“Ngươi là người phương nào?” Mục Thư Du kinh hãi nhìn Kỷ Văn.
“Nghe nói Thái phi cơ trí hơn người, chẳng lẽ lúc này còn đoán không ra thân phận tại hạ?”
Mục Thư Du rũ mắt suy nghĩ một hồi, lại ngẩng đầu lên giọng nói cao hơn: “Ngươi là người Xuyên Khúc phái tới? Ngươi nói những lời này với ta có mục đích gì, ta trung quân nhật nguyệt có thể chứng giám, Hoàng thượng đối đãi với ta cũng rất coi trọng, ngươi tốt nhất mau mau đem ta trở về Hòa Hi, nếu không các ngươi chắc chắn khó tránh khỏi tử tội!”
Lúc này những người khác cũng đều vây quanh, nghe thấy lời nói của Mục Thư Du tất cả đều lộ vẻ cười nhạo, nữ nhân này điên rồi sao, rơi vào taykẻ địch còn ồn ào chuyện Hòa Hi quốc quân coi trọng mình ra sao, chả nhẽ sợ người khác không chịu làm khó dễ nàng ta hay sao.
“Lời đồn đại từ trước đến nay khó tránh khỏi nói quá, người người đều nói Thái phi huệ chất lan tâm, Thái phi vừa rồi suy đoán lại làm cho kẻ khác thất vọng, chung quy kiến thức của phụ nữ thâm cung đều hạn hẹp.” Kỷ Văn cảm thấy Mục Thư Du gặp hắn mà vẫn có thể tỉnh táo che dấu thân phận xác thực rất khôn khéo, không nghĩ tới cũng không hơn gì người khác.
Mục Thư Du không khỏi tức giận: “Ngươi rốt cuộc là ai mau nói ra, cần gì che che giấu giấu. “
“Tại hạ Liêu Tử Bân, Thái phi lúc này đã nghe rõ ràng?”
Mục Thư Du nghẹn họng nhìn hắn trân trối nói không ra lời, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần lập tức hoảng sợ, giọng nói cũng không ổn định: “Ngươi, ngươi muốn giết ta phải hay không?”
Như Lan Như Ý vội vàng tiến lên đỡ Mục Thư Du, tất cả đều là vẻ mặt sợ hãi.
Liêu Tử Bân thấy thế nhíu mày: “Khi nào thì nói muốn giết ngươi chứ? Chỉ cần ngươi an phận không gây khó khăn thì ta sẽ đối xử tử tế với ngươi.”
Mục Thư Du thân thể mềm nhũn, nếu không phải có Như Lan Như Ý đỡ phỏng chừng đã sớm ngồi bệt dưới đất, một hồi lâu sau lại đột nhiên cả giận nói: “Ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ, vốn đã sớm nhận ra ta còn giả bộ làm Kỷ công tử gì gì đó, khó trách phải rơi vào kết cục chạy trốn bốn phía, lừa gạt bản Thái phi là tử tội, ngươi bây giờ nếu chịu hối cải, bản Thái phi tự có thể ở trước mặt Hoàng thượng thay ngươi cầu tình, ban thưởng cho ngươi chết toàn thây, như thế nào?”
“Thái phi cũng không lừa gạt bản tướng? Thái phi đừng suy nghĩ loạn gì nữa.” Liêu Tử Bân nói xong không để ý Mục Thư Du mà đi thẳng về phía trước.
Mục Thư Du tức giận tới mức thở gấp, nghỉ trong chốc lát dưới sự thúc giục của Văn Thúy Văn Trúc mới mè nheo lên đường.
Sau trên đường đi lại bắt đầu bắt bẻ mọi thứ, chốc lát ngại lương khô khó nuốt trôi, chốc lát lại ngại áo vải trên người thô ráp, nói không có xe ngựa nên chân nổi bọng nước không đi nổi, mà ngay cả uống nước cũng đòi trà thượng hạng, khiến cho đám người Liêu Tử Bân đối với nàng chán ghét đến mức muốn vứt bỏ.
“Ngươi tưởng mình còn ở trong cung hay sao, nếu không thích thì không ăn không uống nữa!” Liêu Tử Bân tức giận nói.
Mục Thư Du trừng mắt: “Là ngươi nói muốn đối xử tử tế ta.”
