Cầm Đế

Chương 49: Long vực


Tây Nhĩ Duy Áo có chút kinh ngạc nhìn Hương Loan, nói:

-Nha đầu này, con quả thật đã lớn rồi. Đây cũng là một phần lý do. Có điều con không biết, ta cũng đã sớm giao ước với Ngân long thành rồi, yên tâm đi, ít nhất tính mạng của Diệp Âm Trúc sẽ không có gì nguy hiểm, nếu hắn tại Ngân long thành chịu thương tổn gì, sau này Mễ Lan đế quốc cũng sẽ bù đắp cho hắn Dù sao đi nữa, Âm Trúc cũng là quý tộc do ta phong thưởng mà.

Nghe xong những lời này, Hương Loan thất kinh hỏi lại:

-Phụ hoàng, người nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ Âm Trúc tại Ngân long thành chắc chắn sẽ chịu thương tổn gì hay sao?

Tây Nhĩ Duy Áo lắc đầu nói:

-Ta cũng không cách nào xác định được. Bất quá, nếu ta là Ngân long vương, sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho một tên nhân loại nào tương lai có khả năng uy hiếp tộc nhân của mình. Đương nhiên, nếu người này chịu hợp tác với chúng thì sự việc sẽ giải quyết theo cách khác.

Hương Loan thở phào nhẹ nhõm, nói:

-Vậy thì tốt rồi. Âm Trúc rất thông minh hẳn là sẽ lựa chọn hợp tác.

Tây NHĩ Duy Áo cười khổ nói:

-Không đơn giản vậy đâu, con nghĩ rằng hợp tác với Long tộc dễ dàng vậy hay sao? Chưa nói cho con một điểm, Long tộc chính là một trong những chủng tộc cao ngạo nhất Đại lục. Muốn cùng bọn chúng hợp tác, người bình thường tuyệt đối không có khả năng, Diệp Âm Trúc muốn thành công ắt hẳn phải trải qua gian nan thử thách không ít. Về phần kết quả như thế nào thì ta cũng không thể đoán trước được. Bất quá có một điểm ta có thể nói cho con trước. Cho dù Âm Trúc tại Ngân long thành xảy ra chuyện gì, Mễ Lan đế quốc cũng không thể nào vì hắn mà ra mặt được. Cho nên cả con và đám bằng hữu của hắn tốt nhất sẵn sàng chuẩn bị tâm lý trước đi.

Hương Loan trầm mặc suy nghĩ, nàng biết rõ, trong chuyện quốc gia đại sự, người cha anh minh của nàng không bao giờ nhượng bộ. “Âm Trúc a Âm Trúc, xin lỗi ngươi”. Nàng trong lòng cảm thấy rất đau xót. Chính là để bảo hộ Mễ Lan đế quốc, Diệp Âm Trúc mới sử dụng Bạo Long Khúc. Thế nhưng lại mang đến điều phiền toái rất lớn cho bản thân hắn.

Tây Nhĩ Duy Áo nhìn con gái mình bộ dạng trầm mặc:

-Loan nhi, con không có tình cảm gì với tên tiểu tử này đó chứ?

Hương Loan lắc lắc đầu, nói:

-Không, thích Âm Trúc không phải là con, là Hải Dương.

Tây Nhĩ Duy Áo thất kinh nói:

-Hải Dương? Là cháu gái của Tây Đa Phu à?

Hương Loan gật đầu nói:

-Quan hệ trong đó rất phức tạp. Nếu Âm Trúc tại Ngân long thành chịu bất kì thương tổn gì hoặc hắn bất hạnh không thể trở về, sợ rằng cả Ngân long thành cũng không yên ổn đâu.

Tây Nhĩ Duy Áo kinh ngạc nói:

-Ý con muốn nói đến sư phụ của Âm Trúc à?

Hương Loan lắc đầu nói:

-Sư phụ của Âm Trúc con hoàn toàn không biết rõ, nhưng có thể đào tạo ra đệ tử xuất sắc như vậy, sư phụ hắn thực lực hẳn là vô cùng cường đại. Con còn nghe qua nhiều chuyện khác, Âm Trúc cũng từng làm việc tại Phiêu Lan Hiên, cùng An Nhã tiểu thư quan hệ rất không tầm thường.

Lúc này, Tây Nhĩ Duy Áo mới thật sự giật mình, nhanh chóng từ chỗ ngồi đứng hẳn lên, trong mắt hiện rõ vẻ kinh nghi bất định:

-An Nhã tiểu thư đột ngột rời Mễ Lan thành, chuyện này chẳng lẽ liên quan đến hắn hay sao? Không, điều này hoàn toàn không thể.

Hương Loan nói:

-Cha, con nghĩ người mặc dù rất coi trọng Âm Trúc. Nhưng dường như vẫn còn đánh giá con người hắn hơi thấp.

Tây Nhĩ Duy Áo nói:

-Nếu Âm Trúc có thể toàn vẹn quay trở về đây từ Ngân long thành, ta sẽ dùng hết sức có thể để lưu hắn lại Mễ Lan. Chắc chắn cũng sẽ trọng dụng hắn, con đi trước đi, ta sẽ liên lạc với Ngân long thành một chút.

