****Mọi người mình đã edit lại các chương dần dần rồi nha, nếu có ai muốn đọc lại sẽ hiểu hơn****
Lại mấy ngày nữa trôi qua, trừ nửa ngày Thích tướng quân mời Lục Dịch đến ngồi bàn việc ra, còn lại là thảnh thơi vô sự, mãi đến lúc Sầm Phúc một thân lấm lem bụi đường mặt mũi bơ phờ trở về… Hắn mấy ngày nay cũng thật không dễ dàng gì, lăn lộn vô số chỗ, khó khăn lắm mới về được Sầm Cảng thì lại biết tin Lục Dịch đã đi Tân Hà thành, hắn vội vội vàng vàng đuổi tới Tân Hà thành, đến chỗ quan dịch lại tìm không thấy bọn họ, chỉ còn cách đến Thuần Vu phủ hỏi thăm, Từ bá lúc này mới đưa hắn đến biệt viện.
“Ca! Huynh cuối cùng cũng về rồi!” Sầm Thọ đến trước nghênh đón, lập tức phát hiện Sầm Phúc vẻ mặt ngưng trọng, “Sao thế, trong kinh thành đã xảy ra chuyện?”
Sầm Phúc đưa tay nải đựng đồ cho hắn rồi hỏi:”Đại công tử đang ở chỗ nào?”
“Ta dẫn huynh đi!”
Sợ có đại sự, Sầm Thọ không dám hỏi nhiều để tránh lãng phí thời gian, vội rảo bước dẫn Sầm Phúc đến phòng Lục Dịch, trên đường đi dù gặp Kim Hạ và Dương Nhạc ở hành lang nhưng Sầm Phúc cũng chỉ khẽ gật đầu rồi đi lướt qua.
Kim Hạ thấy sắc mặt hắn không tốt, trong lòng thoáng trầm xuống, phỏng đoán chẳng lẽ trong kinh thành đã xảy ra chuyện gì bất lợi cho Lục Dịch? Dựa vào tính tình của Lục Dịch, vì không muốn để nàng phải sầu lo, dẫu có chuyện thì phân nửa sẽ là giấu diếm không nói cho nàng. Cho nên Kim Hạ lập tức bất động thanh sắc, nép vào chỗ góc tường, mắt thấy Sầm Phúc đã vào phòng, Sầm Thọ đem hành trang của ca ca hắn đi cất, lúc này nàng mới rón rén lẻn ra núp dưới bệ cửa sổ để nghe lén.
Trong phòng, Sầm Phúc hướng Lục Dịch bẩm báo:”…Mười năm trước, tội danh khiến Dương Trình Vạn bị tống vào ngục tối đã không tra được trên hồ sơ, ti chức hỏi thăm thì nghe nói có quan hệ với một phạm nhân, nhưng người đó lời kể không đồng nhất, cũng không chuẩn xác, khiến người ta cũng bất phân xác định.
“Nói như thế nào?”
“Nói hắn bởi vì lơ là nhiệm vụ, lúc áp giải để cho phạm nhân chạy thoát; còn có người nói hắn là nhận hối lộ, cố ý thả một phạm nhân; lại có người nói hắn cấu kết sơn phỉ, thả người phạm tội. Sau khi hắn bị giam vào ngục, bị dụng hình, chân cũng bị gãy. Sau đó lại không biết làm sao, lại nói hắn bị oan uổng nên lại được thả ra.”
“Tên phạm nhân kia…” Lục Dịch đang muốn hỏi tiếp chợt nhận thấy bên ngoài phòng có động tĩnh bèn ngưng thần lắng nghe một lát, hướng Sầm Phúc quét mắt ra hiệu, lại lắc lắc đầu rồi mới hỏi tiếp:”Tên phạm nhân kia là ai?”
Sầm phúc hiểu ý, biết được bên ngoài đang có người nghe lén bèn nói dối:”Chỉ là một tên ăn trộm vặt trên phố mà thôi, trước khi bị bắt có tới lui một chút với Dương Trình Vạn, ai mà ngờ hắn còn cấu kết sơn phỉ.” Đã có người nghe lén, hắn liền không thể nói sự thật.
