Chàng Rể Cực Phẩm A Hào Full

Chương 223


Tập đoàn đá quý Trương thị là thương hiệu mà cụ Trương đã kinh doanh nhiều năm, lần này người nhà họ Trương nổi loạn lập công ty mới, còn tranh giành thương hiệu vàng này, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào thì chắc chắn mâu thuẫn này sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn.

Cũng không biết người nhà họ Trương đang muốn làm trò quỷ gì, ngày nào cũng kiếm chuyện gây rối, chẳng hiểu bọn họ lấy sự tự tin từ đâu ra, rõ ràng biết tập đoàn của Kỳ Mạt ngày một đi lên, còn nhận được sự đầu tư từ tập đoàn Hải Dương, mà vẫn dám chống đối một cách trắng trợn như thế?

“Ha ha, xem ra anh hoàn toàn không biết gì về chuyện này nhỉ.” Vương Hồng Lăng tấm tắc ngạc nhiên: “Công ty của vợ mình gặp chuyện lớn như thế mà anh lại chẳng hay biết gì, rốt cuộc anh có địa vị như thế nào ở nhà họ Trương thế. Đến chuyện lớn như vậy mà Trương Kỳ Mạt còn không nói cho anh biết, chẳng hiểu nổi anh ở trong nhà họ Trương thì có ý nghĩa gì nữa.”

Lâm Ẩn phì cười, trả lời lại cô ta: “Tôi cũng không biết tại sao cô cứ quan tâm đến mấy chuyện này mãi, có gì hay ho đâu.”

Đến anh còn không hay tin này, chẳng ngờ Vương Hồng Lăng lại biết được trước, có thể thấy cô ta luôn quan tâm đến hành động của Kỳ Mạt và mình.

“Anh!” Vương Hồng Lăng bị nghẹn đến nỗi không nói nên lời: “Hừ, anh cứ tiếp tục làm bộ làm tịch đi, dù sao trong thành phố Thanh Vân này, chỉ riêng tôi mới có giúp đỡ anh được thôi, anh còn không biết tốt xấu nữa à.”

Sau khi nói dứt lời, Vương Hồng Lăng đứng dậy, cô ta nói: “Tôi còn có chuyện kinh doanh muốn bàn với Thẩm Tam Gia, đợi lát nữa sẽ đến tìm anh sau.”

Cô ta cảm thấy không thể đánh thức một người đang vờ ngủ say được, rõ ràng chỉ có mình mới có thể giúp Lâm Ẩn giải quyết hết những rắc rối mà anh ta gặp phải, nhưng anh ta vẫn ra vẻ ta đây, không biết thức thời gì cả.

Dù sao cũng sẽ có một ngày Lâm Ẩn hiểu ra mà thôi, Vương Hồng Lăng vừa nghĩ ngợi vừa đi về phía hội trường với gương mặt hài lòng.

Đợi đến khi Vương Hồng Lăng đi khuất, Lâm Ẩn mới lấy điện thoại ra, định gọi cho Kỳ Mạt để hỏi han tình hình, nhưng đột nhiên có một nam một nữ bước vào rồi ngồi ở phía đối diện anh, gương mặt bọn họ đều có vẻ bỡn cợt.

Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, anh đặt điện thoại xuống, cẩn thận quan sát hai người bọn họ. Là một người đàn ông mặc vest đen và một cô gái mặc váy dự tiệc đen.

Dường như anh đã từng gặp bọn họ rồi thì phải, vẫn còn đôi chút ấn tượng.

“Người nhà họ Chu à?” Lâm Ẩn hỏi bọn họ.

Lâm Ẩn không bao giờ quên bất kỳ người nào anh từng gặp.

Anh nhớ ra rồi, lần trước Công Tôn Thu Vũ đến thành phố Thanh Vân, hai người nhà họ Chu này đã đi đón rồi bám theo cô ấy nịnh nọt, cũng là hai kẻ ngốc giở thói khôn vặt, gọi điện thoại báo cho Vương Hồng Lăng để cô ta nổi điên đến kiếm chuyện với mình.

