Cẩm Y Chi Hạ

Chương 138: Ngoại truyện 3: Sau kết hôn


Đang uống trà sau bữa cơm, Lục Dịch ở tại thư phòng thu dọn vài sổ sách, sau đó liền đi ra ngoài viện.

“Ngài đến ăn dưa hấu đi!” Kim Hạ ở trong viện bắt chuyện với hắn, bên cạnh còn đang thắp hương muỗi khói bay mịt mờ.

Lục Dịch đến bên cạnh nàng ngồi xuống, thảnh thơi cùng nàng nói chuyện: “Mấy ngày này nàng chắc hẳn là cực kì nhàn rỗi, là do trong công môn chỉ có vài vụ án hay sao?”

Nhắc tới vụ án, Kim Hạ có điểm ỉu xìu: “Nhàn sao? Cả ngày hôm nay ta phải tra xử hơn mười vụ án đấy.”

“Hơn mười vụ án sao?”

“Có vụ đứa trẻ con bị bắt cóc vì nhà không khóa then cài, người này tìm đến bộ khoái tìm liếm lục lọi trong nhà hắn, còn có vụ hai vợ chồng nọ cãi nhau vì chuyện mua thau bồn tắm, vì vậy mà đánh nhau, còn nữa hôm nay còn bắt được tên giả mạo Cẩm Y Vệ, còn…..” Kim Hạ nói một tràng rồi thở dài khẩu khí: “Đúng rồi, mấy ngày nay ngài có vụ án nào không?”

Lục Dịch nhìn về phía nàng nói: “Liên quan đến cơ mật, không thể nói.”

“Sao…có chuyện gì bí mật vậy, có liên quan tới người nào?” Kim Hạ hiếu kì hỏi

“Không thể nói!”

“Có liên quan đến quân lính triều đình.”

“Không thể nói!”

Hắn chính là một mực kín miệng, Kim Hạ cũng không cách nào bắt hắn nói ra, chỉ đành bực bội uất ức cầm miếng dưa hấu tiếp tục ăn: “Ngài chớ có đắc ý, ta sớm muộn gì cũng nhận được một vụ án lớn cho xem.”

Mấy ngày sau, Lục Dịch về đến nhà liền thấy Kim Hạ trên mặt tỏ ra rất vui vẻ.

“Lục Phiến Môn phát lương tháng rồi sao?” Hắn ngạc nhiên nói: “Nhưng bây giờ đâu phải là đầu tháng?”

Kim Hạ cười híp mắt lắc đầu.

“Nhận được vụ án lớn hay sao?” Lục Dịch nghi ngờ nói

Nàng đắc ý khác thường nói: “Không thể nói!”

Cuối cùng cũng có cơ hội nói ba chữ này, Kim Hạ trong mình cảm giác sung sướng tột cùng.

Lục Dịch buồn cười mà nhìn nàng, quan tâm hỏi: “Vụ này có gì nguy hiểm không?”

“Không những không nguy hiểm, mà còn là vụ án có chút béo bở nữa.”

“Có chút béo bở sao?” Lục Dịch nhíu mày

“Đúng!” Kim Hạ liên tục gật đầu: “Đúng rồi, đêm nay ta phải đi ra ngoài có chút việc vặt, e rằng sẽ về trễ, ngài không cần chờ ta.”

Lục Dịch gật đầu: “Vậy thì nàng cũng cẩn thận một chút!”

Trong kinh thành, huyên náo nhất, quy mô nhất chính là phố ca kỹ, không phải là chốn thần tiên mà là con phố vô cùng náo nhiệt. Ở đó còn có mấy cô nương ca kĩ, vũ nữ. Không những vậy ở đó còn có vũ nữ nổi danh nhất, mỗi đêm khi nàng lên biểu diễn, thì vô số công tử hướng lên chỗ nàng múa, quăng, ném lên trên đài cao nào là vòng vàng, châu báu, ngọc ngà, vô số thứ quý giá…

Kim Hạ ngồi gần đó không chớp mắt ở trên một cái bàn tầm thường, nàng muốn gọi chút trà bánh, lại bị Dương Nhạc kịp thời ngăn lại.

“Tiểu gia, chúng ta đến đây không phải để ăn uống gì. Tổng bộ đầu đưa cho chúng ta rất ít bạc để trang trải cho vụ này.”

“Ngươi nghĩ một chút xem, ở đây nơi nào cũng có đồ ăn thức uống, riêng chỉ có bàn chúng ta là không có, vừa thấy liền biết là có vấn đề.” Kim Hạ hiên ngang lẫm liệt nói: “Đều là việc tra án, mang chút trà bánh lên đi.”

Dương Nhạc cảm thấy dạo này mình tiêu tiền nhiều không khác gì công tử nhà giàu, thở dài nói: “Chúng ta chỉ có thể gọi một bình trà, tuyệt đối không thể nhiều hơn.”

“Ít nhất lại thêm một đĩa hạt dưa đi?” Kim Hạ mặc cả.

“Đĩa hạt dưa ở đây còn đắt hơn bình thường đến ba lần, ngươi ngốc à?”

“…”

Kim Hạ chỉ đành từ bỏ

Lúc trước Kim Hạ vốn cảm thấy đây là một vụ án tốt đẹp, so với ngồi chồm hổm canh gác ở vùng hoang dã thì tốt hơn bội phần. Bây giờ hai người bọn họ ngồi đây với một bình trà mà uống cả đêm, lại chịu cảnh tiểu nhị không ít khinh thường, thực gọi là khiến người khác uất ức.