“Nghĩ đến Dương bộ đầu đúng thật là bị oan uổng, việc này coi như đừng đề cập đến nữa.” Lục Dịch cười cười nói:”Ngươi lần nay hồi kinh, cha ta có khoẻ không?”
“Lão gia vẫn khoẻ, tinh thần cũng rất tốt, nhị công tử nói muốn ngài nhanh nhanh trở về, nếu không nhị công tử một thân một mình mỗi ngày ăn 3 bữa mắng thật thê thảm.” Sầm Phúc làm bộ vui vẻ cười nói, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm ngoài cửa, không rõ rốt cục là kẻ nào đang ở bên ngoài.
Lục Dịch cười nói:”Ta lâu rồi chưa về nhà, cũng thật là làm khó hắn. Nào, chúng ta vừa uống trà vừa thong thả nói chuyện…À, trà chắc là nguội rồi, ngươi đi lấy ấm trà nóng lại đây.” Vừa nói hắn vừa quét mắt ra ngoài cửa ra hiệu.
Sầm Phúc hiểu ý, cầm ấm trà lên bước ra cửa.
Kim Hạ bên ngoài nghe thấy âm thanh không ổn, vội vàng chạy nhanh đến góc tường nấp thì nghe thấy Sầm Phúc đẩy cửa ra, cất cao giọng gọi Sầm Thọ tới, kêu hắn đi đun ấm trà mang tới. Sợ bị Sầm Thọ nhìn ra sơ hở, Kim Hạ cũng không dám tiếp tục nghe lén, chỉ đành ngượng ngùng bỏ đi.
“Đại công tử, ngài biết kẻ nghe lén bên ngoài là ai?” Sầm Phúc hỏi.
Lục Dịch khẽ thở dài:”Ta giao ngươi điều tra những việc này, ngươi ngàn vạn lần không được để lộ bất kỳ tin tức nào trước mặt Kim Hạ và những người khác, Sầm Thọ không trầm ổn bằng ngươi, dù là hắn, ngươi cũng không được nói.”
“Ti chức đã rõ.”
“Tên phạm nhân kia là ai?” Lưu Dịch hỏi lại
“Việc này có điểm kỳ quái chính là ở chỗ này, tên phạm nhân kia nguyên là sơn phỉ, đại khái là đến kinh thành tìm cách kiếm ăn, lại là kẻ không có mắt, bắt cóc phu nhân và nhi tử của Đại Lý Tự Hữu Thiếu Khanh – Đổng Đống, sau khi lấy được tiền chuộc thì giết luôn con tin diệt khẩu, Dương Trình Vạn bắt hắn giam vào ngục. Sau đó người này không biết thế nào lại mất tích, tội danh bị đẩy lên người Dương Trình Vạn, sau đó lại nói là hắn bị oan cho nên lại thả hắn ra, thẳng thừng đánh gãy một chân. Tất thảy chuyện này đều kỳ quái.” Sầm Phúc ngừng một chút, thận trọng hạ thấp giọng nói:”Kỳ quái nhất chính là, năm đó Dương Trình Vạn và Thẩm Luyện đều được lão gia trọng dụng nhưng khi hai người bọn họ xảy ra chuyện, lão gia lại không hề ra tay giúp, không biết là cớ vì sao.”
Tâm trạng Lục Dịch từ từ trầm xuống: Cha năm đó đã là Chỉ huy sứ tối cao của Cẩm Y Vệ, nhân vật trong triều có thể làm cha kiêng kị chính là Nghiêm Tung. Lẽ nào chuyện Dương Trình Vạn bị bỏ tù cũng có liên quan đến Nghiêm Tung?
“Chuyện Nam Kinh tra đến đâu rồi?” Hắn tiếp tục hỏi.
“Nhà Hạ Trường Thanh năm đó bị diệt, người sót lại ko còn mấy ai, phàm là có chút quan hệ thân thích đều không kịp thoát. Ty chức chỉ tìm được một bà người làm đã già từng ở Hạ gia làm giặt giũ. Hạ gia năm ấy thật là đen đủi, hoạ vô đơn chí. Hạ Trường Thanh có một nữ nhi, ngay Tết hoa đăng Thượng Nguyên năm ấy, đang xem hoa đăng thì bị mất tích.”
