“Bình thường không thấy ngươi phản ứng nhanh như vậy,đêm nay sao so với ta còn chạy tới sớm hơn?” Sầm Phúc hỏi Sầm Thọ,gian phòng còn cách đây khá xa
“A Nhuệ nói trong phòng Đại công tử có người,ta lúc đầu không tin,sau đó phát hiện có điều bất thường nên mới chạy tới.”
Sầm Phúc không dám tin tưởng:”Tai của hắn tốt như vậy sao?”
Lục Dịch nói:”A Nhuệ trước khi bị thương,công phu của hắn trên các ngươi vài phần,ta cảm thấy không kỳ quái.”
Ngoài cửa,Thuần Vu Mẫn cùng nha hoàn cẩn thận lén lút ló đầu vào,lập tức nhìn thấy trên cửa có vết máu,sợ đến run cầm cập,giọng nói run run:”Có phải có người chết phải không?”
“Không phải.” Lục Dịch trầm giọng phân phó nói,”Sầm Phúc,đưa cô nương trở về phòng,nói rõ nguyên do,chớ dọa các cô nương.”
Sầm Phúc lĩnh mệnh,thấy Sầm Thọ vẫn còn đứng đó làm phiền đại công tử,liền ngay cả hắn cũng kéo đi ra ngoài.
Lục Dịch cúi đầu nhìn thấy chân của Kim Hạ,giày cũng không mang,dưới ánh nến,lộ bàn chân trắng nõn.
“Cả giày cũng không kịp mang vào,liền chạy tới đây.” Hắn đưa nàng đặt trên giường,kéo chăn phủ lấy chân,mỉm cười nhìn Kim Hạ:”Xem ra ngươi thật sự lo lắng cho ta.”
“Chuyện là….Chuyện này,đại nhân rốt cuộc là đã đi điều tra chuyện gì,mà khiến Hồ Tông Hiến sai người giết ngài?” Kim Hạ sờ lấy mặt hắn:”Không cho ngài gạt ta,không được giấu ta.Ngài đừng tưởng ta không biết chuyện gì,ngài vừa mới từ bên ngoài trở về,vừa về đúng lúc trong phòng có hai kẻ lạ mặt.”
Lục Dịch tỏ ý khen ngợi nói:”Ngươi nói thử một chút,ta chỗ nào để lộ dấu vết?”
“Dưới đáy ủng của ngài có dính rêu xanh cùng nước sương đọng lại,ngài nhìn xem nó vẫn còn dính trên cửa sổ một ít,còn có cả trên đất…” Kim Hạ chỉ tay vào thành cửa sổ, “Ngài từ cửa sổ nhảy vào,một thân một mình mà trốn thoát được bọn đánh lén,sau đó xoay người phản công…Không phải đã quá rõ ràng rồi sao.”
“Khâm phục,khâm phục,tại hạ khâm phục.” Lục Dịch nói xong,ôm nàng vào lòng,nhân tiện hôn nàng.
Bị hắn hôn,trong đầu Kim Hạ có điểm hơi mơ hồ,lại luôn cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng,sau một lát,mãnh liệt đẩy hắn ra,giận dữ nói:”Chờ đã,ngài vẫn chưa trả lời vì sao Hồ Tông Hiến lại muốn giết ngài…Không cho ngài đối với ta dùng nam nhân kế.”
Không nghĩ tới nàng lại nhớ kĩ việc này,Lục Dịch mím môi,nghiêng đầu nhìn nàng:”Sắc đẹp ở trước mặt,rất có định lực vậy mà cũng không lung lay,xem ra Viên bộ khoái trong năm có hi vọng thăng chức.”
Thấy hắn tiếp tục đánh trống lảng,Kim Hạ càng thêm xác định hắn cố ý muốn gạt mình chuyện gì.giữa lông mày nhíu lại:”Sao,ta như vậy làm ngài không thể tin ta sao?Chình là không thể cho ta biết được sao?”
“Không phải…”
Lục Dịch thở dài,liền đem chuyện tối nay gặp Uông Dương thị nói cho nàng biết,chỉ là không nói ra thân phận Lam Đạo Hành.
Kim Hạ nghe xong,suy xét một hồi,cảm thấy chuyện này thật sự là một khối rối tung,không thể nào phán đoán ra chuyện gì,chỉ đành phải nói:”Như vậy,Hồ Tông Hiến rốt cuộc có giao cấu với giặc Oa không?”