Nghe con gái mình nói xong, trong lòng hắn cũng nảy sinh vài phần cảm giác bất an. Trong đầu hiện lên hình ảnh Diệp Âm Trúc anh tuấn ưu nhã. Vị đại đế của Mễ Lan đế quốc không khỏi bất giác rùng mình.

Bích Ti quấn trên tay, làm cho mặt ngoài da tay Diệp Âm Trúc ánh lên một tầng sinh mệnh khí tức phòng hộ. Không gian xung quanh mặc dù âm trầm nhưng đối với hắn cũng không phát sinh ảnh hưởng gì.

Cánh rừng hắc ám này không biết là lớn đến bao nhiêu, hắn vẫn cứ kiên trì đi thẳng về phía trước. Đại khái đi khoảng 2 canh giờ. Hắn phát hiện cây cối xung quanh có một chút biến hóa.

Ban đầu, lúc mới vào rừng thì cây cối thuần một màu đen, nhưng mà lúc này cây cối bên cạnh hắn lại có màu nâu, hơn nữa, cảm giác đặc biệt này lại càng trở nên mãnh liệt, Âm Trúc lấy Khô Mộc Long Ngâm Cầm ra so sánh lần nữa, hắn cơ hồ có thể dám chắc. Thân của Khô Mộc Long Ngâm Cầm chính là làm từ gỗ của những cây đại thụ này, dùng phương pháp đặc thù chế tạo mà thành.

Chính lúc này, đột nhiên một dòng khí lưu tràn đến, khí tức lạnh như băng suýt nữa làm sinh mạng khí tức của Bích Ti phát tán hết. Ánh sáng xanh biếc nhất thời lóe ra mạnh mẽ trên song chưởng của Diệp Âm Trúc, hắn dưới chân vừa động đã chuyển thân đến nép ngay bên cạnh một gốc đại thụ, cảnh giác quan sát tứ phía.

Nhưng lạ lùng thay phía trước cũng không hề thấy có sinh vật gì xuất hiện, vẫn chỉ là không khí chết chóc im lặng bao trùm. Đợi một hồi lâu, hắn lại tiếp tục tiến về phía trước.

Lần này, hắn cũng không phải đi bộ quá lâu nữa, trước mặt đã thấy trống trải, rừng rậm hoàn toàn đã ở lại sau lưng. Xuất hiện trước mặt hắn bây giờ đương nhiên là một mảng bình nguyên, bình nguyên rộng lớn vô cùng, ma pháp nguyên tố trong không khí ở đây vô cùng bá đạo, chẳng những mạnh hơn trong cánh rừng hắc ám kia gấp trăm lần mà so với thế giới bên ngoài thì ghê gớm hơn không biết bao nhiêu mà nói, thậm chí nếu dùng mắt thường cố gắng cũng có thể thấy được ma pháp nguyên tố chuyển động trong không khí. Không khí ở đây cơ hồ đặc quánh lại khiến cho Diệp Âm Trúc suýt nữa hít thở không thông. May là Bích Ti ngay tức khắc truyền đến một cỗ sinh mạng khí tức. Lúc này mới tạm thời ổn định trạng thái cho hắn. Ngay khi hắn vừa muốn lui lại phía sau thì đột nhiên phát hiện cánh rừng hắc ám sau lưng đã tiêu biến đâu mất, không biết từ lúc nào đã biết thành một vách núi cao dựng đứng màu đen kịt.

Quang mang màu đỏ nhàn nhạt từ trước ngực Diệp Âm Trúc phát ra, hòa hợp với quang mang màu trắng do Nguyệt Thần Thủ Hộ, lấy Bích Ti cùng với sinh mạng khí tức làm trung tâm, chung quanh thân thể Diệp Âm Trúc hình thành một tầng bình chướng nhu hòa, miễn cưỡng ngăn cách toàn bộ không khí từ bên ngoài xâm nhập.

Khiếp sợ, Âm Trúc trong lòng tràn ngập khiếp sợ xen lẫn kinh ngạc, không phải bởi vì ma pháp nguyên tố dày đặc trong không khí hay là cảm giác hít thở không thông, cũng không phải bởi vì phía sau lưng đã không có đường lui. Mà là bởi vì cảnh tượng mà bình nguyên này bày ra trước mắt hắn.

Nếu như nói cánh rừng hắc ám nọ là một mảng đen kịt thì bình nguyên trước mắt này dường như là một khoảng trắng mênh mông, hắn đối với Long vực mặc dù đoán già đoán non đã nhiều nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ tưởng tượng được ra cảnh trước mắt.

Diệp Âm Trúc nhìn thấy cái gì? Hắn thấy chính là xương trắng, hơn nữa chính là xương của Long tộc, bình nguyên rộng lớn trước mắt, cờ hồ toàn bị Long cốt bao trùm. Không khí ở đây so với cánh rừng hắc ám kia còn âm lãnh hơn hàng chục lần, hoàn toàn không có khả năng tụ tập được ma pháp nguyên tố. Trong không khí tràn ngập linh hồn khí tức cường đại, thậm chí bên tai hắn còn có thể nghe loáng thoáng tiếng linh hồn cường đại này phát ra tiếng kêu ai oán.

