Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 40: Anh sai rồi!


“Cút đi đâu cơ?”

Hoắc Thời An hôn tai tôi, lẩm bẩm rằng, “Mới sáng sớm ngày ra đã dữ dằn như vậy.”

Tôi trợn trắng mắt, nếu mấy fans hâm mộ của hắn biết thần tượng mình còn có một mặt bám dính sến súa như vậy, có lẽ tam quan tan như bọt biển mất.

Thực ra tôi không ngạc nhiên trước chuyện hắn có thể trở thành top lưu lượng, từ nhỏ tới giờ hắn vẫn có hai bộ dạng khác nhau, trước mặt người ta một kiểu, trước mặt tôi lại một kiểu khác, hơn nữa ba mẹ ban tặng cho hắn ngoại hình rất xuất chúng, bản thân lại không chịu thua kém, rất đáng.

Ngoài cửa sổ được vầng sáng nhu hòa soi chiếu, trong phòng ngủ có vẻ vô cùng mỹ lệ.

Mi mắt tôi bắt đầu đánh nhau, đang mơ màng lại tỉnh giấc, nhớ tới chuyện tối qua hứa nấu cháo cải cho hắn, “Lát nữa nấu cháo cho anh vậy.”

Hắn kéo chăn lên, ôm lấy tôi bảo, “Thôi nhịn, em ngủ đi.”

Tôi hỏi, “Bữa sáng thì sao?”

“Sáng cái gì mà sáng?” Hắn vùi mặt vào hốc cổ tôi, “Không ăn.”

Tôi đẩy hắn ra ngồi dậy, “Xạo ciu.”

Hắn vòng tay ra sau đầu, “Ban nãy thì nói chơi ciu, giờ lại đến xạo ciu, em có hận thù gì với ciu à?”

Tôi không nhìn hắn cợt nhả, “Thôi bỏ đi, em thấy em xuống nấu cháo rồi quay lại ngủ vậy.”

Nói đoạn tôi cúi đầu nhìn hắn, gương mặt nghiêm túc, “Hoắc Thời An, hôm nay em nói rõ với anh, sau này anh đóng phim còn để bị thương nữa, em mặc kệ anh đấy.”

“Em đột nhiên gọi cả họ cả tên ra, làm anh sợ hết hồn.” Hoắc Thời An bất đắc dĩ nói, “Nói đạo lý đi có được không hả? Đóng phim bị thương là chuyện khó tránh khỏi mà.”

Tôi chỉ vào cái chân bị thương của hắn, “Đóng phim tình yêu hiện đại bị gãy chân, cái này cũng khó tránh khỏi à?”

Hắn híp mắt chăm chú nhìn tôi mấy giây, đột nhiên thỏa mãn phá lên cười, “Anh biết kiểu gì em cũng để ý anh nhận bộ phim này mà.”

Khóe mắt tôi khe khẽ giần giật.

Bây giờ phim truyền hình đều không quá khoa trương, phần lớn đều chỉ xoa đầu ôm một cái, lúc hôn thì mượn vị trí, nếu như không mượn vị trí được thì môi chạm môi, có lẽ sẽ không há môi.

Nhưng tôi không thể chấp nhận vế sau kia được.

Tôi không tưởng tượng nổi cảnh Hoắc Thời An ôm một người phụ nữ, môi chạm môi với người ấy sẽ như thế nào.

Thế là tôi thốt lên, “Không đá lưỡi đấy chứ?”

“Gì cơ?” Hoắc Thời An không thể tin mà tấm tắc, “Thầy Phương của anh à, rốt cuộc trong đầu ai đen tối cơ?”

“……..”

“Anh là gay, còn có vợ gay nữa, em cảm thấy anh có thể đóng cảnh thân thiết kia với diễn viên nữ à?”

Hoắc Thời An trưng bộ dạng anh lười nói với em, “Lại nói, dù anh có muốn, công ty của anh, còn có nữ diễn viên và công ty của cô ấy nữa, mọi người đều lo lắng mà? Nếu quay như vậy thật, fans hai nhà đánh nhau chết mất?”

Hắn rung cái chân không bị thương kia, “Huống hồ anh cũng không muốn.”

Tôi đang muốn nói chuyện, lại bị hắn giành lời, “Đừng vì để giữ mặt mũi mà nói với anh cái gì mà phải phân rõ hiện thực và đóng phim, em không hợp mấy lời chém gió kiểu này đâu, không anh cười anh đi vệ sinh mất.”