“Ha ha, không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi đấy.” Chu Đông nói với vẻ bỡn cợt.

“Ha ha, hôm nay tập đoàn Latinh và tập đoàn Hải Dương tổ chức buổi tiệc, để chúc mừng dự án khu Khoa – Kỹ Thế Giới được long trọng khởi động, chẳng phải những người đến dự đều là người có tiền có quyền trong thành phố Thanh Vân à? Nhưng dường như có một kẻ kỳ quặc trà trộn vào đây thì phải.” Chu Ngọc Đàm nói kháy.

“Đúng đấy, không phải cậu là thằng ở rể trong nhà họ Trương à? Hình như ban tổ chức cũng chỉ mời hai người trong nhà họ Trương đến thôi mà, lẽ nào cậu thay mặt người nhà họ Trương đến dự hả? Thằng con rể vô dụng như câu có địa vị như thế từ bao giờ đấy hả?” Chu Đông mỉa mai trắng trợn.

Lâm Ẩn cười lạnh rồi chất vấn bọn họ: “Lần trước người gọi điện cho Vương Hồng Lăng là anh đúng không? Là hai người đã nói hươu nói vượn sau lưng tôi à?”

“Ồ? Còn giận hả? Anh không phục ư?” Chu Ngọc Đàm giễu cợt: “Nói hươu nói vượn gì chứ, những gì tôi nói đều là sự thật, anh là người đã có vợ mà còn đi dụ dỗ một thiếu nữ ngây thơ như cô Công Tôn, còn ăn bám Vương Hồng Lăng nữa, tự thân mình làm ra chuyện mất mặt như thế mà không cho người khác nói hay sao?”

“Đúng là nực cười, không phải cái ngữ vô liêm sỉ như anh ăn bám đến mức thấy tự tin luôn đấy chứ?” Chu Ngọc Đàm mỉa mai Lâm Ẩn, gương mặt cô ta lộ ra vẻ khinh thường.

Lần trước cô Công Tôn đến thành phố Thanh Vân, cũng không biết tên Lâm Ẩn vô dụng này làm thân với cô ấy kiểu gì. Không ngờ lại cậy nhờ thế lực của cô Công Tôn, khiến cho cô chiêu nhà họ Chu như cô ta bưng trà rót nước, còn phải nhận tội xin lỗi anh ta, đúng là cái đồ không biết điều.

Bây giờ Công Tôn Thu Vũ đã rời khỏi tỉnh Đông Hải, lần trước cô ta giở thủ đoạn dụ Vương Hồng Lăng đi tìm Lâm Ẩn, chắc hẳn Vương Hồng Lăng đã vạch trần bộ mặt xấu xa của Lâm Ẩn trước mặt Công Tôn Thu Vũ rồi.

Lần này cô ta cũng muốn chống mắt lên xem Lâm Ẩn còn chỗ dựa nào nữa, nếu không có ai bảo vệ anh ta thì anh ta cũng chỉ là một thằng con rể vô dụng mà thôi, thế mà dám tỏ vẻ hung hăng.

“Tên vô dụng kia, lần trước anh dám bắt tôi rót trà cho anh à? Bây giờ anh mau rót trà cho tôi, rồi ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi nhận tội với tôi đi.” Chu Ngọc Đàm tỏ vẻ cao cao tại thượng, cô ta tiếp tục lên tiếng: “Nếu không thì tôi sẽ không để anh sống yên ở thành phố Thanh Vân nữa đâu, bây giờ sẽ kêu ban tổ chức đuổi anh ra ngoài ngay để anh biết mùi mất mặt.”

Lâm Ẩn lắc đầu, trước kia nhà họ Chu dám tiếp tay cho giặc, nương nhờ tập đoàn Latinh để quấy phá tập đoàn Hải Dương, Chu Ngọc Đàm còn len lén giở trò xấu, bản thân anh còn chưa tìm nhà họ Chu tính sổ mà bọn họ lại đến kiếm chuyện với mình trước à?

