Cha Cục Cưng Hảo Thần Bí

Chương 126-2: Không trở về (2)


Vũ Sương Nhi vừa trở lại biệt viện của mình, lại bắt đầu phá hư những đồ vật bài trí mới trong phòng, không một vật nào có thể may mắn thoát khỏi, làm ra động tĩnh rất lớn.

Uyển Ngữ đứng ngoài cửa, trong lòng run sợ, đột nhiên cảm thấy Tiểu Vương gia quyết định không trở lại là vô cùng chính xác, có một người mẹ như vậy, thật không biết là hạnh hay là bất hạnh.

“Tiện nhân, dám dạy Duệ Nhi của ta không theo ta trở về, làm cho con ta không tiếp thu người mẹ này, quá ngoan độc, quá âm hiểm! Đồ tiện nhân ác độc!” Nàng vừa mắng, vừa không ngừng ném đồ đạc, như vậy mới có thể giải hận.

Phía sau Uyển Ngữ còn có nhiều nha hoàn nữa, ai nấy đều lạnh run cả người. Là ai ác độc, các nàng đều nhất thanh nhị sở. Mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, vị Vương phi kia, căn bản cái gì cũng không làm, vô duyên cớ vô cớ bị người ta ghi hận, nếu bàn về tâm địa rắn rết, sợ là chỉ có mỗi Vũ Sương Nhi.

Nhưng, không ai dám nói gì, mặc cho Vũ Sương Nhi hết mắng lại ném đồ. Mọi người đều sợ nàng, lại là chủ tử, ai không muốn sống mà nói ra a. Chẳng qua, nghe nói những nha hoàn hầu hạ vị Vương phi kia sống rất thoải mái, chưa bao giờ gặp phải chuyện gì không tốt, các nàng đều hâm mộ muốn chết.

Vũ Sương Nhi mắng mệt, ném cũng mệt, ngã ngồi xuống ghế, trừng mắt nhìn đám người đứng ngoài cửa: “Cẩu nô tài, còn không mau châm trà cho bổn vương phi, các ngươi định cho bổn vương phi chết khát à.”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người liền sợ tới thất kinh, vội vã đi lấy nước trà và bánh ngọt, những người còn lại lập tức chia ra quét tước đống hỗn độn trong phòng.

Mỗi người đều nơm nớp lo sợ, lo lắng đề phòng, sợ bản thân không cẩn thận bị trách phạt, trở thành nơi trút giận của Vũ Sương Nhi, bị nàng ra tay đánh chửi. Ngay cả con mình còn không buông tha, những hạ nhân thấp hèn như các càng thì có là gì?

Không biết giận bao lâu, nghỉ ngơi một hồi, Vũ Sương Nhi lại bắt đầu tưởng mưu tính kế. Nàng sẽ đối phó Lăng Nhược Nhược, nàng nhất định sẽ không để ả sống yên. Lần trước để ả chạy thoát, lần này nàng sẽ không bao giờ để ả có vận may tốt như vậy nữa!

Suy tính thật lâu, Vũ Sương Nhi cảm thấy không thể xuống tay, bởi vì Duệ Nhi ở trong tay ả, mà nàng chỉ có cách bắt Lăng Nhược Nhược mới không để ả có cơ hội gây bất lợi cho Duệ Nhi.

“Duệ Nhi còn cần nghỉ ngơi nhiều, không thể suy nghĩ quá mức, tạm thời tĩnh dưỡng trước đi, khi nào khỏe hẳn thì lại chậm rãi học.” Lăng Nhược Nhược dặn dò Tát Hoàn và Tát Duệ.

Một đại hai tiểu nam nhân đồng loạt xoát xoát gật đầu, nhất là bé, hai mắt rõ ràng tỏa sáng, cao hứng vô cùng. “Mẹ, cục cưng muốn chơi với ca ca, cục cưng thích ca ca, cục cưng còn muốn cùng ca ca ngủ.”

“Tạm thời không được, ca ca hiện tại thân thể suy yếu, còn chưa có thể ngủ cùng với cục cưng được, chờ ca ca khỏe hẳn lại ngủ cùng cục cưng, được không?” Nàng vội vàng dỗ, sợ bé không thuận theo liền phiền toái.

Nhưng bé là một đứa nhỏ rất thông minh, đáng yêu vô cùng, đương nhiên rất biết nghe lời mẹ: “Mẹ, cục cưng đã biết, cục cưng chờ ca ca khỏe lên sẽ lại ngủ cùng ca ca.”

Nàng vội vàng tán dương gật gật đầu, hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

Sau khi hết thảy phong ba bình ổn, Tát Hoàn lại mỗi ngày vào triều sớm, hết thảy sự vụ trong vương phủ đều giao cho Lăng Nhược Nhược, công việc bề bộn đem nàng xoay quanh.

Những ngày này, Vũ Sương Nhi thừa dịp Lăng Nhược Nhược không ở biệt viện, vụng trộm lén vào gặp Tát Duệ. Tát Duệ đang chơi cùng cục cưng, không nhận ra nàng đến đây.

Nha hoàn Kết Nhi chăm sóc hai đứa bé phát hiện ra Vũ Sương Nhi, tất cung tất kính nói: “Nô tỳ tham kiến sườn phi. Sườn phi, sao ngài lại đến đây? Vương gia đã hạ lệnh, ngài không thể đến nơi này.” Nha hoàn thực khó xử, bản thân không thể không làm theo lệnh của chủ tử, nhưng có nhiều chủ tử như vậy, nhiều mệnh lệnh như vậy, thực không biết nên làm thế nào cho phải.

“Cẩu nô tài, ngươi là cái thá gì, dám ăn nói như vậy với bổn vương phi? Bổn vương phi có chuyện phải làm, ngươi cút qua một bên cho ta.” Vũ Sương Nhi không ngờ có hạ nhân dám nói như vậy với mình, lập tức tức giận đến chửi ầm lên.

Bởi vì nàng mắng chửi người thế này mới khiến hai đứa bé chú ý.

“Mẫu phi?” Tát Duệ nghe giọng biết là Vũ Sương Nhi đến, kinh ngạc nói, nhưng thấy nàng mắng chửi người, lại nhịn không được có chút sợ hãi.

Vũ Sương Nhi nghe được giọng Tát Duệ, lập tức gạt nha hoàn ra một bên, chạy lại, “Duệ Nhi, mẫu phi đến thăm con. Duệ Nhi, con có khỏe không? Mẫu phi nhớ con muốn chết.”

“Con tham kiến mẫu phi.” Tát Duệ kiên trì nói, bàn tay nhỏ nhắn gắt gao nắm tay bé, thân mình lại gắt gao dựa vào bé.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.