Tống Ngọc Thanh kẹp chặt hai chân theo bản năng, không cho Triệu Hùng Cường cởi quần của cô ra. Triệu Hùng Cường nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của Tống Ngọc Thanh thì cười nói: “Chị dâu, để em lau thân dưới cho chị, đừng căng thẳng.”
Lúc nói những lời này, bàn tay to lớn của Triệu Hùng Cường đang đặt lên chỗ to lớn trắng nõn trước ngực Tống Ngọc Thanh vẫn xoa bóp không ngừng. Tuy rằng cách một lớp khăn lông, anh cũng có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
Tống Ngọc Thanh bị bàn tay to lớn của Triệu Hùng Cường xoa nắn khiến cho cả người run rẩy, cố găng kiềm chế không phát ra âm thanh. “Tiểu Cường, em đi đóng cửa lại đi, chị sợ có người xông vào thì không tốt.”
Nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của Triệu Hùng Cường sau khi cô nói câu đó, Tống Ngọc Thanh cảm thấy rất ngại ngùng, quay đầu đi.
“Được rồi chị dâu, em đi đóng cửa ngay.” Câu nói của Tống Ngọc Thanh đã thể hiện rõ sự chấp nhận cho anh được làm tiếp. Nghĩ đến việc hôm nay có thể hoàn thành được việc luôn dang dở lâu nay với chị dâu, tâm trạng của Triệu Hùng Cường vô cùng phấn khích. Cái thứ dưới thân kia cũng vui vẻ mà ngẩng cao đầu lên.
Triệu Hùng Cường đi ba bước còn một bước, nhanh chóng đi đến khóa trái cửa lại, sau đó lại chạy như bay trở về. Khi anh quay về thì cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí khô nóng khó nhịn, bởi vì lúc này chị dâu đã tự cởi áo ngực của mình ra, quần áo trên người cũng đã cởi ra hết, đưa tay che mặt. Nhưng mà, điều đáng tiếc duy nhất đó chính là chị dâu lại mặc quần vào, đó là thành quả lao động của anh mà. Dù như thế, Triệu Hùng Cường vẫn thấy rất hưng phấn.
Cảnh tượng này khiến cho Triệu Hùng Cường bỗng nhiên nhớ đến cặp đôi trong phim Thần Điêu Đại Hiệp, lúc Tiểu Long Nữ nằm trên mặt đất cũng che mặt lại như thế. Nhưng những gì anh thấy ngay lúc này còn nóng bỏng hơn cảnh mà Doãn Chí Bình thấy khi ấy. Bởi vì nửa người trên của chị dâu đã trần truồng rồi, vòng eo mảnh khảnh, da thịt trắng nõn như ngọc, đặc biệt là cặp thỏ tuyết to lớn trước ngực càng vô cùng mê người.
Nhìn cặp thỏ ngọc đang nhấp nhô lên xuống kia, Triệu Hùng Cường đã biết vì sao trong Thần Điêu Đại Hiệp, Doãn Chí Bình là một người tu đạo mà lại không kiềm chế nổi dục vọng. Triệu Hùng Cường nghĩ rằng, nếu anh là một thần tiên tu đạo ngàn năm mà nhìn thấy chị dâu như vậy, thì chỉ sợ cũng không nhịn được mà nhào lên.
Tống Ngọc Thanh không thực sự dùng chiếc áo thun đã dính máu kia để che mắt mình lại, mà để hở ra một khe nhỏ để quan sát từng cử chỉ của Triệu Hùng Cường.
Thấy Triệu Hùng Cường không ngừng nuốt nước bọt, còn đang đứng sững sờ ở đó thì trong lòng cô cảm thấy thích thú, khóe miệng cũng nhếch lên nhưng không phát ra tiếng.