“không đánh không mắng tức là đối xử tử tế, ngươi còn muốn như thế nào, còn tưởng rằng sẽ có cẩm y hoa phục cung phụng ngươi?”
Mục Thư Du cũng bướng bỉnh: “không ăn thì không ăn, bản Thái phi chẳng lẽ còn chịu nhận lấy nhục nhã của kẻ phản quốc như ngươi sao?”
Sau đó cả ngày Mục Thư Du không ăn không uống, Liêu Tử Bân cũng không để ý mặc nàng hồ nháo, kết quả qua hai ngày Mục Thư Du vẫn như thế, ngoại trừ Như Lan Như Ý ngẫu nhiên rót chút ít nước, nàng thật sự tuyệt thực.
“Công tử, Thái phi đã quen chiều chuộng, trong cung Hoàng thượng cũng không có biện pháp nào, Trường Tuyên điện nói đập là đập, ngài đại nhân đại lượng đừng so đo, nếu không Thái phi thật sự chịu đựng không nổi nữa!” Như Ý khóc quỳ trước mặt Liêu Tử Bân cuống quít dập đầu.
Liêu Tử Bân cũng phiền lòng, hắn vốn hoài nghi thái độ bỗng chốc thay đổi của Mục Thư Du sau khi biết được thân phận của mình là giả bộ để lừa gạt hắn, đúng là ba ngày nay thấy nàng thật sự yên lặng, không nói không nháo, vì hưởng thụ mà ngay cả mệnh cũng có thể không cần, nghe nói Trường Tuyên điện nàng cũng dám đập thì có thể thấy được nàng được Tần Thừa Thích rất coi trọng, Tần Thừa Thích lần này cũng là vì Mục Thư Du mà cố ý đi đường vòng đến Ngọc Phù, kỳ thật như thế đối với hắn lại càng có lợi, chỉ là đồng thời hắn cũng hoài nghi Tần Thừa Thích rốt cuộc vừa ý Mục Thư Du cái gì, kiêu ngạo tùy hứng đến vậy thật đúng là ngạo mạn thành thói.
Ngẫm lại tác dụng của Mục Thư Du, Liêu Tử Bân thở dài đi đến bên cạnh Mục Thư Du nhìn nàng nằm trên mặt đất hai mắt nhắm nghiền, người cũng tiều tụy không ít, vì vậy nói: “Ngươi trước ăn chút gì đi, chờ đến thành trấn phía trước cho ngươi đặt mua thêm chút đồ.”
Mục Thư Du chậm rãi mở mắt ra: “Tất cả đồ trang sức đeo tay đều muốn mua.”
“Ngươi muốn nhiều đồ như vậy làm cái gì, đeo cho ai xem?”
“Những ngày này ta đã không còn ra cái dạng gì, ngươi bắt ta nhất định là muốn uy hiếp Hoàng thượng, bản Thái phi đến lúc đó tất nhiên là không thể để dung nhan xấu xí như vậy mà diện thánh, phải mau chóng sửa soạn mới được.” Mục Thư Du hữu khí vô lực mà nói.
Liêu Tử Bân chỉ cảm thấy Mục Thư Du quả thực là ngu không ai bằng, nhưng vì để cho nàng có thể có khí lực gấp rút lên đường, nên đáp ứng, Mục Thư Du lúc này mới chịu uống nước ăn vài miếng lương khô.
Chờ vào một thành trấn nhỏ, đám người Liêu Tử Bân tìm gian khách điếm ở lại sau đó cho người đi mua đồ cho Mục Thư Du, Mục Thư Du thấy phấn son và trâm vàng trang sức lập tức cao hứng, không thể chờ đợi được để Như Lan Như Ý ôm đồ đi vào phòng giúp nàng thay.
“Các ngươi có thể thấy được hắn lấy bạc từ đâu?” Đóng cửa phòng, Mục Thư Du nhỏ giọng hỏi, nàng đương nhiên đoán được người này là Liêu Tử Bân, nhưng phải cố ý giả ngu tận lực làm cho đối phương mất lòng cảnh giác, hơn nữa Liêu Tử Bân hiện tại khẳng định không thể để nàng chết, cho nên nàng mới dám làm chuyện nguy hiểm như vậy.
“trên người ai cũng có bạc, nhưng mà mua đồ trang sức này là do Liêu Tử Bân lấy ngân phiếu ra mua.”