Tôi đang định nói như vậy liền đen mặt.

Tôi quay trở về đề tài cũ, “Mấy phim cổ đại tranh đấu gì đó bị thương là chuyện bình thường, nhưng anh để tâm tư ở đâu bị giá đập, thực sự không còn gì để nói.”

Hoắc Thời An nhăn nhó mặt mày, cứng rắn nói: “Chỉ là bất ngờ thôi.”

“Bất ngờ này có thể tránh được.”

Tôi không cứng rắn nổi, bèn dịu xuống, cất lời từ tấm lòng với hắn, “Em đang mệt muốn chết còn phải nói chuyện với anh nửa buổi, chính là muốn anh để ý một chút, anh xem anh bị thương, làm đảo lộn kế hoạch của mình, cuộc sống của em cũng loạn theo, đừng để em phải lo lắng nữa có được không?”

Hắn nhìn tôi một chút, lại nhìn thêm chút nữa, cổ họng cuồn cuộn, “Được rồi.”

Nói đoạn liền giơ tay xin thề, “Xin lãnh đạo yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ chú ý.”

Tôi nhận được lời đảm bảo của hắn liền xuống tầng nấu cháo, xong xuôi quay trở về ngủ.

Nồi cháo kia buổi trưa mới vào bụng hai chúng tôi.

Tôi đánh một giấc đến giữa trưa, cả tinh thần và thể lực đều khôi phục rất nhiều, bèn giặt và phơi quần áo, lại tới thư phòng của Hoắc Thời An đánh máy tính, hai giờ chẳng mấy chốc trôi qua.

Hoắc Thời An bất mãn đủ điều, nói tôi đến chỗ hắn rồi còn làm việc, căn bản coi hắn như rắm thoảng thoáng qua.

Tôi trả lời, thế tối qua tôi mần với rắm cả một buổi tối à?

Hắn liền ngoan ngoãn.

Cứ phải để tôi dạy dỗ mới chịu được, không là lại ngứa ngáy.

Tôi mở cửa sổ ra, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Tối qua lúc hai chúng ta ngủ có kéo rèm cửa không?”

Hoắc Thời An không biết xấu hổ nói, “Không kéo thì thôi, trong núi cũng chẳng có ma nào.”

“………..”

Tôi còn chưa kịp nói gì, điện thoại công tác của Hoắc Thời An đổ chuông, là lão Lưu quản lý gọi tới, tôi đưa điện thoại cho hắn rồi ra khỏi phòng.

Khoảng thời gian này hắn dưỡng thương, chẳng yên ả được lâu.

Tôi càng không phải nói, từ lúc hắn bị thương tới giờ, trăm mối bộn bề.

Người không bị bệnh còn đỡ, vừa bị bệnh rồi, chuyện gì cũng lộn xộn.

Tôi đi loanh quanh dọc hành lang, nghe thấy Hoắc Thời An gọi mới bước vào, nhìn chân mày hắn chau lại, gương mặt buồn bực liền nói, “Ngoài trời nắng nhở.”

Hắn quay đầu nhìn về phía tôi, “Thế hai đứa mình xuống tắm nắng đi.”

“Xuống kiểu gì?” Tôi không hiểu nói, “Không phải anh chỉ có thể chống nạng đi một đoạn hay sao?”

Hắn nói, “Có xe lăn mà.”

“Biết anh có xe lăn rồi.” Tôi nói, “Vấn đề là đẩy xe xuống cầu thang kiểu gì? Em đỡ anh xuống từ từ, xong đưa lên xe lăn à?”

“Như vậy cũng không thành vấn đề, chỉ là nhỡ lúc em dìu anh xuống, không cẩn thận đụng vào chân anh thì sao?”

Hoắc Thời An nói lời giật gân, “Có thang máy mà.”

Chắc trông tôi ngu lắm, bởi hắn nằm trên giường cười run lên.

Nếu có thể lăn, lúc này đã lăn ra rồi.

Hoắc Thời An cười chán chê rồi, lấy tay lau nước mắt sinh lý, “Tối qua em mới tới đây không chú ý anh còn có thể hiểu được, giờ đã là chiều rồi em còn chưa phát hiện ra, đầu óc rõ ràng có vấn đề rồi thầy Phương ạ.”

Huyệt thái dương tôi nhảy loạn xạ, “Có thang máy có xe đẩy rồi, thế từ lúc anh về đã từng xuống chưa?”