Trong không gian hắc ám như vậy, mặt trăng tròn màu tím trên đầu tựa hồ sáng càng thêm sáng. Nhưng tình cảnh trước mắt không ngừng làm Diệp Âm Trúc chấn động, Long cốt lớn nhỏ không đồng đều rải khắp nơi, linh hồn khổng lồ cư ngụ cùng với không khí tử vong âm lãnh bao trùm đã nói cho hắn biết nơi này rốt cục như thế nào. Long vực này dĩ nhiên cũng chính là nghĩa địa của Long tộc. Nghĩa địa chung của cả 7 Long thành cộng lại, thảo nào Ly Sát lại có vẻ mặt như vậy, cũng khó trách tại sao Tinh Tàn lại e ngại nơi này. Tại vì Long vực này xem ra chỉ có lúc cự long sắp tử vong mới đến. Có nhiều Long cốt như vậy, không biết bao nhiêu năm mới có thể hình thành. Tuyệt đối chắc cũng phải hơn vạn vạn năm mà tính. Có lẽ đây là nghĩa địa duy nhất của Long tộc trên Đại lục kể từ khi đản sinh.

“Ngân long vương Hoắc Hoa Đức. Ngươi bảo ta đến nơi này lấy chứng nhận? Đi tới nghĩa địa của Long tộc lấy chứng nhận?” Diệp Âm Trúc không nhịn được nở nụ cười, bởi vì trong lòng hắn chuyện này rất đáng buồn cười. Trước mắt đều là xương cốt của cự long, đều là cự long đã chết. Vậy ai sẽ cấp chứng nhận cho mình đây?

Tinh Tàn nói không sai, nơi này căn bản không phải là nơi con người có thể sinh tồn được. Nếu không phải trên người mình có Bích Ti, hơn nữa còn kết hợp với Nguyệt Thần Thủ Hộ và Tâm Linh Thủ Hộ phát huy tác dụng, sợ rằng hiện giờ đã không thể hô hấp không khí xung quanh mà chết mất rồi.

Hấp thụ khí tức của Nguyệt Thần Thủ Hộ cùng Tâm Linh Thủ Hộ. Tâm tình Âm Trúc mới dần dần bình tĩnh trở lại. Ny Na nãi nãi, người lại cứu con một lần nữa rồi.

Xung quanh hoàn toàn trống trải, phóng mắt có thể nhìn khắp bình nguyên, không có núi cũng không có sông suối ao hồ gì. Thật là một địa phương hết sức kì lạ. Căn bản là hắn không biết phải tìm cái gì. Diệp Âm Trúc trong lòng phát lạnh, không khí đặc quánh xung quanh làm cho hắn muốn cất bước cũng rất khó khăn. Nguyệt Thần Thủ Hộ cùng với Tâm Linh Thủ Hộ có thể hợp cùng với Bích Ti phát ra năng lượng bảo trụ tính mạng hắn. Nhưng 2 kiện ma pháp vật phẩm này sử dụng năng lượng cũng là do hắn tự mình cung cấp, nếu đến lúc nào đó ma pháp lực của hắn tiêu hao quá độ, chi trì không được, hẳn cũng là thời khắc hắn đón nhận tử vong.

Thử thăm dò tiến về phía trước vài bước, Diệp Âm Trúc lập tức phải ngừng lại. Chỉ mới bước đi một bước ngắn ngủi, năng lượng tiêu hao của Nguyệt Thần Thủ Hộ và Tâm Linh Thủ Hộ nháy mắt tăng cao. Cảm giác trong đầu thấy mê muội cùng với ánh mắt lạc thần làm hắn biết rằng nếu cứ tiếp tục đi như vậy thì tối đa chỉ khoảng trăm bước nữa, hắn sẽ vĩnh viễn nằm lại tại đây. Sợ rằng là không có thục lực của Tử cấp, căn bản là không có khả năng di chuyển ở nơi này được.

Không dám đi tiếp nữa, cảm giác ham sống mãnh liệt khiến cho hắn không dám liều lĩnh thêm lần nữa. Chỉ cần sống sót được thì sẽ có cơ hội, ai biết được nơi này sẽ phát sinh biến hóa thế nào? Khoanh chân ngồi xuống, Diệp Âm Trúc lấy Phi Bộc Liên Châu Cầm ra để lên đùi, Bích Ti một lần nữa quấn quanh cổ tay phải, hai mắt từ từ nhắm lại, tám ngón nhẹ nhàng chuyển động, đã đánh lên những tiếng đầu tiên.

Âm thanh sang sảng trong suốt, do Phi Bộc Liên Châu cầm phát ra, âm thanh trong suốt mà ngân dài, phảng phất thanh thoát như thác đổ lại trầm hùng nguy nga như trùng điệp núi non.