Mục Thư Du nhẹ gật đầu, nàng có thể khẳng định vàng bạc Triệu gia lưu giữ ở Kỷ quốc đều là do Liêu Tử Bân nuốt hết, chỉ là một số tiền lớn như vậy cũng không thể mang tất cả trên người, rốt cuộc sẽ giấu ở nơi nào đây?
Trời tối lúc Văn Trúc Văn Thúy bưng cơm tới, một lát sau Liêu Tử Bân cũng đến, Mục Thư Du vênh váo hung hăng ngước mặt lên nhìn hắn một cái nói: “Nơi này nhỏ xíu đồ đạc rẻ tiền, chờ khi đi ngang qua thành trấn lớn hơn lại mua thứ tốt hơn mới được.”
“Trong mắt ta ngươi cũng không mang thân phận là Thái phi, hãy ngon ngoãn một chút, nếu không thìtự người tìm lấy phiền phức.” Liêu Tử Bân thấy khuôn mặt Mục Thư Du trắng như là hận không thể trát hết hộp son phấn lên mặt thì cảm thấy được mở rộng tầm mắt.
“Ngươi tưởng ta không biết, nếu không phải Hoàng thượng sủng ái ta, ngươi chịu để ta dung tiền, đương nhiên cũng sẽ không bắt ta như vậy, ngươi muốn cầu cạnh ta tất nhiên đối đãi với ta như bề trên, chờ đến khi ngươi bị bắt ta cũng có thể thay ngươi nói vài câu có ích giúp ngươi.”
Liêu Tử Bân càng nhìn Mục Thư Du cuồng vọng càng tức giận, hơn nữa nàng ta còn luôn mở miệng kêu hắn bị bắt rồi lại bị bắt, vì vậy cười lạnh: “Bắt ngươi cũng là do ta trong vô tình gặp được, ta đến Ngọc Phù vốn là trốn tránh đuổi bắt, chưa từng nghĩ tới Tần Thừa Thích cũng có thể tới đây, hơn nữa còn là vì ngươi, thật sự là có tâm mà. Ngươi không biết hôm đó khi phụ hoàng ngươi nghênh đón Tần Thừa Thích ta cũng ở trong đám người đấy, nếu không thì làm sao có thể biết dung mạo của ngươi? Chờ ngươi lên đường ta cũng dẫn người xa xa đi theo đằng sau, chỉ là không nghĩ tới trận mưa xối xả kia mà mất dấu, càng chưa từng nghĩ sau đó ngươi lại tự mình đưa tới cửa, có thể thấy số mạng ngươi có kiếp nạn này.”
“Ta biết là kiếp nạn của ta, ta chỉ chờ Hoàng thượng tới cứu ta thôi.”
Liêu Tử Bân nghe tới đây thì đột nhiên không có ý tốt nở nụ cười: “Ngươi thật sự nghĩ Tần Thừa Thích coi ngươi như trân bảo sao, ngươi có biết hắn tính kế ngươi như thế nào không?”
Mục Thư Du lắc đầu: “Ta không muốn nghe, ta chỉ biết Hoàng thượng đối đãi với ta rất tốt.”
Liêu Tử Bân cũng không mong Mục Thư Du có nguyện ý nghe hay không, tự nói: “Phu quân của người Bình Khánh vương Triệu Huy kỳ thật không phải là bị bệnh chết, mà là bị Tần Thừa Thích phái người âmthầm sát hại.”
Mục Thư Du nghe vậy lập tức cãi lại: “Ngươi nói bậy! Hoàng thượng cố ý gả ta làm chính phi của Vương gia, làm sao có thể đi giết hại Vương gia!”
“Ta vì sao phải nói bậy, chuyện này lại không có lợi với ta. Tần Thừa Thích đã sớm biết Triệu Huy có ý mưu nghịch, cũng biết hắn mượn danh du ngoạn bốn phía để cùng Kỷ quốc thương nghị chuyện này, lại càng biết rõ vàng bạc của Triệu gia đã bị chuyển đến Kỷ quốc, chỉ là không có chứng cớ mà vây cánh của Triệu gia quá lớn không thể xử lý ngay được, Tần Thừa Thích vốn mượn hôn sự để lừa gạt Triệu Huy về Hòa Hi, đáng tiếc Triệu Huy cực kỳ cẩn thận nên không mắc mưu, cho nên Tần Thừa Thích cũng hung ác quyết tâm phái người giết hắn. Sau đó hắn muốn đợi người của Triệu gia đi lấy vàng bạc ra, chưa từng nghĩ rằng ta lại đoạt trước một bước đem đồ lấy hết đi, ngươi chỉ là một con cờ nho nhỏtrong tay Tần Thừa Thích, nhất thời lại hợp nhãn, chẳng lẽ còn trông mong cùng kẻ giết chồng mình tiêu dao khoái hoạt?”