“Ngươi cảm thấy như thế nào?” Lục Dịch theo thường lệ hỏi ngược lại nàng
“Theo như lời Uông Dương thị nói,Hồ Tông Hiến đem Uông Trực lên bờ,Uông Trực bị bắt,chứng minh Hồ Tông Hiến đã có sách lược từ trước,cũng không phải là giao cấu với giặc Oa,mặt khác thể sau khi Uông Trực bị bắt,Hồ Tông Hiến còn thăm viếng nhà vợ Uông Trực như vậy,vậy thì thật khả nghi,chẳng lẽ chuyện này là do nhất thời hiểu lầm,hắn còn muốn thả Uông Trực ra,vậy thì hắn nhất định là có giao cấu với giặc Oa,nhưng ta lại nghĩ,có thể Hồ Tông Hiến vì thận trọng với giặc Oa,cũng không hoàn toàn tha cho Hạ Chính,vì lẽ đó ra vẻ đối xử tốt với bọn họ..” Kim Hạ miệng lưỡi phân tích ra tất cả các tình huống rồi nói:”Có điều quan trọng nhất là chuyện,đêm nay Hồ Tông Hiến phái người ám sát ngài,hiển nhiên là trong lòng có âm mưu,nói rõ hắn là giao cấu với giặc Oa rồi!”
“Vậy cũng không hẳn,trên quan trường,có nhiều sóng gió,hắn có thể là đối với ta có điều hiểu lầm,vì là muốn bảo vệ cho bản thân nên hắn ra tay trước thì chiếm được lợi thế,cũng có khả năng như vậy.” Lục Dịch lạnh nhạt nói
Kim Hạ nghi ngờ quan sát hắn:”Ta như thế nào mà có cảm giác như ngài đang nói giúp hắn?Ngài nghĩ,Hạ Chính là bị hắn đưa tới Mao Hải Phong,hắn lại phái người truy sát người nhà của Uông Trực,bây giờ hắn lại muốn giết ngài,nhưng chuyện này cứ đến dồn dập,nói rõ hắn có giao cấu với Giặc OA,nhất định là hắn có vấn đề.”
“Án này chứng cứ không đủ,không thể tắc trách mà kết án,cần phải cẩn thận điều tra.”
Lục Dịch giọng điệu nhất quyết là không muốn nàng nghĩ đến chuyện này nữa..
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa,là giọng cửa Thẩm phu nhân:”Kim Hạ,ngươi đang ở trong đấy phải không?”
“…Ta ở đây!”
Kim Hạ xốc chăn,vội vàng ngồi dậy đi mở cửa nhưng bị Lục Dịch ngăn lại,mà chính hắn đi mở cửa.
Thẩm phu nhân đứng ở cửa,mang theo giày của Kim Hạ,cũng không đi vào,khẩu khí không tốt trách nói:”Kim Hạ,ngươi là một cô nương,phải ra dáng vẻ cô nương,hơn nửa đêm ở trong phòng nam nhân thì không ra thể thống gì,mau mau trở về.”
Kim Hạ có chút thất thần
Lục Dịch trên mặt thì bình tĩnh,mang giày tới cho Kim Hạ.
Kim Hạ mang giày vào,mang theo một bụng nghi ngờ mà ngoan ngoãn theo Thẩm phu nhân trở về phòng.
Lục Dịch đòng cửa lại,vừa có chút không nỡ,rồi lại thở dài một hơi,nếu nàng còn ở lại,tìm cách truy cứu,hắn vẫn đúng là không biết đối ứng như thế nào.
Sáng sớm ngày kế,Dương Nhạc bưng cháo đến cho Kim Hạ,tiện thể hỏi:”Đêm qua xảy ra chuyện gì sao?”
Kim Hạ vừa ăn,một bên kinh ngạc nói:”Ngươi ngủ như chết vậy sao,trong đêm qua náo loạn dữ dội,một chút ngươi cũng không biết sao?”
Dương Nhạc rất là phiền muộn:”Ta đã sớm nghe thấy động tĩnh,muốn chạy tới,nhưng lại bị thúc của ngươi cản lại.Hắn nói Lục đại nhân có thể ứng phó được,không cần ta nhiều chuyện,nói như thế nào cũng không cho ta đi.Hắn công phu tốt như vậy,lực mạnh lại lớn,ta đâu phải là đối thủ của hắn,bị cản lại không cho động đậy.”