Phi Bộc Liên Châu Cầm, dây đàn mềm mại mà dẻo dai tinh khiết, bảy đạo khí tức theo dây đàn chảy xuôi trong tâm trí Diệp Âm Trúc. Đây chính là một khúc ” Cao Sơn Lưu Thủy “. Trong không trung tràn ngập thương cảm, trực tiếp quấn quít với tiếng đàn, vang vọng trong nội tâm của hắn, tiếng đàn êm ái dần dần triệt tiêu hết những khái niệm đen tối phát sinh trong nội tâm của Diệp Âm Trúc.

Tâm cảnh cùng tiếng đàn kết hợp hoàn mỹ. Cảm giác tinh khiết này giống như tiếng chuông cổ ngân vang hòa với tiếng đàn, mang theo chanh sắc diễm lệ. Hắn diễn tấu lại một lần, rồi một lần nữa.

Không có tinh thần lực hỗ trợ, lúc này ” Cao Sơn Lưu Thủy “ chỉ là một cầm khúc đơn thuần mà thôi. Tám ngón bay múa trên dây đàn, khúc ” Cao Sơn Lưu Thủy” ” làm cho hắn cảm nhận không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại, lạnh như băng tuyết, tinh thần lực nhờ khúc nhạc này tăng lên. Trong không gian chết chóc này, tiếng đàn của Phi Bộc Liên Châu Cầm thánh thót ngân vang như mang lại thêm mấy phần sinh cơ, mấy phần u sầu.

Hỗn hợp quang mang đỏ, trắng, xanh biếc dưới tác dụng của tiếng đàn khúc ” Cao Sơn Lưu Thủy “ từ từ khôi phục trở lại trạng thái tốt nhất, hơn nữa lại còn có thể khuếch tán ra xung quanh. Ma pháp nguyên tố vốn lưu động cực kì cuồng bạo tại không khí ở Long vực, vào trong phạm vi tiếng đàn của Diệp Âm Trúc cũng trở nên hòa hoãn dần, không còn lưu chuyển cuồng bạo vô pháp nữa, chỉ còn nương theo nhịp điệu của tiếng đàn mà chuyển động, từ từ xác lập lại quy luật.

Thân lâm tuyệt cảnh, tâm tính của Diệp Âm Trúc hòa cùng tiếng đàn ngược lại càng thêm bình đạm, đây là lần đầu tiên hắn tấu nhạc bằng Phi Bộc Liên Châu Cầm lâu như thế, ngoại trừ việc tâm hồn hoàn toàn dung nhập vào tiếng đàn, hắn lại một lần nữa cảm giác được sự thương cảm của cầm hồn. Người và đàn dần dần tiến vào một quá trình kết hợp, đạt tới Kiếm Đảm Cầm Tâm tam giai, không hề có dấu hiệu nào đã tự động đề thăng cầm ma pháp lực. Ngay lúc này đây, trong tiếng đàn đã thoáng xuất hiện một tia rung động.

Ngay cả bản thân Diệp Âm Trúc cũng không biết mình đã tấu khúc ” Cao Sơn Lưu Thủy “ tổng cộng bao nhiêu lần. Tại Long vực trong một thời gian rất dài, khi hắn từ trong cầm khúc tỉnh lại thì hoàn cảnh xung quanh cũng đã xuất hiện biến hóa.

Nếu như là áp lực, có lẽ Diệp Âm Trúc sẽ bất tri bất giác mang tinh thần lực chuyển vào cầm khúc nhưng biến hóa này không phải là áp lực tăng lên mà ngược lại tiêu mất.

Thân thể đột nhiên cảm thấy nhẹ bỗng. 3 chủng loại năng lượng giao hoà tạo nên màn hào quang hộ thể do không gặp lực cản nào nữa, khoảnh khắc biến mất. Thân thể nhẹ nhàng lơ lửng làm cho Diệp Âm Trúc không cách nào bảo trì thanh tĩnh lúc trước. Cầm khúc tự nhiên chịu ảnh hưởng. Hắn lập tức mở bừng 2 mắt.

Bầu trời tựa hồ sáng hơn trước rất nhiều. Diệp Âm Trúc ngẩng đầu lên nhìn. Hắn kinh ngạc phát hiện, mảnh trăng khuyết màu tím nọ không biết từ lúc nào đã trở nên tròn vành vạnh. Thể tích của nó trở nên to lớn vô cùng, ánh sáng chiếu rọi toàn Long vực dĩ nhiên cũng mạnh hơn trước vài phần. Đồng thời, hắn cũng hiểu tại sao áp lực mạnh mẽ xung quanh thân thể mình hoàn toàn tiêu biến, bởi vì lúc này ma pháp nguyên tố cuồng bạo đang bị hút đi với tốc độ kinh người. Mục tiêu của mà đám ma pháp nguyên tố này hướng đến chính là đám xương cốt Long tộc trải dài trên khắp bình nguyên.

Dưới ánh trăng sáng mà mặt trăng màu tím kia chiếu xuống, ma pháp nguyên tố chuyển động hướng về đám xương cốt Long tộc càng lúc càng nhanh.Ngay sau đó Diệp Âm Trúc thấy một dòng khí lưu màu trắng xuất hiện. Đây là thứ gì? Tinh thần lực cực kì mẫn cảm của hắn ngay lập tức đưa ra đáp án. Hắn hoảng sợ phát hiện, dòng khí lưu màu trắng đó chính là linh hồn. Chính là những linh hồn lúc trước tán loạn trong không khí, lúc này chúng dĩ nhiên là đang bắt đầu ngưng tụ lại.