Nghe đến đây, Lục Dịch sắc mặt bất thần như hoá đá, ước chừng quá một khắc mới mở miệng hỏi:”Tết hoa đăng Thượng Nguyên?”
“Vâng, nghe vị kia nói, Tết hoa đăng Thượng Nguyên nữ nhi mất tích. Mọi người đều suy đoán là bị bọn buôn người bắt cóc, Hạ gia tìm mãi không được. Không bao lâu sau, vợ chồng Hạ thị bèn đuổi việc một số nha hoàn.”
“Hài tử kia bao lớn?” Giọng nói của Lục Dịch có chút khác thường.
“Nói là thời điểm mất tích mới được sáu, bảy tuổi, nếu còn sống đến bây giờ có lẽ là tầm mười tám tuổi rồi.” Sầm Phúc thở dài:”Bị bọn buôn người bắt cóc, kỳ thật cũng không phải là chuyện xấu, chưa biết chừng còn có thể giữ được mạng sống. Nếu năm đó nàng còn ở Hạ gia, nói không chừng đã chết rồi.”
Lục Dịch trầm mặc không nói hồi lâu, chìm vào suy nghĩ.
“Đại công tử, đại công tử…” Sầm Phúc gọi hắn hai lần, sắc mặt nghiêm trọng nói:”Còn có một chuyện, lúc ty chức rời kinh thành, lão gia bảo ty chức nói cho ngài, trong triều đã có người buộc tội ngài nhận hối lộ bao che kẻ phản bội, dặn dò ngài hành sự cẩn thận chút.”
“Thánh thượng đã xem qua tấu chương? Nói sao?”
“Thánh thượng không để ý tới, đem tấu chương ném sang một bên nhưng lại kêu lão gia đến hỏi hai câu.” Sầm Phúc nói:”Lão gia nói, kẻ dâng tấu chương chỉ là một hòn đá, người thao túng hắn đang ném đá dò đường, chỉ cần thánh thượng không xử phạt kẻ dâng tấu chương thì có thể nhìn ta thái độ của thánh thượng đối với Lục gia.”
“Người này là ai, lòng ta hiểu rõ.”
Tất cả những điều này đều nằm trong dự kiến của Lục Dịch, có tình nghĩa với thánh thượng là cha, không phải hắn, thánh thượng đối với hắn sẽ không có bận tâm và tình cảm. Nghiêm Thế Phiên phải đối phó Lục gia thì kẻ hứng mũi chịu sào chính là Lục Dịch hắn.
Sầm Phúc do dự một lát rồi nói:”Đại công tử, ty chức thấy tình hình sức khoẻ của lão gia không được tốt, thời tiết này rồi mà người còn mang áo ấm. Nhị công tử lén nói với ty chức, việc lão gia ngủ không ngon giấc đã một thời gian rồi, ngài ấy thường thấy nửa đêm lão gia ngồi trong viện trầm ngâm một mình.”
Lục Dịch nhíu mày nói:”Đợi việc ở đây hoàn tất, chúng ta lập tức hồi kinh.”
Sầm Phúc gật gật đầu, lúc này mới cáo lui đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Dịch. Hắn ngồi lặng lẽ nhưng trong lòng là bão tố.
Trước đây, căn cứ vào thái độ của Thẩm phu nhân đối với Kim Hạ, lại còn quan hệ của Dương Trình Vạn và Lâm gia, hắn đã ngấm ngầm đoán ra Kim Hạ có quan hệ sâu xa với Lâm gia hoặc Hạ gia.
Hôm nay nghe Sầm Phúc hồi báo, Hạ Trương Thanh năm đó lại trùng hợp có một nữ nhi mất tích, nói không chừng đây chính là kế sách để giữ tính mạng cho nữ nhi của họ. Cố ý cho người ôm hài tử đem đi mất, nói dối là bị mất tích, sau đó đem hài tử âm thầm phó thác cho Dương Trình Vạn.
Kim Hạ là hài tử được vợ chồng Viên thị nhận nuôi, lúc được nhận nuôi tầm sáu tuổi, vừa vặn cùng độ tuổi với nữ nhi của Hạ gia.