“Không nghĩ rằng là thúc ta thật thông minh,không cần nhìn liền hiểu Lục đại nhân khẳng định không có chuyện gì.” Kim Hạ than thở vài câu
Dương Nhạc hỏi:”Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Kim Hạ lại gần tai hắn,đang muốn nói cho hắn biết,chợt thấy hầu bàn dẫn đến một tên sai vặt đi vào.”
“Tại hạ phụng mệnh Hồ đô đốc,đem vật này đến trình cho Lục đại nhân,cũng xin mời Lục đại nhân đến phủ.”
“Hồ đô đốc sao?”
Kim Hạ nheo mắt lại,nghi ngờ quan sát gã sai vặt này,đêm qua vừa gây ra trận chiến náo loạn như vậy,sáng nay Hồ Tông Hiến xem như không có chuyện gì phái người tới cửa,còn muốn mời Lục Dịch đến phủ của mình,thật sự là coi người bên ngoài đều là tên ngốc sao.
Sầm Phúc tiến lên đón,xong xuôi,liếc mắt nhìn tráp,mới cau mày khép lại.
“Đại công tử,Hồ tổng đốc phái người mời ngài đến phủ.Mặt khác còn đưa tới…”
Nghe thấy giọng Sầm Phúc hơi ngừng một chút,Lục Dịch đẩy cửa định bước ra,liền nhìn thấy bên cạnh một tên lính sai vặt,trong tay nâng cái hộp dài.
Sầm Phúc lập tức mở hộp ra cho Lục Dịch xem.
Bên trong có hai thanh trường kiếm,còn có hai cánh tay chảy máu đầm đìa,nhìn ra được đây là cánh tay của bọn người mặc áo đen đánh lén đêm qua.Lục Dịch nhíu mày,ra hiệu cho Sầm Phúc khép nắp hộp lại,hướng về gã sai vặt than thở:”Ta đêm qua đã thả bọn họ,Hồ đô đốc hà tất gì phải như vậy.”
Hồ Tông Hiến đêm qua phái người giết hắn,hẳn là sau khi đã nghe được Triệu Văn Hoa bị giáng chức,sợ mình gây bất lợi cho hắn,nhanh chóng rối loạn chạy chữa.Trước mắt lại chém cánh tay của thuộc hạ để cầu hòa,có thể hi vọng Lục Dịch không tính toán hiềm khích lúc trước…Xem ra Hạ Chính đã chết rất thảm,hơn nữa Triệu Văn Hoa bị giáng chức,sổ sách vạch tội trong triều của hắn chồng chất như tuyết rơi,những chuyện này đều khiến cho Hồ Tông Hiến ruột gan rối bời.
“Hồ đô đốc vốn là muốn uy hiếp hai người thủ cấp của hắn,nhưng Từ sư gia nói Lục đại nhân là người có lòng dạ rộng lớn,vừa thả bọn họ,thấy vậy liền quyết định lấy mạng hai người bọn họ để tạ tội.” Gã sai vặt nói
“Từ sư gia?” Lục Dịch hơi nhíu lông mày
“Là,là vị Từ Văn Trường.”
Lục Dịch chỉ hơi trầm ngâm,gật đầu nói:”Được,ta theo ngươi đi.”
Sầm Phúc không yên lòng nói:”Đại công tử,để ta cùng Sầm Thọ đi cùng đi.”
“Không cần,ta nếu như đến,thì tự nhiên có thể tin được Hồ Tông Hiến.” Lục Dịch xua tay từ chối,đi vào thay y phục.
Thấy Lục Dịch một thân mặc y phục thiên lam cùng với hoa văn rồng phượng bằng vàng,từ từ đi tới nội đường,Kim Hạ bất an nói:”Ngài xem ra là muốn vào phủ của hắn,ngài đừng quên…”
Lục Dịch chen ngang lời nàng:”Không ngại chuyện này,trong lòng ta hiểu rõ.”
“Ta cùng đi với ngài?”
“Chân ngươi còn chưa khỏi hẳn,khập khễnh trước mặt Hồ Tông Hiến có phần hơi thất lễ.” Hắn khẽ mỉm cười,quay người rời đi.
Thấp thỏm mà nhìn bóng lưng của hắn,Kim Hạ nhụt chí mà cắn môi…
TRước lúc đi phúng viếng Hạ Chính,Lục Dịch đã từng tới Hồ phủ một lần,chỉ có điều là ở bên ngoài phủ dừng chân chỉ một lát rồi cáo từ.Hôm nay được gã sai vặt dẫn đi,một đường đi thẳng vào trong phía sau hoa viên.