Đợi đến đêm khuya, tên nhạc sư tấu một khúc nhạc khác thường so với nãy giờ, thì đột nhiên có mười vị cô nương cực kì diễm lệ mặc những bộ xiêm y hoành tráng, bước lên đài biểu diễn…

Trong số đó có một cô nương có dáng người thon gầy, là người dân tộc, mắt lam tóc nâu, vòng eo thon, hai mắt nàng liếc nhìn mọi người giống như là hớp hồn làm hồn bay phách tán những người ở đây.

Kim Hạ chọc chọc Dương Nhạc: “Ngươi nhìn xem, đây mới gọi là báu vật nhân gian.”

Dương Nhạc trừng mắt nhìn nàng, nhắc nhở nói: “Đến khi trước mặt Mẫn nhi, ngươi đừng có nói chuyện lung tung. Đến sự tình ở đây cũng miễn bàn.”

“Ngươi chỉ là ngắm nhìn mà thôi, lại không có làm gì, chột dạ cái gì?” Kim Hạ ngạc nhiên nói

“Tâm tư nữ nhân, ngươi không hiểu nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

“Ca ca, ta cũng là nữ nhân, làm sao lại không hiểu. Tin ta đi, chị dâu tính tình rất tốt, sẽ không có chuyện gì.”

“…”

Trên đài sau khi xong điệu múa, cô nương tóc nâu hướng mọi người dưới đài khom lưng tạ lễ, hàng trăm khách đứng dưới ném tiền, ném vàng lên dưới chân nàng.

Cô nương này chỉ mỉm cười tạ lễ, không quan tâm đến những thứ kia, chỉ có vài người hầu gái ra đó nhặt những thứ châu báu kia mang vào trong. Nàng chỉ một mình nhặt lên xâu chuỗi hạt trân châu, trong đó có một hạt rất lớn ở giữa mà thôi.

Kim Hạ híp mắt nhìn kĩ, nhìn thấy nàng đem chuỗi hạt kia giấu vào trong tay áo

Vị cô nương tóc nâu này bước xuống đài (sân khấu), đi một vòng tạ lễ.

Kim Hạ ngồi ngay chỗ quá xa, khuất tầm nhìn thấy nàng, gấp gáp đứng lên chạy về phía cô nương, lúc này mới thấy cô nương tóc nâu này đang đứng gần một tên, y phục của hắn màu tím trông rất quen mắt.

Kim Hạ tiến về phía trước hai bước, mới thấy được tình cảnh đáng chú ý này.

Cô nương tóc nâu này chính là đang dựa vào lòng Lục Dịch, hắn thì ôm lấy cái eo mảnh khảnh của nàng. Cô nương kia cũng thuận theo, vuốt ve Lục Dịch, thần thái ngượng ngùng, nhưng hoàn toàn không chút chống cự mà còn tỏ vẻ nghênh đón.

Kim Hạ hai mắt gắt gao mà nhìn chăm chú cánh tay trắng nõn của cô nương kia, bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn trái nhìn phải, sau đó xông ra ngoài, dùng sức nắm lấy cánh tay của cô nương tóc nâu từ trong lòng Lục Dịch kéo về phía mình.

“Người này là của ta!” Kim Hạ lời lẽ chính nghĩa mà hướng Lục Dịch nói

Thấy Kim Hạ xuất hiện ở đây, Lục Dịch cũng không lấy làm kinh ngạc, liền nắm lấy bàn tay đeo hạt trân châu của cô nương nói: “Người này là của ta.” Một bên, Sầm Phúc đã chế trụ một tên vừa nãy ném chuỗi hạt trân châu lên cho cô nương tóc nâu.

“Ta!” Kim Hạ cầm lấy cánh tay của cô nương kia nói: “Nàng là kẻ khả nghi đồng thời có dính líu đến vụ án giết người, ta muốn đem nàng trở về thẩm vấn.”

Lục Dịch thì nắm lấy chuỗi hạt trân châu trên tay nàng đồng thời làm vỡ vụn hạt trân châu to nhất sau đó lộ ra một thứ gì đó: “Nàng cũng bị nghi ngờ là người cung cấp mật báo, theo ta đi.”

Kim Hạ nhất quyết không buông tay vị cô nương này, kiên quyết lắc đầu: “Không được, trước tiên theo ta.”

Đã dự đoán trước được chuyện này, Lục Dịch ôn hòa nói: “Ta đem cô nương đi, tính cả người kia nữa, cho lấy khẩu cung xong, sau đó phái người đưa đến cho nàng.”

Kim Hạ nửa bước cũng không nhường: “Vẫn là nên để ta đem cô nương đi, tính cả người kia nữa, cho lấy khẩu cung xong, sau đó phái người đưa đến cho ngài.”

Dương Nhạc cùng Sầm Phúc đứng ở một bên, biểu hiện bình tĩnh, đối với tình hình này cũng khó mà tránh khỏi, riết rồi thành quen.

Lục Dịch thở dài: “Như vậy, thì theo quy tắc cũ.”

Kim Hạ cũng dứt khoát gật đầu, xắn tay áo lên

Lát sau, hai người cùng hô: “Kéo, búa, bao!”

Kim Hạ ra bao, Lục Dịch ra kéo, nàng đành phải rời đi. Dương Nhạc hiểu hoàn cảnh mà nhìn nàng.

“Trở về sớm nghỉ ngơi chút.” Lục Dịch nựng má Kim Hạ: “Về nhà chuẩn bị bát hoành thánh đợi ta về.” Nói xong, hắn áp giải hai người kia đi.

Kim Hạ đứng yên tại chỗ, tức giận mà uất ức nhìn vào bàn tay mình

“Đại Dương, vì sao lúc nào ta cũng thua là sao?” Kim Hạ hỏi

“Đây là số mệnh!” Dương Nhạc vỗ vỗ vai nàng

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.