Lục Dịch đau đớn nhắm mắt lại, lúc trước hắn vẫn còn ôm hy vọng, nói không chừng Kim Hạ có quan hệ ruột thịt với Lâm gia chứ không phải với Hạ gia, nhưng trước mắt, tất cả tin tức mà hắn biết được đều hướng hắn đến cái sự thật mà hắn không muốn đối mặt nhất.
“Cốc cốc cốc,” Có người gõ cửa.
Không muốn để người khác thấy bộ dạng lúc này của mình, Lục Dịch hít thở sâu, điều chỉnh cảm xúc cân bằng lại một chút rồi mới lên tiếng:”Vào đi”
Cửa bị đẩy ra, Kim Hạ thò đầu vô thăm dò, trước tiên nhìn hắn cười ngọt ngào sau đó mới bước chân vào, hỏi hắn:” Ngài và Sầm Phúc nói chuyện rồi? Trong kinh thành có phải có tin tức không tốt phải không?”
“Không có gì, đều là chuyện nhỏ”. Lục Dịch vươn tay về phía nàng,”Ngươi lại đây, ta có chuyện muốn hỏi.”
Kim Hạ nắm lấy tay hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn:”Có chuyện gì?”
Lục Dịch lại không nói gì, chỉ áp lòng bàn tay mình vào bàn tay nàng rồi lật tới lật lui mà nhìn ngắm, đến lúc rsờ đến một vết sẹo nhàn nhạt trên mu bàn tay nàng lúc này hắn mới mở miệng hỏi:”Chỗ này làm sao lại bị thương?”
Kim Hạ nhìn lại một cái, cười nói:” Bị pháo hoa làm bỏng. Lúc còn nhỏ, trên con phố mà nhà ta sống có nhà họ Vương kia kinh doanh tơ lụa giàu có và nhiều tiền nhất, dịp Tết còn vung tiền mua ống trúc pháo hoa cho hài tử. Lúc ấy ta còn nhỏ, nhà không có tiền mua, nhìn thấy người ta chơi đốt pháo hoa thì thèm muốn vô cùng, liền cố sức chen lên đầu để xem. Bọn chúng chê ta vướng chân vướng tay liền đốt pháo hoa ngay sát bên cạnh ta, làm tay ta bị bỏng, còn làm cháy mấy lỗ trên áo bông của ta, về nhà nương ta bôi thuốc cho ta xong sau đó đánh cho ta một trận.”
Lục Dịch bất tri bất giác trong đáy mắt nổi lên một tầng nước mắt, sợ bị Kim Hạ thấy bèn nghiêng đầu ôm nàng vào lòng.
“Ngươi lúc nhỏ phải chịu rất nhiều đau khổ có đúng không?”Hắn hỏi nàng.
Kim Hạ vùi đầu vào trong ngực hắn thực là thoải mái, lúc lắc đầu nói:”Cũng không thấy khổ lắm, bây giờ nhớ tới, có rất nhiều việc đều chơi rất vui. Nương ta nói, ta mới bị đánh hai lần đã biết trèo cửa sổ trốn khỏi phòng, bà ấy sợ ta ngã xuống đành phải nói ngọt để dỗ dành ta, bị doạ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.”
Nhớ tới chuyện cũ, nàng ở trong lồng ngực hắn cười khanh khách không ngừng.
“Cha mẹ ngươi đối với ngươi thật tốt.” Lục Dịch nhẹ giọng nói.
“Tất nhiên rồi!” Kim Hạ vòng tay qua eo hắn, ôm sát lại,”Cho nên ta vẫn muốn thăng bộ đầu sớm một chút để có thể kiếm thêm một chút bạc, nương ta đặc biệt thích bạc.”
Lục Dịch nghe thế, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, qua một lúc lâu sau, lại hỏi:”Trong con phố đó có người nào ức hiếp bọn họ không?”
“Trước kia từng có, lúc đó quầy hàng bị cướp, có kẻ đánh cha ta, phải nằm bẹp trên giường uống hết mấy lá cao trị thương. Mà lúc đó công phu của ta còn chưa đến đâu, thừ dịp lúc nương ta đi bốc thuốc ta liền xách thanh đao lao đi, đầu óc lúc đó chỉ nghĩ được một việc là báo thù cho cha, cùng lắm là giết người xong một mạng đền một mạng! may mà trên đường bị lão đầu ngăn lại, giáo huấn cho ta một trận thông suốt.” Kim Hạ cười hì hì nói.