Hắn ngáp dài, “Lúc đẹp trời hộ lý và giúp việc sẽ đẩy anh ra ngoài đi dạo một chút.”

Giọng tôi bình tĩnh đến kỳ lạ, “Anh bảo với em rằng anh ở trong phòng bí quá sắp lên mốc rồi.”

“Nếu anh không nói, em có đến thăm anh nhanh như vậy không?”

Hoắc Thời An thấy tôi bất động không nói lời nào, biết đây là điềm báo tôi sắp nổi đóa, liền đổi sắc mặt, “Anh sai rồi.”

Tôi quay đầu bỏ đi.

“Quay lại đi mà, anh sai thật rồi.” Hắn giả bộ đáng thương với tôi, “Anh cho em đánh anh nhé, đánh bao nhiêu cũng được.”

Tôi không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.

Hoắc Thời An cuống lên, “Hoài Hoài.”

Bước chân tôi mất khống chế mà dừng lại.

“Lừa em như vậy là anh sai rồi, nhưng em cứ bận hết việc nọ tới việc kia, cũng không tới chỗ anh.”

Giọng hắn nhẹ bẫng, “Chỉ là anh nhớ em quá.”

Tôi không cần quay đầu lại cũng biết bộ dạng hắn bây giờ thế nào, chân mày chau lại, khóe môi xụ xuống, muốn khóc mà không thể khóc, khỏi nói đáng thương biết chừng nào, đến khi tôi tha thứ rồi ấy hả, liền nhe răng ra cười phớ lớ ngay.

Vừa nhây vừa lầy, còn mê diễn trò.

Đây chính là anh em tiền nhiệm, bạn trai đương nhiệm của tôi.

Hoắc Thời An tiếng sau oan hơn tiếng trước gọi tên tôi ra, tôi mặt không biểu cảm xoay người lại, “Chém gió với em xong nghĩ cớ luôn hả?”

Hắn vội vàng lắc đầu, “Không đâu.”

Tôi dịu dàng cười bảo, “Thế là chém gió trước nghĩ cớ sau ấy hả.”

“……….”

Hoắc Thời An như muốn xuống giường, tôi đứng ở cửa nhìn, xem hắn có thể làm tới mức nào, thế mà hắn dám làm thật, hắn xụ môi xuống giường, bộ dạng như muốn gà què một chân đi tới trước mặt tôi.

Mí mắt tôi giần giật nhanh chân chạy tới cản hắn lại, ngoài miệng không mặn không nhạt nói, “Cứ cưa chân quách đi cho rồi, dù sao anh cũng không cần nữa.”

Tay bị hắn kéo lại, tôi hất ra, hắn lại kéo tôi, lần này tôi không hất ra nữa.

Trước đây hắn chọc tôi giận, làm nũng với tôi, tôi đều giữ quan điểm quá tam ba bận chỉ hất tay hắn hai lần, vung xong là nguôi giận, bây giờ tôi chỉ hất có một lần, thay đổi rồi.

Đâu giống như hắn, vẫn y như cũ.

Hắn thật sự không thay đổi nhiều bằng tôi.

Tôi càng hiểu rõ hắn bao nhiêu, thì càng cảm thấy như vậy.

Cũng chính là lớn rồi.

Tôi hỏi Hoắc Thời An xe lăn ở đâu, hắn nói ở phòng đối diện.

“Hoài Hoài à, em…”

Tôi nghiêm mặt cắt đứt lời hắn, “Được rồi, im đi, đừng động đậy nữa, nằm yên đấy.”

“Báo cáo lãnh đạo, em bảo anh đừng động đậy, thế anh nằm xuống kiểu gì?” Hắn cười hiền lành, “Anh có thể thay đổi trình tự một chút không?”

Tôi không thèm để ý.

Tháng máy ở ngay bên phải cầu thang, cho nên lúc tôi chạy lên chạy xuống cũng không phát hiện ra, tại sức tưởng tượng của tôi quá động lòng người, thành thử nơi này có thang máy luôn.

Tôi đẩy Hoắc Thời An tới thang máy, trông thấy có một tầng phụ, còn tưởng là gara nên không hỏi.

Hoắc Thời An nói, “Xuống tầng phụ trước đi.”

Bàn tay tôi dừng giữa không trung, ấn vào tầng phụ.

“Không phải gara à?”

“Gara ở phía tây.” Hắn bóc quả quýt trong tay, “Lát nữa dẫn em đi tới sân.”

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.