“Nhìn cậu tự tin quá nhỉ? Cảm thấy có Vương Hồng Lăng bảo vệ cho thì ghê gớm lắm à? Đúng là đồ vô dụng không biết thức thời!” Chu Đông lạnh giọng quát mắng: “Cậu có biết ông Chris của tập đoàn Latinh, người tổ chức buổi tiệc này hợp tác làm ăn với nhà họ Chu bọn tôi thế nào không? Vương Hồng Lăng chọn nhầm người rồi, muốn bảo vệ cậu cũng không bảo vệ nổi đâu!”

“Đúng đấy, bây giờ tôi tới đây để dập tắt sự tự tin của anh đấy, nghĩ rằng cậy nhờ vào Vương Hồng Lăng thì có thể len lỏi vào những nơi như thế này, coi mình là người có địa vị rồi ư?” Chu Ngọc Đàm lạnh giọng mà nói: “Tôi chỉ đếm đến mười thôi, nếu anh còn không xin lỗi tôi thì tôi sẽ kêu người đuổi anh ra ngày, rồi bảo giới kinh doanh chặn đường làm ăn của anh, đảm bảo sau này anh sẽ không còn chén cơm nữa đâu.”

Lần trước tại vì Lâm Ẩn mà nhà họ Chu không ôm đùi Công Tôn Thu Vũ thành công, bây giờ bọn họ nương nhờ tập đoàn Latinh, được Chris xem trọng thì thế lực của nhà họ Chu tăng vụt.

Có ai không biết giới kinh doanh của tỉnh Đông Hải hiện nay là thiên hạ của tập đoàn Latinh không? Đến tập đoàn Hải Dương cũng phải thỏa hiệp hợp tác với bọn họ, nhà họ Chu là người ủng hộ tâp đoàn Latinh nhiều nhất, sẽ thèm để ý đến Vương Hồng Lăng hay sao?

“Kêu tôi cút đi hả?” Lâm Ẩn cười lạnh: “Cô gọi ban tổ chức đến đây đi.”

“Chu Đông, anh mau gọi điện thoại cho ông Chris để báo cho ông ấy biết có người phá rối buổi tiệc, rồi xin ông ấy cử người đến xử lý.” Chu Ngọc Đàm phất tay nói với Chu Đông, trông có vẻ hết sức khí phách.

Trong mắt của bọn họ, nhà họ Chu của họ đã đặt cược vào đúng kho báu rồi, bây giờ tập đoàn Latinh như mặt trời ban trưa, bọn họ đều là bề tôi theo chủ, sau này chỉ cần thỏa thích bóc lột, kiếm lợi nhuận ở tỉnh Đông Hải là được rồi, muốn ngang ngược thế nào cũng xong.

Huống hồ chi Lâm Ẩn chỉ là một thằng ăn bám vô dụng, chỉ biết ỷ vào đôi chút quan hệ với nhà họ Vương, bọn họ muốn bắt nạt và xúc phạm anh ta thế nào cũng được, đây vốn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Tích tích.

Vào lúc này, điện thoại của Lâm Ẩn đổ chuông.

Người gọi đến là Trương Kỳ Mạt.

Lâm Ẩn bắt máy, giọng nói của Trương Kỳ Mạt vang lên ở đầu dây bên kia: “Alo, Lâm Ẩn, anh đang ở đâu đó?”

“Em nói đi, có chuyện gì thế.” Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn như mọi khi.

“Lâm Ẩn, anh có quen luật sư nào giỏi giỏi chút không? Bác cả và bác ba muốn thành lập tập đoàn Trương thị mới, họ muốn đi kiện em để giành thương hiệu, còn đưa ra di chúc của ông nội để lại nữa…” Trương Kỳ Mạt nói với vẻ lo lắng.

“Anh…” Lâm Ẩn đang định nói gì đó.

“Lâm Ẩn quen được luật sư cái mông gì, tìm nó để làm chi?”

Giọng nói khó chịu của Lư Nhã Huệ cất lên trong điện thoại, hai tít tít vang vọng, điện thoại bị cúp máy ngay.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.