“Triệu Huy cùng Đoạn Chấn Hạo hợp mưu?” Mục Thư Du có chút không tin.
“Làm sao có thể, là cùng tiên hoàng Kỷ quốc, tiên hoàng biết được Triệu Huy bị giết hoảng sợ đến mức bệnh không dậy nổi, chỉ là hắn già nên hồ đồ, rõ ràng đồng ý nâng con của Lương phi lên làm thái tử, sau lại đổi ý đưa Đoạn Chấn Hạo lên ngôi, Đoạn Chấn Hạo đối với chuyện của Triệu Huy không phải là hoàn toàn không biết gì cả, cho nên mới tìm cớ hại ta để diệt khẩu, hiện tại sợ rằng hắn cũng đang rất sợ hãi đấy!”
Mục Thư Du luôn cảm thấy Liêu Tử Bân không kể hết tình hình thực tế, mặc dù hiện tại nói cũng là vì kích thích nàng thôi.
“thì ra bạc của Triệu gia ta đều bị tiểu nhân ngươi nuốt, ngươi trả tiền cho ta!”
Liêu Tử Bân ha ha cười nói: “Chung quy cũng chỉ là nữ nhân, ngươi cảm thấy ta sẽ đem bạc trả lại cho ngươi sao? Ngươi thử ngẫm lại xem Tần Thừa Thích rốt cuộc có thể lấy ngươi làm trọng không, nghe ta nói xong ngươi còn muốn cuồng vọng đòi tiền sao? Mỗi một việc Tần Thừa Thích làm đều có ý đồ của hắn, ngươi chỉ là thú vui nhất thời mà thôi! Thay vì ở chỗ này nghĩ viển vông không bằng ngoan ngoãn hợp tác với ta, đến lúc đó ta đạt thành tâm nguyện tất nhiên cũng sẽ thả ngươi, mà ngươi coi như là báo được mối thù giết phu.”
Mục Thư Du nhìn chằm chằm Liêu Tử Bân rồi đột nhiên khóc lớn, cảm thấy ngày như muốn sụp đổ.
Liêu Tử Bân lúc này mới nhổ ra được cục tức trong người, mặt mỉm cười đi ra ngoài.
Mục Thư Du chờ Liêu Tử Bân rời khỏi đây thì dừng khóc, nói như thế Liêu Tử Bân bắt nàng nhất định là muốn đòi Tần Thừa Thích trả giá thật nhiều bạc, nàng cũng không dám hy vọng xa vời Tần Thừa Thích vì nàng mà thay đổi ván cờ hắn dày công bố trí, hắn nào có thể để ý tới sinh tử của nàng, cho nên mộtkhi đàm phán không thành đoán chừng nàng cũng không thể sống sót, cần phải mau chóng nghĩ biện pháp thoát thân mới được, chỉ là Liêu Tử Bân đối với nàng phòng thủ nghiêm ngặt, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp.
Mục Thư Du ngồi ở trước cửa sổ suy nghĩ, đồng thời cũng khiếp sợ nguyên nhân cái chết của Triệu Huy, Tần Thừa Thích liên tục giấu diếm nàng thì có thể thấy được hắn chỉ coi nàng là một món đồ chơi.
“Thái phi, Thái phi.” Mục Thư Du thấy Như Lan Như Ý đều ngồi trước bàn dùng cơm cũng không có gọi mình nên chỉ cho là nàng nghe lầm.
“Thái phi!” Lại là một tiếng gọi khẽ giống như từ ngoài cửa sổ truyền tới, vì vậy thoáng thò đầu ra ngoài nhìn quanh dưới lầu.
Phía dưới xác thực có một người nhưng là ăn mày, người này sao lại nhận ra nàng!
“Thái phi, thuộc hạ là Lý Bác Kiến luôn lặng lẽ đi theo phía sau ngài.”
