Chàng Rể Cực Phẩm A Hào Full

Chương 1252


Chương 1252: Thế hệ trẻ tuổi tụ họp

 

“Shhh!”

 

Mọi người nghe mà hít vào một hơi khí lạnh.

 

Dù bọn họ không biết giọng nói đó phát ra từ đâu, nhưng nghe ý của giọng nói này dường như.

 

hoàn toàn không coi bảy tông môn ra gì, giống như giơ tay lên là có thể tiêu diệt vậy.

 

“Rốt cuộ: là ai?”, Trương Sách vội hỏi.

 

Cuối cùng Phù Sơn Tông bọn họ trêu vào ai rồi?

 

Nếu giọng nói kia không có nói bừa, vậy bọn họ đã gây ra họa lớn cho tông môn rồi!

 

“Tôi là ai sau này tự nhiên ông sẽ biết thôi” Lâm Ấn quay đầu nhìn về phía Tường Kỳ, chậm rãi nói: “Tôi để Trương Sách đi theo ông, ông lấy những thứ nên thuộc về mình ờ thành phố Thanh Vân lại trước đi”.

 

Nghe vậy, một người thận trọng như Tường Kỳ cũng lộ chút kích động.

 

“Cảm ơn cậu Ẩn”.

 

Mấy chục năm trước ông ta vẫn luôn đứng trên đình cao, nhưng mười mấy năm nay bị người tay giẫm dưới chân, bây giờ đã đến lúc giành lại những thứ thuộc về ông ta rồi.

 

“Đúng rồi, khi nãy nghe nói con trai của ông thiếu nợ, có chuyện gì thế?!, Lâm Ẩn hỏi.

 

Trước khi anh rời đi, Tường Kỳ đã có một đứa con trai, bây giờ lại khôgn nhìn thấy, hơn nữa khi nãy đám người đến gây chuyện kia cũng lấy cớ là con trai Tường Kỳ nợ tiền.

 

“Hây”.

 

Tường Kỳ thờ dài một tiếng: “Đứa con trai kia của tôi trước mười lăm tuổi đều sống cuộc sống cơm ngon áo đẹp, hơn nữa thiên phú luyện võ cũng khá tốt, nhưng sau khi tôi thất thế, trình độ cuộc sống đột ngột thay đồi, ngay cả cung cấp linh dược cho thằng bé tu luyện cũng không thề, thằng bé bị ‘Thầm Tam lừa mượn tiền lãi suất cao, còn mua phải linh dược không có tác dụng, bây giờ có lẽ thẳng bé lại tham gia tụ họp thế hệ trẻ ở tỉnh rồi”.

 

“Thằng bé một lòng muốn có được sự xem trọng những thế lực lớn kia, muốn dựa vào thiên phú để tiến vào những thế lực lớn, muốn cho nhà họ Tường chúng tôi phất lên lại lần nữa, nhưng thằng bé nào biết dù thiên phú của thằng bé không tệ, nhưng chỉ cần bảy tông môn còn nhằm vào tôi, thì sẽ không có ai dám nhận thằng bé”.

 

“Đúng rồi”.

 

Tường Kỳ như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: “Cậu Ần, lúc này có lẽ Ninh Khuyết cũng đang ở tình, mấy năm trước Ninh Khuyết còn có thể lặng lẽ cho tôi chút tiền, nhưng mấy năm này ông ấy cũng không dễ dàng gì, các hội thương mại lớn đều phản bội, nếu không nhỡ Hồ Thương Hải bước vào cảnh giới Nhân Tiên, có lẽ lúc này ông ấy cũng giống như tôi rồi”.

 

Lâm Ẩn nhìn về phía tỉnh, ánh mắt sâu thẳm.

 

“Ninh Khuyết cũng sống khó khăn như thế sao?”

 

Lâm Ần thở dài một tiếng, xem ra thuộc hạ của mình đều sống không được tốt lắm.

 

“Tôi đến tình gặp Ninh Khuyết một chuyến, tiện thể dẫn con trai ông về luôn”.

 

Ba tiếng sau.

 

Lâm Ẩn đã lên đến tình, còn mang theo cái đuôi nhỏ Tưởng Nguyệt.

 

Anh vốn muốn bồi dưỡng Tường Nguyệt xem như đền bù mấy năm nay Tường Kỳ chịu khổ, hơn nữa Tường Nguyệt cũng muốn đi tỉnh, cho nên Lâm Ấn bèn dẫn cô ấy theo.

 

Dẫu sao ở thành phố Thanh Vân cũng có Trương Sách giúp đố Tường Kỳ, nếu Tường Kỳ không thề khống chế lại thành phố Thanh Vân thì có lỗi với kinh nghiệm trên thương trường của ông ta biết bao nhiêu năm trước lắm.

 

Trong một tòa nhà cao tầng trên tỉnh.

 

Tòa nhà cao đến một trắm năm mươi tầng, cao vút trong mây, nhìn xuống tình thành. Đây là kiến trúc mang tính biểu trưng của tỉnh, do bốn gia tộc lớn của tình và Thẩm Tam Gia của thành phố Thanh ‘Vân cùng xây lên. Nơi này không chỉ có ăn uống, tiệc rượu, khu mua sắm, thậm chí còn có đủ loại đạo trường võ đạo, mỗi ngày người đến người đi như thoi đưa, một ngày kiếm được rất nhiều tiền.