“Tiểu Cường, chị dâu làm vậy thì không cảm thấy xấu hổ nữa, em mau lau người cho chị dâu đi.” Giọng nói của Tống Ngọc Thanh vô cùng êm tai, giống như một làn gió nhẹ lướt qua trái tim, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ rung động. Loại cảm giác sung sướng này khiến cho Triệu Hùng Cường thấy tuyệt vời không tả được.
“À… Vẫn là chị dâu chu đáo, hì hì…” Triệu Hùng Cường lại lần nữa dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cầm lấy khăn lông, bắt đầu lau người cho Tống Ngọc Thanh. Khăn lông vừa mới đặt trên chiếc cổ trắng nõn kia, Triệu Hùng Cường đã cảm nhận được cơ thể của Tống Ngọc Thanh hơi run nhẹ. Tuy rằng chiếc cổ thiên nga ấy và cặp thỏ ngọc đầy đặn kia đều đã từng được anh lau qua nhưng chính bản thân Triệu Hùng Cường vẫn thấy chưa đã thèm. Đối với những động tác đó của anh, Tống Ngọc Thanh không nói gì, bởi vì bây giờ cô cũng rất thích khi anh làm như thế.
Lau xong cặp thỏ ngọc kia, Triệu Hùng Cường dời khăn xuống lau cái bụng nhỏ phẳng mịn. Khi anh định cởi cúc quần của cô thì Tống Ngọc Thanh ngăn lại, nói: “Tiểu Cường, trước tiên em lau người trên của chị cho sạch sẽ đi đã. Có phải trong đầu em lại nghĩ lung tung gì đó phải không?”
“Hì hì, chị dâu à, em chỉ muốn nhìn một chút thôi, lúc trước em không thấy rõ gì cả.” Nghe được câu trả lời của Triệu Hùng Cường, Tống Ngọc Thanh cảm thấy rất ngại ngùng. Mặc dù đã dùng áo thun che mặt lại, nhưng cô cũng cảm thấy mặt nóng ran lên. Sao mà Triệu Hùng Cường có thể không thấy rõ được cơ chứ, cô và Tiểu Cường đã ở bên nhau hai lần, hơn nữa cả hai lần đều suýt làm xong chuyện. Bây giờ anh nói những lời đó, chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi.
Nhưng dù như thế, Tống Ngọc Thanh vẫn rất kiên quyết ngăn lại: “Tiểu Cường, hiện giờ vẫn chưa được, cả người chị dâu còn thấy đau. Không thì chị dâu không cần em lau nữa, đợi chị bớt đau rồi thì tự lau.” Triệu Hùng Cường nghe vậy thì ngừng lại động tác đang làm, anh biết tính cách của chị dâu mình, nếu không nhóm lên ngọn lửa dục vọng trong lòng Tống Ngọc Thanh thì cô sẽ không đồng ý cho anh muốn làm gì thì làm.
“Chị dâu, em nghe chị, bây giờ chị như thế này thì đừng nên tức giận, em đi đổi bồn nước, chị chờ em một chút, rất nhanh sẽ xong.” Nói xong, Triệu Hùng Cường nhanh chân chạy đi, bưng nước đã chuẩn bị sẵn vào, sau đó vắt khô khăn lông, lại tiếp tục lau người cho Tống Ngọc Thanh.
Cặp thỏ ngọc vừa mới được lau qua, trên đó còn dính chút bọt nước trong suốt, dưới ánh nắng chiếu nghiêng vào thì giống như đang tỏa sáng. Đặc biệt là hai nụ hồng kia, giống như hai quả anh đào, chỉ mới liếc mắt thoáng qua thôi đã khiến cho người ta muốn ngậm vào miệng mút.
Lúc này, Triệu Hùng Cường cũng như thế, anh rất muốn tiến đến ngậm vào, nhưng lại sợ khiến cho chị dâu tức giận, vì thế liền giả vờ như đang lau kỹ, kẹp một quả anh đào vào kế ngón tay, giống như muốn ngắt xuống xoa nắn.