Lý Bác Kiến đi theo đã lâu, mấy ngày qua cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói với Mục Thư Du, hắn rất kích động, ngày đó hắn cũng ngã xuống, sau khi tỉnh lại thì theo dấu trên mặt đất bùn đi tìm Mục Thư Du, kết quả lại phát hiện Mục Thư Du đã bị Liêu Tử Bân bắt được, với khả năng của một mình hắn chắc chắn đấu không lại, chỉ có thể đi theo phía xa, trên người hắn không có lương thực cũng không có tiền, dọc theo đường đi chỉ có thể dựa vào quả dại cỏ dại để lót dạ, có một lần vào thành ngồi ở ven đường thì có người đi qua ném tiền cho hắn, lúc này mới sống thoải mái hơn chút ít.
Cái gì? Là thị vệ trưởng Lý Bác Kiến!
Mục Thư Du lại nhìn kỹ thêm một lần nhưng vẫn không nhận ra, xem bộ dạng này của hắn cũng biết chịu không ít khổ, vì vậy gỡ đồ trang sức đeo tay trên người ném xuống, vì không muốn bị phát hiệnnên chỉ ném món đồ nhỏ khóc phát hiện.
“Ngươi đi bán đổi lấy chút tiền để tiện làm việc, tốt nhất kiếm chút thuốc hại người đưa tới cho ta, càng nhanh càng tốt, ngày mai bọn họ phải lên đường rồi.” Mục Thư Du cũng không biết miêu tả những thứ thuốc kia như thế nào, chỉ có thể nói thẳng ra dụng ý của mình.
Lý Bác Kiến nhặt đồ lên nhanh chóng chạy đi, tìm một heo hút bật tường đi, Mục Thư Du bảo Như Lan Như Ý chú ý động tĩnh ngoài cửa, còn nàng liên tục canh giữ ở cửa sổ.
không đến nửa canh giờ Lý Bác Kiến đã trở lại, vẫn bộ dạng tên ăn mày kia, quan sát bốn phía một lần mới ném mấy bọc giấy nhỏ vào trong cửa sổ.
“Thái phi, thuộc hạ sẽ tiếp tục đi theo sau, chờ đến chỗ bọn họ muốn tới thuộc hạ sẽ nghĩ biện pháp báo tin, Thái phi phải bảo trọng.”
Mục Thư Du gật gật đầu, nhìn Lý Bác Kiến một lần nữa mới nhanh chóng nhìn đơn thuốc trong tay mộtcái, từ độc dược đến thuốc tiêu chảy đều ghi nhớ cho kĩ, Lý Bác Kiến người này làm việc quả nhiên chu đáo, sau đó giấu kỹ mấy gói thuốc.
Tần Thừa Thích đang ở trong quân trướng cùng Phạm Thành Trí nghị sự, thủ vệ báo rằng ở bên ngoài thị vệ hộ tống Thái phi có việc gấp muốn bẩm báo.
Tần Thừa Thích trong lòng lập tức có dự cảm xấu, vội vàng cho người vào.
“Ngươi nói Thái phi bị rơi xuống núi?” Tần Thừa Thích bình tĩnh hỏi lại.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, là thuộc hạ vô năng, khi đó mưa rơi quá lớn nhất thời không có cách nào đixuống dưới tìm người, thuộc hạ mau chóng tới đây báo tin, những người khác sau khi mưa tạnh đã mau chóng đi tìm Thái phi. “
“Thái phi rơi xuống núi đã mấy ngày rồi?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, từ khi Thái phi rơi xuống núi, thuộc hạ nhanh chóng tới đây đã qua gần chín ngày. “
“Các ngươi đều đi xuống đi.” Tần Thừa Thích nghe xong một hồi lâu không nói, cuối cùng phất phất tay.
Chín ngày, cho dù ngã xuống không nguy hiểm đến tính mạng nhưng chuyện ăn uống thì sao, một nữ nhân mảnh mai yếu đuối tại nới hoang sơn sinh tồn thế nào đây.
Tần Thừa Thích không dám nghĩ, hắn đứng ngồi không yên ở trong trướng đi qua đi lại, cuối cùng gọi người vào: “Mau gọi Bạch Quảng Thanh tới gặp trẫm.”
“Thảo dân gặp qua Hoàng thượng.” Bạch Quảng Thanh sau khi đi vào thì quỳ xuống hành lễ.