 

Không phải không có ai ham muốn nơi này, nhưng trước khi bảy tông môn xuất hiện, Thẩm Tam Gia chính là người có tiếng tăm trong giới thương mại của cả Long Quốc, bây giỡ còn có bảy tông môn chống lưng.

 

Cho nên một mình Thẩm Tam Gia đã chiếm hơn một nửa tòa nhà chọc trời, có mối quan hệ này, đừng nói là ở tỉnh Giang Nam, dù là cả Long Quôc cũng không có mấy thế lực dám trêu vào.

 

Lúc này.

 

Trong một nhà hàng cực kỳ xa hoa trên tầng 140 của tòa nhà chọc trời, mấy chục thế hệ trẻ tuổi của các thế lực ð tỉnh Giang Nam đang tụ họp với nhau.

 

“Cậu Trần, nghe nói lần này có không ít trường lão của các thế lực sẽ đến đây, không biết sẽ có ai trong chúng ta được chọn trúng nhỉ”, một người trẻ tuổi sắc mắt trắng bệch, hốc mắt lõm sâu, trông có vẻ tửu sắc quá độ hỏi một người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn.

 

“Theo tôi được biết, lần này có cao thủ nổi danh đã lâu của mấy thế lực hàng đầu là Bát Cực Môn, Kiếm Tông, Thái Cực Môn, Không Động đến”.

 

Trần Huyền Phong là dòng chính của nhà họ Trần, một trong bổn gia tộc lớn ở tỉnh, nhà anh ta cũng có cổ phần trong tòa nhà chọc trời này, đương nhiên phải biết được nhiều chuyện hơn người khác một chút, anh ta chậm rãi nói: “Cụ ông.

 

Trần Cửu Dương của Bát Cực Môn sẽ đến, còn có mấy người Tống Dương, Dương Diệu Quang nữa, nghe đồn Nhan tiên tử cũng sẽ đến”.

 

“Hả?”

 

“Nhan tiên tử cũng sẽ đến sao?”

 

“Cậu Trần, cậu đừng nói đùa, Nhan tiên tử đã được Lưu Quang Tông nhìn trúng, đã đột phá Nhân Tiên rồi, sao cô ấy có thề đến được?”

 

Người có thể ở tầng 140 đều có một đặc điềm, đó là không giàu cũng quý, bọn họ có người thuộc gia tộc lớn lâu đời, có người mới quật khỡi mười mấy năm nay.

 

Thời đại này, địa vị của võ giả chí cao vô thượng, vũ lực chính là quyền lực tối cao.

 

“Nghe đồn lần này Nhan tiên tử đến là muốn chọn mấy đệ tử ở tình Giang Nam chúng ta cho Lưu Quang Tông, hơn nữa các tình khác cũng có người của những tông môn khác đi lựa chọn rồi”.

 

Trần Huyền Phong nỡ nụ cười tự tin, anh ta mới hai mươi ba tuổi đã có thực lực bảng Thiên, trong cả sảnh tiệc không có một ai là đối thủ của anh ta, anh ta tự tin có thể tiến vào Lưu Quang Tông.

 

“Nhưng tôi nghe nói Tường Lâm An cũng đã đến, có khi nào sẽ được chọn trúng không?”, một người đàn ông lưng hùm vai gấu cau mày nói.

 

“Thầm Long, có phải anh nghĩ nhiều quá rồi không?“ một người khác khinh thường nói: “Tường Kỳ không nhìn rõ thời thế, cho nên cả đời này Tường Lâm An cũng sẽ không có tiền đồ, bảy tông môn không lên tiếng thì ai dám nhận hắn?”

 

“Đúng thế, nhận hắn là đối đầu với bảy tông môn, trừ khi là chán sống, nếu không ai dám nhận hắn?” có người hùa theo.

 

Những người khác đều gật đầu.

 

Trong bọn họ có rất nhiều người trong bọn họ lớn lên cùng Tường Lâm An, nhưng lúc này lại không một ai cảm thấy tiếc nuối vì hắn, chỉ tỏ vẻ khinh thường.

 

Trước đây rất nhiều người trong bọn họ còn cần nịnh bợ Tường Lâm An, ai bảo Tường Kỳ là người đáng tin cậy của người kia chứ? Nhưng dù trước đây anh có thân phận gì, thì bây giờ chì có người có quan hệ với bảy tông môn mới có thể phát triển thôi, bố của Tường Lâm An đắc tội với bảy tông môn, bọn họ đã định sẵn là không cùng đẳng cấp.

 

Mà lúc này.

 

Lâm Ần đã dẫn Tưởng Nguyệt đến bên dưới tòa nhà chọc trời.

 

“Tiểu Nguyệt, thế hệ trẻ tuổi tụ họp ở tầng mấy?”, Lâm Ấn nhìn tòa nhà, hỏi.

 

“Hà?”

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.