Lục Dịch nghe vậy càng ôm nàng gắt gao hơn, nghẹn ngào nói:”Nha đầu ngốc, kể cả nếu là báo thù cũng đừng tự làm hại bản thân.”
Nghe giọng hắn có phần kỳ lạ, Kim Hạ khẽ lách khỏi vòng tay hắn, quan sát thật kỹ sắc mặt của hắn, thấy mắt hắn ươn ướt, nàng không khỏi lắp bắp kinh hãi, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ đau lòng đến thế này:”Sớm biết thì ta đã không nói những chuyện này rồi, đây đều những chuyện hồi bé, ngài đừng đau lòng….”
Vùi đầu mình vào cổ nàng, Lục Dịch trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề, nhưng lại không thể nói bất kỳ cái gì với nàng, chỉ có thể ôm nàng thật chặt.
Kim Hạ không rõ hắn rốt cuộc là bị làm sao, chỉ đành vỗ về an ủi hắn:”Ngài biết mà, ta có kim giáp thần nhân bảo hộ, gặp nạn thành an, hoá hung thành cát, ta cũng không ngốc như thế, đem thí mạng mình như vậy, ngài yên tâm đi.”
*******
Ngày dần trôi, đến lúc chập tối, Thích tướng quân phái người tới mời Lục Dịch đi một chuyến.
Kim Hạ rảnh rỗi không có việc gì, lại cứ cảm thấy Lục Dịch gần đây có điểm kỳ lạ không thể nói ra, một mình ngồi ngây ngốc ra mà nghĩ một hồi lâu, dứt khoát đứng dậy chạy đi tìm Sầm Phúc.
Nàng cũng không quên lấy một đĩa thịt chua ngọt mà Dương Nhạc vừa chiên xong ở trong bếp chạy đi đến gõ cửa phòng Sầm Phúc.
“Vào đi”
Sầm Phúc đang nói chuyện cùng Sầm Thọ ở trong phòng.
“Thịt thơm quá.” Sầm Thọ nhìn thấy Kim Hạ liền không chút ngại ngần, sải bước lên bốc lấy một miếng thịt bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, thấy còn nóng hổi:”Đại Dương mới vừa chiên xong đã bị ngươi bưng đi, tay người nhanh thật a!”
“Nói năng cho cẩn thận nha!” Kim Hạ cười tủm tỉm nói,”Sầm đại ca, huynh nếm thử đi, thịt chua ngọt không phải ngày nào cũng có đâu, Đại Dương lâu lắm mới làm một lần, đều là vì đãi huynh mới trở về đó.”
Lúc nàng nói xong những lời này, Sầm Thọ đã lại ăn thêm mấy miếng, vừa nhai vừa lúng búng nói:”Thịt vẫn là ngon nhất, ca, huynh không biết đâu, mấy hôm trước….ăn cá ngán đến tận cổ.”
Một thời gian rồi không gặp, vốn còn lo lắng đệ đệ nhà mình tính tình không biết nhường nhịn sẽ đấu đá với Kim hạ, bây giờ thấy hai người bọn họ thân thiết như vậy, Sầm Phúc quả thật khó tưởng tượng ra.
“Ca, huynh cũng ăn đi!” Sầm Thọ giục hắn.
“Được!”
Sầm Phúc cầm lấy đôi đũa gắp một miếng cho vào miệng.
“Càng nhai càng thơm, có phải không?” Kim Hạ thuận thế ngồi xuống, nhìn Sầm Phúc nói:”Sầm đại ca, lần này huynh hồi kinh là vì chuyện gì thế?”
Biết ngay là Kim Hạ đang muốn hỏi thăm chuyện này, Sầm Phúc bèn lắc đầu cười cười, không nói.
Sầm Thọ tạt cho nàng một gáo nước lạnh:”Đến ta mà ca ta còn chưa nói, ngươi đừng hòng mơ đến hỏi thăm.”