“Đừng chạm vào tôi!”
Quanh lỗ tai đầy những lời thô tục dơ bẩn, nhưng Nhan Ngọc cũng không bị dọa sợ đến mức kinh hoảng thất thố, cô bình tĩnh kiềm chế sự sợ hãi trong mắt, ngước mắt nhướng mày lạnh lùng nói. “Trước lúc đến đây tôi đã báo với bạn bè rồi, loại hỗn độn như mấy người ở T huyện Giang Khẩu này, cảnh sát đều đã nhận ra. Nếu tôi có chuyện gì xảy ra, mấy người các người đều phải ăn cơm tù!”
Một vài tên cứng người lại, móng heo đang hướng về phía cô ngay lập tức thu lại.
“Đại ca, cái này…. Này?” Tên mập mạp sợ hãi muốn xin chỉ thị
Đúng lúc này, sự tức giận của Mạnh Tân Lương dâng trào, anh dùng hết sức lực vùng vẫy, rốt cuộc thì dây thừng cũng bị nới lỏng!
Anh giật ra sau đó đứng lên, cầm lấy cây gậy bóng chày ở bên cạnh, sải bước đi nhanh đến ném vào phía sau lưng của Hoàng Mao.
“A a!!” Hoàng Mao đau đến nỗi kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống dưới làm cho ba tên còn lại hoảng sợ.
“Đại ca, đại ca ơi!”
Tên cao thấy Hoàng Mao bị ngã xuống, hắn chạy nhanh đến kéo Hoàng Mao. Hai người còn lại run rẩy nhìn Mạnh Tân Lương, lại nhìn về phía của Nhan Ngọc, sau đó bọt họ lao đến xốc trái xốc phải Hoàng Mao lên quay đầu chạy.
Dĩ nhiên Mạnh Tân Lương không dễ dàng để mấy cái tên này chạy, anh định dùng cây gậy đuổi theo nhưng lại bị Nhan Ngọc lao đến giữ chặt.
“Đừng đuổi theo nữa anh Lương, trên tay anh bị thương rồi, để em nhìn xem….”
Nhan Ngọc ôm chặt lấy eo của Mạnh Tân Lương, ào trong ngực anh, bả vai gầy yếu trắng nõn
“Được rồi, anh không đi, anh không sao cả, còn em có sao không?”
So với việc đuổi theo mấy tên ác kia thì Mạnh Tân Lương càng để ý đến an nguy của Nhan Ngọc hơn, anh ném cây gậy xuống sau đó ôm lấy Nhan Ngọc, vỗ nhẹ vào tấm lưng trần để an ủi cô.
Không ngờ, cơ thể của Nhan Ngọc đột nhiên cứng đờ, cảm giác bị đụng chạm khiến cô như bị bỏng, nhanh chóng lùi về phía sau vài bước. “Không, đừng đụng vào em, em… Em cảm thấy em rất bẩn.”
Hàm răng cần vào cánh môi tái nhợt, ánh mắt Nhan Ngọc nhìn đi chỗ khác, đôi tay nhỏ bé hoảng loạn run rẩy cài lại cổ áo đã bị rách ra, nhưng cúc áo này dường như muốn đối nghịch với cô, cài thế nào cũng không được.
Vẻ mặt Nhan Ngọc khuất nhục, cô cố ý chịu đựng không khóc thành tiếng, nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy từ hai bên má xuống, cho thấy cô chỉ giả bộ kiên cường trong đau khổ mà thôi.
Đúng vậy, màn kịch này là tự Nhan Ngọc đạo diễn.
Chính cô đã trả tiền cho Hoàng Mao để hắn mang theo mấy tên kia đến đây diễn, cho nên lời những tên đó nói với Nhan Ngọc chỉ là đùa giỡn, họ lôi lôi kéo kéo nhưng mãi không động thủ. Lần này, cô sẽ để Mạnh Tân Lương thấy rõ cô đã hy sinh vì anh đến mức nào, cô cũng muốn thử Mạnh Tân Lương có thể vì cô mà liều mạng đến đâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!