Bầy giờ là đầu hạ,trong vườn mấy cây thạch lựu tháng giêng bây giờ đã nở hoa,đỏ rực như lửa.
Hồ Tông Hiến trầm mặt,đứng chắp tay,ánh mắt không biết nhìn về phía nào.Người ngồi bên cạnh,tay vỗ cốc trà,cũng là không nói một lời,một mạch xuất thần.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau,Hồ Tông Hiến xoay người lại,nhìn thấy gã sai vặt cùng Lục DỊch,sắc mặt thoáng nhẹ lòng bởi chuyện đêm qua,hắn vẫn lo lắng Lục Dịch không đến,trước mắt thấy hắn đến rồi,nghĩ chuyện này còn có cách mà thương lượng.
Vị họ Từ cũng nhìn về phía Lục Dịch,bởi vì thấy hắn trải qua chuyện đêm qua,lại dám một mình đến đây,trong mắt tỏ vẻ tán thưởng
Hồ Tông Hiến nhanh chân tiến lên đón,trên mặt tỏ vẻ cười nói:”Ngươi chịu đến là tốt rồi,ta chỉ lo lắng bởi vì đêm qua xảy ra chuyện hiểu lầm,không chịu đến đây.”
Lục Dịch cười nói:”LÀ chuyện hiểu lầm,ty chức sao lại lo lắng.”
“Tốt!Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên từ xưa nay,xem ra lòng dạ của ngươi,lão gia của chúng ta cảm thấy không xứng.” Hồ Tông Hiến dùng sức vỗ vai,mời hắn ngồi.
Lục Dịch cũng không vội vàng ngồi xuống,lẳn lặng đứng bên cạnh vị Từ thi lễ nói:”Vị này, nhân xưng chính là Thanh Đằng cư sĩ Từ sư gia phải không?”
Vị Từ đúng mực đáp lễ nói:”Văn Trường tham kiến Lục đại nhân.”
“Nghe danh tiếng tiên sinh đã lâu,hôm nay gặp lại,thật là phúc phận.”
“Văn Trường không dám nhận.”
Hồ Tông Hiến cũng không ngờ Lục Dịch lại đối với tên họ Từ này kính trọng,lập tức mời bọn họ vào chỗ.Người hầu sau khi dâng trà,hắn để cho bọn họ lui ra ngoài,không cho kẻ nào bất luận được vào trong hoa viên này.
Mắt thấy bọn họ đều lui ra,Lục Dịch biết được Hồ Tông Hiến muốn nói chuyện chính sự quan trọng,nhưng người mở miệng trước lại là vị Từ.
Vị này hỏi:”Lục đại nhân hôm nay một mình đến đây,tất nhiên là tin tưởng được Hồ Đô Đốc,Như vậy chúng ta nên nói thẳng vào vấn đề,không cần phải kiêng kỵ.Đêm qua Lục đại nhân chuyển lời lại cho bọn họ truyền lại câu nói “sơn cùng thủy tận nghi vô lộ,liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” là muốn nói điều gì?”
Lục Dịch cười,nhưng cũng không nói rõ,chỉ nói:”TA biết được bởi vì chuyện Triệu Văn Hoa bị giáng chức,hơn nữa bây giờ trong triều lại có rất nhiều người kết tội HỒ đại nhân nhận hối lộ giặc Oa,thông đồng lén lút với giặc…,trong lòng Hồ đại nhân chắc chắn cực kỳ khổ cực,vì vậy ta tiện thể nhắn họ gửi lời an ủi đại nhân.”
Nghe hắn nói mơ hồ,không rõ ràng,vẫn là đối với mình còn kiêng kị,Hồ Tông Hiến liền dứt khoát nói:”Ta biết được người lần này đến Hàng Châu tỉnh Chiết Giang này là để làm việc quan trọng,chính là muốn tra án xem ta có tư thông với giặc Oa hay không phải không?”
“Đó là chức trách của ta,xin đại nhân lượng thứ.”
“Không cần phải xin phép ta thứ lỗi,ngươi hôm nay chịu một thân đến đây,ta đối với ngươi cũng không giấu giếm nữa.” Hồ Tông Hiến nói:”Văn Trường,ngươi đem chuyện chúng ta khổ tâm đi làm ăn buôn bán mấy năm nay,đều nói cho hắn biết,rốt cuộc là có tư thông giặc Oa hay không,tự hắn định đoạt.”