽ biến mất khỏi thủ đô nữa kia!
“Ông Triệu, đây là địa bàn của nhà họ Triệu ông, thế mà lại xảy ra loại chuyện như thế này. Tôi hy vọng ông có thể giải quyết ổn thỏa, tôi không muốn để cho thằng ranh con này làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tập đoàn!”, Park Kang Ri nhìn Triệu Hồng Dương rồi đanh giọng lại.
Nghe thấy thế, sắc mặt Triệu Hồng Dương sầm xuống, ông ta cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi trước mặt khách quý nước ngoài.
Phải biết rằng, lần này ông ta cố tình tổ chức buổi tiệc cho các nhà đầu tư và chủ của các cửa hàng, muốn lợi dụng mạng lưới quan hệ của mình để kết thân với tập đoàn Thất Tinh, bởi vì tập đoàn Thất Tinh là nhà đầu tư nước ngoài, thế lực của bọn họ trong thủ đô không lớn mạnh.
Hai bên vốn đang lợi dụng lẫn nhau. Tổ chức buổi tiệc này hoàn toàn chỉ để trải đường cho tập đoàn Thất Tinh.
Nhưng kết quả lại có một thằng ngốc lỗ mãng nhảy ra làm mọi chuyện bung bét hết cả!
Điều này khiến cho ông ta hoàn toàn không thể chấp nhận nổi, ông ta chỉ mong có thể đánh Lâm Ẩn tàn phế ngay tại chỗ!
“Ông Park, ông cứ việc yên tâm. Ở trong thủ đô, tôi có thể xử lý ổn thỏa những việc như thế này”, Triệu Hồng Dương đanh giọng lại, ông ta khẽ híp mắt nhìn về chiếc ghế Lâm Ẩn đang ngồi.
“Lan Nhi? Thằng nhóc này là bạn mà cháu dẫn vào sao? Lẽ nào cháu không nói rõ tình hình cho cậu ta biết”, gương mặt Triệu Hồng Dương sa sầm, ông ta nhìn Triệu Lan Nhi.
Triệu Lan Nhi vừa tức giận vừa căm phẫn, cô ta bực bội quắc mắt nhìn Lâm Ẩn.
“Chú sáu, người này không phải do cháu dẫn vào. Bạn thân của cháu dẫn vào đấy ạ, cháu sẽ nói rõ ràng cho bạn của cháu biết. Lát nữa sẽ để cho chú xử lý cái đồ ngu ngốc này thích đáng!”, Triệu Lan Nhi đáp.
Rồi sau đó, cô ta kéo tay Công Tôn Thu Vũ, sốt sắng nói: “Thu Vũ, cậu còn không mau ngăn anh ta lại à? Đã gây chuyện lớn đến thế này rồi, đến chú sáu của tớ cũng đã ra mặt, lần này tớ khó xử lắm đấy!”.
“Thu Vũ, cậu dẫn người như thế này đi theo bên mình chỉ tổ làm cậu mất hết mặt mũi mà thôi. Tớ khuyên cậu mau dạy dỗ lại anh ta đi!”, Triệu Lan Nhi nói huyên thuyên: “Tình hình trong tối ngày hôm nay đã thành ra như vậy rồi, nếu mà không giải quyết ổn thỏa! Thế thì khó nói lắm!”.
“Hả?”, gương mặt Công Tôn Thu Vũ có vẻ hơi căng thẳng, đương nhiên anh họ làm gì cũng có cái lý của anh, cô ấy chỉ là một cô em họ mà thôi, làm gì dám nhiều chuyện xen vào?
“Tớ, tớ cũng không nhúng tay vào chuyện của anh ấy được đâu!”, Công Tôn Thu Vũ nói một cách bất đắc dĩ, nhất thời cô ấy cũng không biết phải giải thích với Triệu Lan Nhi như thế nào.
“Được lắm! Thu Vũ, có câu nói này của cậu là được rồi! Cậu vẫn là một người hiểu lý lẽ”, nghe thấy thế, Triệu Lan Nhi cảm thấy mình đã trút được gánh nặng, cô ta nhìn Lâm Ẩn với gương mặt đầy vẻ uy hϊế͙p͙.
“Anh Lâm, anh đừng cáo mượn oai hùm ở đây nữa! Anh chỉ là thằng trai bao mà thôi, thật sự cho rằng mình giỏi giang lắm hay sao? Hễ mở miệng ra là vài tỷ? Một thằng đàn ông vô dụng như anh, tôi nhìn mà còn cảm thấy buồn nôn!”, Triệu Lan Nhi trách móc Lâm Ẩn một cách sỗ sàng: “Bây giờ Thu Vũ không quan tâm đến chuyện của anh nữa, để tôi xem xem anh có tư cách gì đối đầu với ông Park đây?”.
“Bây giờ anh phải đi cúi đầu xin lỗi ông Park ngay! Tôi sẽ nể mặt Thu Vũ, không làm khó anh quá! Chứ bằng không thì đêm nay anh phải bò ra khỏi tòa nhà Hồ Nghệ!”, Triệu Lan Nhi trách móc Lâm Ẩn, trông cô ta có vẻ uy nghiêm vô cùng.
Cô ta cho rằng Công Tôn Thu Vũ nói không nhúng tay vào nghĩa là anh Lâm này cũng chẳng mấy quan trọng. Không có thế lực của Thu Vũ bảo vệ cho anh ta, một tên trai bao thì là cái thá gì?
Lâm Ẩn chậm rãi đứng dậy, anh nhìn thật sâu vào mắt Triệu Linh Nhi với ánh mắt lạnh lùng.
“Cô ngậm miệng lại”.
“Anh…”, Triệu Lan Nhi còn muốn trách móc Lâm Ẩn, nhưng vào giây phút ấy, đôi mắt lạnh lùng của anh khiến cho cô ta giật mình, trái tim cô ta không khỏi đập thình thịch, rồi chậm rãi cúi đầu xuống.