Tần Thừa Thích nói: “Ngươi đứng lên đi, trẫm có chuyện muốn ngươi nhanh chóng đi làm.”
“Tuân chỉ, thảo dân sẽ đem toàn lực thực hiện.”
Tần Thừa Thích nhìn Bạch Quảng Thanh bằng ánh mắt phức tạp, một lát sau mới mở miệng: “trênđường Thái phi trở về Hòa Hi thì gặp mưa lớn, bởi vì con đường qua núi bị sụp lở, hôm nay đã qua chín ngày vẫn không tìm được người, trẫm lúc này không thể rời khỏi đây, chỉ có đem việc này giao cho ngươi mới có thể yên tâm, trẫm biết ngươi chắc chắn sẽ dùng hết khả năng tìm kiếm tung tích của Thái phi, ngươi lập tức mang năm trăm người xuất phát, ngàn vạn lần đừng để trẫm thất vọng.”
Bạch Quảng Thanh nghe vậy lòng cũng nóng như lửa đốt, đồng thời cũng hiểu Tần Thừa Thích biết tâm ý của hắn đối với Mục Thư Du, biết hắn sẽ không buông tha việc tìm kiếm dù chỉ là một tia hi vọng nhỏnên mới tìm hắn tới, có thể thấy được ngài cũng rất để ý tới Mục Thư Du, vì vậy vâng lệnh, ra khỏi doanh trướng dẫn theo nhân mã không chút trễ nãi mà rời đi.
Tần Thừa Thích ngồi một mình ở trong trướng, lúc này mới cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, lần trước Mục Thư Du bị lừa đến Ngọc Phù hắn đã tính trước được Mục Thư Du sẽ không có việc gì bởi vì Nham Chích sẽ không vì một nữ nhân mà đắc tội với hắn.
Nhưng lần này thì khác, lúc này đây mặc cho hắn quyền thế có lớn hơn nữa cũng không thể nắm chắc bất cứ chuyện gì, nếu Bạch Quảng Thanh thật sự dẫn theo một thi thể trở lại, hắn nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ lần gặp mặt ngắn ngủi ở Ngọc Phù lại thành vĩnh biệt?
Lúc này trong đầu Tần Thừa Thích đầy dẫy hình ảnh của Mục Thư Du, nàng vui cười nàng tức giận nàng mắng mỏ, ngực hắn có chút đau nhói làm cho hắn nhịn không được giơ tay ôm lấy, trong lòng mặc niệm: Nếu Mục Thư Du có thể bình yên vô sự, hắn đồng ý cho nàng cơ hội lựa chọn lại một lần nữa!
Đoàn người Liêu Tử Bân gấp rút rời khỏi trấn nhỏ bằng con đường vắng người, lần này Mục Thư Du lại không tỏ vẻ khí thế như trước mà yên lặng không nói, thỉnh thoảng lau nước mắt, mặt mày ủ dột mất đinụ cười.
“Vẫn là công tử có bản lĩnh, chỉ mấy câu đã trị được nữ nhân đó, lúc này nàng ta còn dám ngạo mạn thế nào?”
Mục Thư Du ở trong bụi cỏ đi vệ sinh, thấy ở chỗ không xa Văn Trúc đang đứng trông nàng nói.
“Ngươi nhỏ giọng chút, coi chừng nàng ta nghe thấy.” Văn Thúy thấp giọng nhắc nhở.
“Sợ cái gì, những ngày này nàng ta đâu dám sai sử chúng ta, cái mặt suốt ngày than khóc cũng thành thật không ít, vẫn tự coi mình là Thái phi Hòa Hi cơ đấy, cũng chỉ là một người sắp chết thôi. Ta nghe công tử và mưu sĩ nghị luận, chờ đến khi trở về Kỷ quốc sẽ giết chết nữ nhân này, đến lúc đó Thống Đức đế Hòa Hi sẽ cho là do quốc quân Kỷ quốc gây nên, cộng thêm chuyện trước đó Kỷ sẽ gặp nạn, chờ lấy được vàng bạc, công tử sẽ dẫn theo phu nhân và thiếu gia sống cuộc sống tự tại đi đây đi đó.”
Văn Thúy không tin: “Công tử không cần công danh lợi lộc nữa?”