Dòng khí lưu màu trắng này có vẻ rất có quy luật. Từ từ phân tán ra các hướng. Nó cũng tương tự như các ma pháp nguyên tốc, nhẹ nhàng dung nhập vào Long cốt. Bất quá những dòng khí lưu trắng này chỉ toàn nhập vào phần đầu lâu của Long cốt. Toàn bộ.

Tích tích tích tích tích tích, âm thanh ma sát chói tai vang lên, Diệp Âm trúc giật mình nhìn kỹ lại, hắn mới phát hiện những đống xương trắng vốn đang yên lặng đột nhiên chuyển động. “Trời ạ! Mình có hoa mắt không đây?”

Từng đám từng đám xương trắng lớn, trong tiếng ma sát cót két, từ mặt đất màu đen đứng thẳng lên, dưới ánh trăng của mặt trăng tím chiếu xuống, sắc trắng bệch của những bộ xương này hiện lên rất rõ ràng. Cùng lúc đó Diệp Âm Trúc cũng phát giác ra một bí mật, cũng là vì ánh trăng rằm chiếu xuống đủ sáng hắn mới có thể phóng tầm mắt nhìn ra xa, mới thấy ở đó thứ gì như một tấm gương phản xạ lại ánh mắt.

Long vực này thật ra cũng không quá lớn như người ta tưởng tượng, nó sở dĩ có vẻ rộng lớn khôn cùng là do bên kia có một mặt gương cực lớn phản xạ toàn bộ cảnh vật lại. Bất quá Diệp Âm Trúc lúc này không có đủ thời gian chú ý đến, bởi vì đám Long cốt cực lớn đã hoàn toàn đứng lên. Từ trên người bọn chúng, mặc dù không hề cảm thụ được khí tức sinh mạng nhưng lại hoàn toàn bao phủ ma pháp nguyên tố khổng lồ cùng với linh hồn lực. Cốt Long, Diệp Âm Trúc chưa bao giờ thấy hoặc đọc qua sách vở nào nói về loại sinh vật như thế này.

Cho dù dưới tấm kinh lớn phản xạ bên kia sinh ra thêm hằng hà sa số ảo ảnh nhưng dưới mắt đếm sơ bộ thì số lượng Cốt Long tụ tập tại đây cũng ước chừng hơn 2, 3 ngàn. Phải biết rằng Long tộc vốn cực kì trường thọ, chúng có thể sống lâu đến hơn 2 vạn năm. Nhưng mà bây giờ tổng số thành viên của cả 7 Đại Long thành cũng chỉ xấp xỉ 1 ngàn. Nhìn vào số lượng 2, 3 ngàn Cốt Long ở đây cũng đủ hiểu phán đoán của mình hoàn toàn không sai. Đây chính là nghĩa địa chung duy nhất của Long tộc kể từ khi đản sinh.

Lúc này Diệp Âm Trúc cơ hồ đứng ngơ ngẩn, chôn chân tại chỗ, trong lòng nghi hoặc không thôi. Thừa nhận của Long vực rốt cục là thế nào, chẳng lẽ là tìm cách sinh tồn giữa vòng vây của mấy ngàn Cốt Long này? Thực lực của Cốt Long so với Long tộc chính thức chênh lệch bao nhiêu hắn không biết rõ, nhưng có thể chắc chắn khẳng định, cho dù là Tử cấp cửu giai siêu cấp cường giả ở đây sợ rằng cũng không cách nào sống sót giữa vây công của hơn mấy ngàn đầu Cốt Long này.

Khi linh hồn màu trắng xâm nhập vào đầu lâu của Cốt Long, đột nhiên nổi lên hai luồng lửa u ám, hiện ra ở vị trí 2 con mắt. Ngọn lửa này có 7 màu sắc tương ứng. Cũng giống như màu sắc của 7 Đại Long thành tộc nhân. Tựa hồ như thể hiện thuộc tính của Cốt Long lúc còn sống.

Khoảng cách giữa Diệp Âm Trúc và Cốt Long gần nhất chỉ có hơn 10 thước. Lúc này mấy đầu Cốt Long thật lớn đã hướng về phía hắn đứng. Ngọn lửa u ám trong mắt đã sáng lên đôi chút. Hiển nhiên đã phát giác ra sự tồn tại của Diệp Âm Trúc.

Hai tay đặt trên dây đàn của Phi Bộc Liên Châu Cầm. Đấu khí cùng tinh thần lực tăng lên đến trạng thái đỉnh phong. Diệp Âm Trúc vẫn chưa vọng động, mặc dù hắn biết nếu lũ Cốt Long này phát động công kích nhắm vào mình, tuyệt đối không có khả năng tránh thoát, nhưng hắn cũng không thúc thủ chịu đòn suông.