Tôi đẩy Hoắc Thời An đi ra, đập vào mắt là mấy bức hình nguệch ngoạc đủ màu sắc không theo trào lưu, suýt chút nữa chói mù mắt tôi.

“Đi đi.”

Hắn như một đứa trẻ khoe khoang đồ hay ho với người bạn tốt của mình, không đợi được nữa mà nói, “Nhanh lên nhanh lên cái nào, đi về phía trước đi, đi thẳng.”

Tôi phát hiện mấy bức vẽ nguệch ngoạc kia càng ngày càng quen thuộc, trái tim nhảy thình thịch, thốt lên, “Anh không chuyển bức tường trong quán net năm đó tới đây chứ?”

Hắn bóc quýt, không để ý tới tôi.

Tôi bỏ hắn lại đi sờ bức tường kia, “Anh chuyển tới đây thật à?”

Hắn cất giọng mơ hồ, “Muốn khóc thì khóc đi, lần này anh không cười em đâu.”

Vẻ mặt tôi kì quái, “Khóc cái gì?”

“………….”

Hoắc Thời An bất mãn lẩm bẩm chửi một tiếng, “Anh đây chuẩn bị cho em như vậy, chỉ thiếu điều gỡ cả bức tường xuống, em lại không cảm động à?”

“Cảm động đâu chỉ có mỗi khóc thôi.”

Tôi đi tới trước mặt hắn, nắm tay vịn xe đẩy cúi đầu, cắn lên môi hắn mấy cái, “Có phòng chơi game chứ?”

Hắn nuốt miếng quýt trong miệng ừng ực, “Có.”

Tôi rảo bước chân đẩy hắn đi thẳng, rẽ sang một bên chính là phòng chơi game, bên trong bày trí y hệt như trước đây.

Có chừng mười cái máy cũ sắp xếp lộn xộn không theo quy luật, như từ trong trí nhớ của tôi rơi xuống, khắc đầy vết tích tháng năm.

Bàn thứ hai từ cửa đi vào là vị trí ưa thích của tôi, bức dán hình vua hải tặc tôi để làm ký hiệu vẫn còn đó, một bên mép cong lên.

Tôi từng chơi vô số lần trên chiếc máy đó, không nhớ nổi bao nhiêu lần bức xúc đạp lên nó, cũng không nhớ rõ nó ghi dấu bao nhiêu chiến tích huy hoàng của mình.

Lúc đó tôi chơi một tựa game mới, chơi hơn một tuần liền, nhưng lần nào cũng thua ở ải cuối.

Có một lần thua oan quá, tôi khóc rống lên.

Không biết ai kể cho Hoắc Thời An, hắn từ trong nhà chạy tới, đứng ngoài cửa cười nhạo tôi, bảo tôi là thằng ngốc.

Kết quả bị tôi đánh một trận.

Sau đó chúng tôi thân thiết hơn, tôi thì chơi game, hắn thì an vị ở chiếc ghế bên cạnh, cúi người dùng tay trái làm bài tập cho tôi.

Hắn vừa chê tôi như trẻ con, chỉ biết cắm mặt chơi game, vừa đội mưa đội gió mua đồ ăn mang tới phòng game cho tôi, lúc tôi không rảnh tay, hắn liền nhân lúc không ai chú ý đút cho tôi mấy miếng.

Tôi cất dòng hồi ức đi, xoa đầu Hoắc Thời An, thời gian một đi không trở lại, tôi và hắn đi một vòng rồi quay trở về bên nhau.

Tuy rằng hai đứa không còn là thiếu niên, nhưng vẫn mắng mỏ, chiều chuộng nhau, hệt như ngày trước.

Hoắc Thời An thở dài, “Đừng xoa đầu anh nữa, em mà xoa nữa, anh sợ anh không nhịn được kêu hai tiếng.”

Tôi, “………”

Hoắc Thời An nói, “Chơi mấy ván đi.”

Tôi sững sờ, “Chơi được á?”

“Được chứ.” Hắn nhướn mày, “Chơi được tốt.”

Tôi như một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch sắp gặp lại người bạn cũ, vừa căng thẳng vừa hưng phấn, còn có chút không biết phải làm sao.

Sợ làm đau nó.

Hắn đặt tay lên lưng tôi, đẩy một cái, “Đi đi, anh kiếm mấy cái này về, chính là muốn xem em chơi đấy, mẹ nó, nhớ bộ dạng đần mặt chơi game của em ghê.”

“………………”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.