“Làm sao còn muốn chứ? Hòa Hi và Kỷ quốc tranh nhau đuổi giết công tử tứ phía, hôm nay bắt đại công chúa của Ngọc Phù, lại mắc tội thêm một quốc gia, hơn nữa còn có Nham Chích, ngay cả các nước khác đều nghe theo Hòa Hi, đại sự sợ là không thành được. Công tử chắc hẳn cũng đã thấy rõ, dù sao có núi vàng núi bạc trong người, thiên hạ rộng lớn như vậy tìm nơi yên ổn mua đất dựng nhà, mai danh ẩn tích sống một cuộc sống của thần tiên chẳng phải là tốt hơn?”
“Đừng nói nữa, nữ nhân kia nhất định là nghe thấy đó.” Văn Thúy có chút nóng nảy.
“Ta là muốn để cho nàng ta nghe thấy đấy, dù sao cũng sắp thành người chết, bản cô nương để cho nàng ta tùy tiện lăn qua lăn lại hưởng phúc thêm vài ngày.”
Mục Thư Du không nghĩ tới, Liêu Tử Bân lại có chủ ý như vậy, đây căn bản là vò đã mẻ lại sứt, chính hắn mưu phản không thành lại không thể ra mặt chứng minh Kỷ quốc từng cùng Triệu Huy cấu kết mưu đoạt ngôi vị hoàng đế của Hòa Hi, muốn lợi dụng nàng để Hòa Hi có lý do làm khó Kỷ quốc, người này thật đúng là ác độc, nàng cũng không phải lo nghĩ Kỷ quốc sẽ như thế nào, chỉ là mệnh của nàng lại quan trọng với Kỷ quốc.
Như thế rất tốt, nàng cũng không cần do dự nữa, nàng vốn không có lòng hại người, chỉ là đến bước đường cùng hại người chính là tự vệ, thuốc xổ nên thay bằng độc dược rồi.
“Lại ăn cá, không thể đổi món khác à, hơn nữa con cá này vừa nhỏ lại khó ăn, hấp cách thủy cũng không được tốt.” Mục Thư Du sau khi trở về mắt liếc nhìn con cá trong nồi thì rất mất hứng.
Tất cả mọi người nghe thấy cũng không để ý tới nàng, Văn Trúc tức giận nói: “một đường đi dọc theo bờ sông, có thịt cá ăn là tốt rồi, ngươi còn bắt bẻ cái gì, đã cho thêm muối là may mắn lắm rồi.” Hoang sơn dã địa có chút đồ ăn nấu chín ai mà không chấp nhận ăn cơ chứ.
“Ngươi là một tiện tỳ lại dám cùng bản Thái phi nói như vậy, bản Thái phi sẽ không ăn ngươi có thể thế nào!” Mục Thư Du giận dữ, nhấc chân đá ngã nồi thức ăn.
Động tác này làm cho sắc mặt tất cả mọi người đều giận dữ, Liêu Tử Bân nhíu mày trầm giọng nói: “Cho nàng ta mấy con cá sống, để nàng ta tự mình làm đi!”
Mục Thư Du oa một tiếng khóc lớn, Liêu Tử Bân căn bản không để ý tới, chỉ bảo người đem cá rửa sạch sẽ, một lần nữa bỏ vào trong nồi hấp tiếp, có người ném cho Mục Thư Du ba con cá sống, Văn Trúc còn vỗ tay khen hay.
Mục Thư Du mượn đồ đánh lửa, gọi Như Ý Như Lan đang không biết làm thế nào đến bên cạnh giúp nướng cá, các nàng không có nồi nên chỉ có thể nướng, loay hoay đầu đầy mồ hôi, cá bị cháy đen sì lại chưa chin nhưng đành phải chấp nhận ăn.
Lúc này Văn Trúc đi tới, nhìn ba người Mục Thư Du chật vật mà đắc ý nói: “Lúc này thì đã ăn ngon rồi? không nướng chín cá chắc hẳn mùi có chút khó nuốt chăng.”
Mục Thư Du không nói lời nào, chọn chỗ ngồi ăn.
Văn Trúc cũng không nguyện nói thêm nữa, xoay người vừa định đi, đột nhiên giống như ngửi thấy mùi gì đó, dùng sức hít mũi một cái, sau đó nhìn Mục Thư Du nói: “Ngươi dùng tỏi!”
“Đầu óc ngươi hỏng sao, ta lấy tỏi ở đâu?” Mục Thư Du mỉa mai Văn Trúc.