Chính đang lúc này, một thanh âm già nua hùng hậu từ bốn phương tám hướng vang lên:

-Kẻ nào dám xông vào Long tộc thánh địa, quấy rối các linh hồn đang ngủ say?

Vừa nghe thấy thanh âm này cất lên, toàn thể Cốt Long quay đầu hướng về mặt trăng màu tím, cũng không phát động công kích về phía Diệp Âm Trúc nữa.

Ôm Phi Bộc Liên Châu Cầm sát ngực rồi đứng hẳn lên. Diệp Âm Trúc từ không gian giới chỉ lấy ra khối long phiến mà Ngân long vương Hoắc Hoa Đức đưa cho hắn, cao giọng nói:

-Xin lỗi, ta tuyệt không dám quấy rầy các linh hồn yên nghỉ của Long tộc, nhưng Ngân long vương bảo ta đến đây tiếp nhận khảo thí, xem có thể đạt được thừa nhận từ Long vực hay không.

Mặc dù hắn không biết người nói chuyện là ai, nhưng nếu có thể trao đổi thì vẫn còn hy vọng.

-A. Loài người nhỏ bé này mà cũng muốn sinh tồn trong Long vực hay sao?

Diệp Âm Trúc cảm giác trong tay nhẹ đi một thoáng, long phiến nó cũng đã hoàn toàn biến mất.

-Không sai, đúng là khí tức của Ngân long tộc, nói vậy, ngươi muốn trở thành ngoại tịch Long tộc hay sao?

Diệp Âm Trúc nói:

-Xin ngài nói cho ta biết làm cách nào để thông qua Long tộc khảo nghiệm? Đạt được thừa nhận của Long vực?

-Rất đơn giản. Ngươi chỉ cần tìm được bản thể của ta. Cũng chỉ cần đứng trước mặt bản thể của ta chứng tỏ thực lực và dũng khí. Vị trí của ta nằm ngay trung ương của Long vực.

“Đơn giản? Thế này gọi là đơn giản? Đi đến trung ương của Long vực. Tất nhiên là phải băng qua đám Cốt Long thủ hộ kia”, Diệp Âm Trúc không mù quáng cho rằng thực lực bản thân mình đủ để làm như vậy.

Thanh âm già nua tiếp tục nói:

-Long tộc đã chết nhưng nhưng hồn bất diệt, đám Cốt Long trước mặt ngươi chỉ còn phân nửa lực lượng so với lúc còn sống. Chúng nó hiện giờ do ta khống chế, tạm thời sẽ không phát động công kích nhắm vào ngươi. Nếu như Ngân long vương bảo ngươi tới. Vậy bây giờ bắt đầu đi.

-Ta …

Không đợi Diệp Âm Trúc nói hết câu, đám Cốt Long trước mặt hắn đã xuất hiện biến hóa. Mắt hắn cơ hồ có thể thấy được toàn bộ Cốt Long đều đưa mắt nhìn chăm chăm về vị trí của mình. Theo một tiếng vang đặc biệt cất lên, có hơn trăm Cốt Long bay thẳng lên trời, vỗ cánh nhằm thẳng hướng Diệp Âm Trúc đánh tới. Trên mặt đất đồng loạt vang lên tiếng ầm ầm rung động. Trong một khoảnh khắc ấy, ngoại trừ sau lưng là vách núi cao chót vót ra, hắn cơ hồ không có đường nào khác để thoát thân.

Đám Cốt Long phi hành trên không này, cánh của chúng chính là do bản thân thuộc tính ma pháp hợp cùng xương cốt hình thành. Tốc độ phi hành mặc dù so với cự long chính thức chậm hơn rất nhiều nhưng bù lại số lượng bọn chúng lại cực kì đông đúc.

Trong mắt toát ra vài tia bi thảm, hắn biết. Trong nháy mắt đã có lựa chọn, hai chân dậm xuống đất, thân thể trong tích tắc lui về phía sau, nhắm hướng vực sâu không đáy sau lưng nhảy thẳng xuống, hắn không có lựa chọn khác. Nếu cứ đứng yên tại chỗ, chỉ sợ là 2 Cốt Long đồng loạt công kích là có thể hủy diệt hắn rồi.

Ầm ầm ầm, vô số các loại nguyên tố được phun ra … Trong nháy mắt Diệp Âm Trúc nhảy lùi lại, toàn bộ đã oanh kích trúng vào vị trí hắn vừa đứng, hơn trăm Cốt Long liên thủ phun ra, uy lực tuyệt đối còn mạnh hơn cả cấm chú bình thường, cho dù chỉ là dư âm của vụ nổ cũng bắn lên người Diệp Âm Trúc vô số kim quang. Nhưng tốc độ rơi của thân thể lại trở nên nhanh hơn nhiều. Bạn đang đọc truyện tại – http://truyenfull.vn

Sinh mệnh thủ hộ lại một lần nữa cứu tính mạng Diệp Âm Trúc, nhưng lần này thân thể của hắn đã bắt đầu từ trên không trung rời xuống, thẳng về phía đáy của vực sâu. Bóng ma tử vong ám ảnh tâm trí Diệp Âm Trúc, các loại ý niệm trong đầu vào thời khắc mấu chốt này liên tục nảy sinh. Hắn hận. Hắn tựa hồ như hiểu rõ tại sao lại hận Long tộc như thế. Nhưng mà, hận bây giờ thì có tác dụng gì nữa?

