Bờ môi của anh mềm mại che lên môi cô, triền miên trằn trọc một chút, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạy trên cánh môi cô, cảm giác ấm ấm tê tê khiến trái tim nhỏ bé của Đào Du Du run lên, ánh mắt mê ly, đầu óc hoàn toàn không tìm thấy ánh sáng rồi.
“Ngu ngốc, cô muốn mình chết nghẹn sao?” Cảm giác Đào Du Du hoàn toàn không có hơi thở, Vũ Văn Vĩ Thần đẩy cô ra, nâng đầu cô có chút choáng váng lên hỏi.
“Hả?” Đào Du Du nhanh thiếu oxy mà chết, sau khi Vũ Văn Vĩ Thần rời khỏi môi cô, cuối cùng cô cũng tìm được không khí, sau đó nhìn anh hơi mơ hồ.
“Nói cho tôi biết, trong đầu cô vừa mới nghĩ cái gì?” Anh dùng ánh mắt mị hoặc nhìn cô, nhìn vào con ngươi đen nhánh như vực sâu không thấy đáy, làm cho người ta không được tự chủ bị lôi cuốn vào.
“không…không có nghĩ gì…” Lúc này Đào Du Du dần dần hồi phục lại tinh thần, cằm trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bị ngón tay anh nắm chặt, cô hơi rụt đầu lại, muốn tránh thoát khỏi kiềm chế của anh, mặt cô vừa mới nhúc nhích, ngón tay anh gia tăng lực độ vài phần dường như không muốn cô chạy trốn.
“không có gì, tôi thấy vẻ mặt của cô rất không hưởng thụ, quên hít thở, làm sao sẽ không suy nghĩ cái gì.” Anh nói, cánh tay dài duỗi ra, một tay kéo cô đang quỷ cạnh ghế sofa lên, kéo cả người cô ngồi lên ghế sofa, cả người mình đè lên người cô, lập tức đem cả người cô vây trong lòng.
Hỏng bét, tư thế này không có gì tốt.
Trong chớp mắt, Đào Du Du bị nhốt lại, tâm rơi “lộp bộp.”
Tình huống gì vậy, thật sự là rất bất lợi để cô chạy trốn.
“Tổng…Tổng thống, tôi…Tôi có việc…Dưới lầu có rất nhiều việc chờ tôi xử lý, nếu…Nếu ngài không có chuyện gì…Tôi có thể…có thể trước…” Đào Du Du vươn ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chọc vào ngực anh, nhỏ giọng nói.
“Trước tiên nói cho tôi biết, dưới lầu đang bận rộn việc gì?” Cả người Vũ Văn Vĩ Thần đè lên người cô, tay chống đầu, vẻ mặt trêu tức nhìn Đào Du Du đang khẩn trương.
“thì…Chính là…Phu nhân nói, nên tổ chức một bữa tiệc chào mừng công chú Daisy, bảo tôi phải phát thiệp mời cho các nhân vật nổi tiếng và các chính khách lớn, cho nên…”
“thì ra là như vậy.” Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, có vẻ đăm chiêu trầm ngâm một lát, sau đó nâng mi mắt nhìn về phía Đào Du Du đang ngồi không yên: “Lúc tôi nhắm mắt cô gọi tôi là cái gì?”
“A? Này…Tổng…Tổng thống a…không phải tôi gọi ngài là Tổng thống sao?” Đáng chết, sao anh ta còn muốn hỏi chuyện này, còn tưởng là anh xem nhẹ chứ, Đào Du Du hơi chột dạ ánh mắt nhìn xung quanh.
“Chỉ có vậy?” Vũ Văn Vĩ Thần như mèo bắt được chuột, trước khi ăn con chuột trước mặt, đùa giỡn một chút.
“Còn…Còn có sao? không…không có mà…” Giờ phút này Đào Du Du giả vờ mất trí nhớ, cô chỉ có thể đi một con đường là chết cũng không thừa nhận.
“Vậy không có sao? Tôi nhớ còn có nha.” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, ngón tay nhẹ nhàng nâng lên, dừng trên sườn mặt Đào Du Du, sau đó theo đường cong của gương mặt đi xuống, dừng ở trên cổ.
Loại tiếp xúc này tim Đào Du Du đập nhanh hơn, cả người như có hàng ngàn con kiến bò qua, vừa tê dại vừa khó chịu.
“Còn…Còn có Vũ Văn…Vĩ Thần…”Bị anh quấy nhiễu đến nổi sức lực cũng không kiên định, Đào Du Du biết, căn cứ vào tính cách của Vũ Văn Vĩ Thần, khẳng định anh ta không bức cung sẽ không bỏ qua.
“Ừ, còn có không?” Vẻ mặt của Vũ Văn Vĩ Thần không chút biến hóa, nhưng tay từ từ trượt xuống, bỗng chốc đặt trên ngực cô.
“không có, không có mà…” A, lần này có đánh chết cô cũng không nói, lúc anh tỉnh cô thật sự không có lòng dũng cảm, nhất là dưới tình huống như vậy cô lại gọi một tiếng “hỗn đản”, quả thật là tự đào hố chôn mình mà.
“không có sao?” Vũ Văn Vĩ Thần khẽ cau mày, tay dừng trước ngực cô đột nhiên mở ra, cùng lúc bắt được nơi mềm mại đẫy đà trước ngực cô, dùng sức bóp một cái.
“A, hỗn đản!” Rốt cuộc Đào Du Du cũng nói ra.
Ngay sau đó, cô dùng hai bàn tay trắng nõn của mình đánh vào lồng ngực Vũ Văn Vĩ Thần.
“Này…Dừng tay…” Vũ Văn Vĩ Thần bị hai quả đấm của cô nện vào hơi phiền phức, lập tức ra lệnh.
“Biến thái, dám chiếm tiện nghi của tôi, hỗn đản, tôi không dừng tay, tôi sẽ không dừng tay…” Lúc này Đào Du Du đã mất đi lý trí, liều mạng đánh vào người anh, hận không thể đánh chết anh.
“cô, cô gái này…thật đúng là…” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn cô như người điên đánh mình, vì vậy cũng không nói lại cô, bàn tay to bắt được hai tay cô rồi giam cầm chúng trên đỉnh đầu cô, khiến cô không thề đánh anh.
Hai tay mất tự do khiến cô thật nóng giận, cô liều mạng giãy giụa muốn cầu xin anh thả cô ra nhưng sức lực của anh quá lớn, cô hoàn toàn không lay chuyển được anh.
Dưới tình thế cấp bách, Đào Du Du phải dùng một chiêu ngoan độc, liếc nhìn chỗ quan trọng của Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó nhấc chân lên dùng sức trên đầu gối.