“không đúng, ta ngửi thấy mà, ngươi mau giao ra đây, nhất định là lúc ở khách sạn đã dấu riêng. “
Mục Thư Du nhất định không thừa nhận, Văn Trúc vừa muốn tranh cãi lại đột nhiên ngừng nói, khôngnói một lời đi đến bên Liêu Tử Bân.
Sau vài bữa cơm, bởi vì bọn người Liêu Tử Bân phiền chán Mục Thư Du, hơn nữa Văn Trúc tận lực khó xử cho nên đều mặc kệ ba người các nàng ở bên kia nướng cháy đồ ăn.
“Ha! Còn để cho ta bắt được, đây là cái gì?” Văn Trúc nắm cổ tay Như Ý chất vấn, nàng ta liên tiếp mấy lần đều len lén quan sát động tĩnh bên này của Mục Thư Du, chỉ là không ngửi thấy mùi tỏi nữa, vừa rồi cũng không ôm hi vọng gì, không nghĩ tới lại trông thấy Như Ý rắc gì đó lên trên thân cá.
“Đây, đây không phải là cái gì, chỉ là, chỉ là…” Như Ý nói quanh co không ra lời.
Văn Trúc nghiêng người sang bên cạnh ngửi một cái, quả nhiên có mùi tỏi, lập tức mặt mày hớn hở cười nói: “Còn muốn lừa gạt ta nữa, đây là gia vị gì, nói mau!”
Như Ý thấy thật sự không lừa gạt được mới lên tiếng: “Đây là bột tỏi Thái phi dùng một chuỗi hạt châu đổi với chưởng quỹ, mặc dù không phải là tỏi nhưng có vị tỏi, chúng ta cũng chỉ có một chút như vậy, ngươi ngàn vạn lần đừng lấy đi.”
“Hừ, các ngươi vẫn luôn lén lút lừa chúng ta trộm thêm gia vị, còn dám nói chỉ có một chút như vậy, đưa ta! không mau đưa ta, ta sẽ nói cho công tử!”
Văn Trúc bất chấp Như Lan Như Ý dung mọi cách ngăn trở cầm bột tỏi đi mất, đến bên cạnh lò cũng không dám bỏ nhiều, chỉ bỏ thêm một chút vào trong nồi, nghĩ tới lúc ăn cơm, tất cả mọi người sẽ biết nàng ta lợi hại thế nào.
Quả nhiên lúc dùng cơm, có người nhấp một ngụm súp liền khen: “A, hôm nay con cá này lại có mùi vị thật ngon, ai làm vậy?”
“Là nô tỳ làm, ăn rất ngon sao?”
Người nọ gật đầu: “So với lúc trước thì khác hoàn toàn.”
“Ta chỉ là sửa lại cách làm một chút mà thôi.” Văn Trúc vẫn còn khiêm tốn.
Những người khác nghe vậy cũng vội nếm thử một miếng, cũng không ngừng khen hương vị ngon, Văn Trúc cười đến híp cả mắt rồi bưng cho Liêu Tử Bân một chén.
“Nha đầu ngươi lại giở trò quỷ gì đây?” Văn Thúy cười hỏi.
Văn Trúc chỉ cười không nói, cúi đầu ăn cá, bí mật này không thể tùy ý nói ra, chờ đến khi vào thành trấn mình cũng đi đổi chút bột tỏi để dẫn theo.
Mọi người đang ăn ngon lành, cũng không biết ai hô một tiếng: “Bụng đau quá!” Ngay sau đó tựa như bị lây bệnh liên tiếp có người đau đến lăn lộn trên đất.
Liêu Tử Bân thấy thế, vội nhổ nước súp vừa uống trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống ra, vẫn chưa yên tâm nên dùng tay móc họng nôn mửa liên tục, dù đã ói đến như vậy những vẫn cảm thấy bụng đau đớn khó nhịn, hơi thở cũng bắt đầu khó khăn, đang khó chịu lại thấy chủ tớ ba người Mục Thư Du đi tới, nhanh chóng hiểu ra vấn đề: “Là ngươi động tay chân?”
Mục Thư Du cười khẽ: “Thạch tín, nếu đun nóng sẽ có mùi tỏi, miệng nếm phải sẽ trúng kịch độc. Liêu Tử Bân, ngươi sẽ rất bận rộn đây!”