Bất quá, tư tưởng phức tạp trong đầu Diệp Âm Trúc cũng không có duy trì quá lâu, ngay lúc hắn tưởng rằng mình đang rơi xuống thì dưới chân đột nhiên chấn động mạnh một cái, dĩ nhiên là đã chạm đất. Bởi vì hoàn toàn không chuẩn bị trước, cú va chạm nhất thời làm hắn mất đà ngã sóng xoài trên mặt đất. Chân phải đau nhức kịch liệt, run rẩy một chút.

Chuyện gì xảy ra vậy? Trong chết tìm sống cũng là lúc Diệp Âm Trúc phát hiện, bản thân mình đang đứng chơi vơi giữa vực sâu, xung quanh tất cả đều trống rỗng nhưng cảm giác dưới chân truyền đến lại chính là mặt đất bằng phẳng. Đột nhiên hắn chợt hiểu. Vực sâu này chỉ là ảo ảnh, những gì mắt mình trông thấy đều không phải là thật. Điều làm hắn mừng rỡ nhất là chính mình có thể nhảy ra khỏi vách núi cao này nhưng lũ Cốt Long này không thể. Bất luận là đang bay trên không trung hay đang đứng trên mặt đất. Dường như cũng đã bị lực lượng vô hình nào đó câu thúc. Mắt bọn chúng không ngừng phát tán hung quang nhìn mình chăm chăm nhưng lại không thể truy kích.

“Nếu nơi này là đất bằng, vậy mình có khả năng thoát ra ngoài hay không?” Trong lòng lại nhen nhóm ngọn lửa hy vọng, cố nén cảm giác đau đớn từ chân phải truyền đến, Diệp Âm Trúc lê bước chầm chậm hướng về phía sau.

-Đừng có mộng tưởng rời đi, nếu đã muốn đạt được thừa nhận của Long vực, thất bại chính là chết. Mặc dù hiện giờ ngươi đã bước chân ra ngoài cấm địa nhưng nếu không được ta cho phép, ngươi không có khả năng rời khỏi đây.

Thanh âm già nua lại một lần nữa vang lên trong tai Diệp Âm Trúc, cảm giác thật sự làm hắn ghê tởm.

Đúng như thanh âm đó nói, Diệp Âm Trúc chỉ mới đi ra xa chừng hơn 200 thước, thân thể dường như dụng phải một tấm chắn vô hình, hơn nữa lại còn hết sức kiên cố. Cho dù là Bích ti cũng không cách nào tạo nên tổn hại cho nó.

Tại Ngân long thành đã chịu nhiều miệt thị, cảm giác vận mệnh bị người khác nắm giữ thật sự thống khổ. Đến đây lại gặp phải hoàn cảnh tương tự, phẫn nộ ẩn giấu sâu trong nội tâm của Diệp Âm Trúc cũng không có cách nào khống chế được nữa, hắn cũng không cố tìm cách đào thoát khỏi đây nữa. Trong lòng hừng hực lửa giận, ngồi xuống tại chỗ.

Cũng sử dụng Phi Bộc Liên Châu Cầm như lúc nãy nhưng lúc này cầm khúc không còn là ” Cao Sơn Lưu Thủy “ nữa, cho dù sử dụng vơi Cốt Long chưa chắc tạo ra thương tổn, hắn cũng muốn thử qua một lần. Chỉ cần gây cho bọn chúng một chút thương tổn thì cũng có thể tiết bớt nỗi hận trong lòng Diệp Âm Trúc đi một chút.

Tinh tang tang, hai tay tám ngón cùng gảy, 7 dây đàn của Phi Bộc Liên Châu Cầm đồng thời rung lên, một chuỗi âm nhận hoàng sắc mang theo chấn động mãnh liệt bắn ra. Dưới sự khống chế của Diệp Âm Trúc chém thẳng về phía đám Cốt Long vang lên tiếng va chạm chát chúa.

Bởi vì phẫn nộ nên ngón tay Diệp Âm Trúc thoáng chút run rẩy. Nhưng chính là nhờ vào những run rẩy này làm cho bản chất của âm nhận biến hóa. Vốn hắn chỉ có ý nghĩ phát ra âm nhận, thân hình rung động mãnh liệt mà phát sinh. Nhưng mà bảo trì chấn động cao tần cũng chính là cách duy trì uy lực của âm nhận. Bất quá trong nháy mắt mà Diệp Âm Trúc thực hiện, Trúc đấu khí cũng theo nội tâm hắn đang run rẩy mà phát ra cũng tạo ra một chấn động khác, chấn động này hòa cùng rung động của dây đàn không ngờ lại kết hợp hết sức hoàn mỹ. Âm nhận xảy ra biến hóa.

Đám Cốt Long này mặc dù không phát ra âm thanh nào nhưng từ động tác phản ứng kịch liệt của bọn chúng là có thể nhìn ra bọn chúng có cảm giác mạnh mẽ với loại cao tần âm nhận mới này. Trên những lóng xương trắng toát hằn lên từng dấu chém.

Diệp Âm Trúc cũng không vì chính bản thân mình có đột phá mà trở nên hưng phấn. Âm nhận dù biến chất cũng không đủ để hóa giải nguy cơ trước mắt, cũng không thể phóng thích lửa giận của hắn chút nào.

Tay phải giơ lên, 9 đạo tử quang nho nhỏ xuất hiện, mang theo ánh sáng sinh cơ cùng khí tức băng lãnh. Theo động tác giơ lên hạ xuống 3 lần của Diệp Âm Trúc, 9 cây kim dài đã cắm ngập vào đầu hắn, cảm giác thống khổ mãnh liệt nhất thời làm toàn thân hắn run lên kịch liệt, thân thể phát tán hoàng sắc ma pháp lực, nhất thời chuyển động không yên nhưng màu sắc thì lại càng lúc càng đậm đặc.

Lúc này Diệp Âm Trúc cũng đã không nghĩ tới việc còn sống thoát khỏi nơi này. Hắn lập tức đem toàn bộ phẫn nộ trong nội tâm phát tiết ra hết. Cho nên hắn cũng sử dụng phương pháp trong thời gian ngắn làm thực lực đại tăng nhưng tác dụng phụ vô cùng ghê gớm của Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp.

Lần trước sử dụng Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp là do Ly Sát bức bách. Lúc đó, hắn vẫn còn phân ra một bộ phận tinh thần lực duy trì phòng ngự trên cơ thể. Nhưng lúc này, đám Cốt Long kia không cách nào rời khỏi phạm vi của Long vực, hắn có thể hòan toàn dốc hết tinh thần lực của mình để diễn tấu. Thời gian quý giá, Diệp Âm Trúc cũng không trì hoãn lâu. Hai tay hắn đã đặt lên dây đàn.

Dưới tác dụng của Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp, vẻ mặt của Diệp Âm Trúc đã không còn gì là vẻ anh tuấn nữa, thay vào đó là biểu tình lạnh như băng. Tinh thần lực bị kích thích mãnh liệt thăng hoa lên một tầng mới. Quang mang màu vàng đã lưu chuyển có quy luật, mái tóc đen nhánh tự động không gió mà bay. Lúc này trên dưới toàn thân hắn toát ra chỉ duy nhất một thứ, đó là sát khí cực kì mãnh liệt.

-Tinh, tinh, tinh, tinh, tinh, tinh….

Diệp Âm Trúc hai tay đồng thời gảy lên 7 dây đàn. Một khi vừa động, dây đàn liền phát ra một chuỗi tiếng tinh tang.

Tám ngón hoạt động ngày càng nhanh hơn, những tiếng tinh tang trầm thấp cũng đã biến đổi, trở nên mạnh mẽ khốc liệt. Trong lòng tràn ngập phẫn nộ đến cực độ, Diệp Âm Trúc lựa chọn một khúc nhạc hắn chưa bao giờ phóng thích tinh thần lực khi thi triển Cầm ma pháp, cũng là 1 trong 9 khúc nhạc của Cầm Tông cửu đại danh khúc mà hắn nắm vững ít nhất.

” Thập Diện Mai Phục ” một trong 3 Đại Thần Khúc thuộc Cầm Tông Cửu Đại Danh Khúc. Hiệu quả: Giết chóc, điên cuồng.

Là một trong 3 Đại Thần Khúc, “ Thập Diện Mai Phục ” hiệu quả còn vượt hơn cả ” Cao Sơn Lưu Thủy “. Đây là khúc nhạc nguyên thủy do đàn tỳ bà diễn tấu, do các tiền bối của Cầm Tông không ngừng cải biến. Về sau có thể ứng dụng lên cổ cầm.

Ban đầu khi luyện tập cầm khúc này, vốn không sử dụng tinh thần lực, Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn nắm giữ các bí ảo của nó. Nhưng mỗi khi hắn quán thâu tinh thần lực vào cầm khúc thì lại căn bản không có cách nào dung nhập cầm khúc vào tâm tình được. Nhưng mà lúc này, trong cơn phẫn nộ tột độ, hắn đã bất chấp tất cả, lợi dụng Cửu Châm Kích Thần Đại Pháp kích thích bản thân, dùng Phi Bộc Liên Châu Cầm diễn tấu khúc nhạc giết chóc cực mạnh này.

Tinh tinh tinh tinh tinh tinh tinh tinh … Tiếng ngân vang ngày càng nhanh. Đúng là đoạn đầu tiên của khúc ” Thập Diện Mai Phục “: Liệt Doanh.

Sử dụng kỹ xảo “ Bán Phất Luân ” từ chậm đến nhanh liên tục không ngừng, đem người nghe đến một vùng quê trống trải nơi có doanh trại chiến đấu. Tiết tấu tự do, lực độ ngày càng mạnh, chính là tay phải diễn tấu. Vừa mới buông lỏng tay, lập tức cầm khúc như xuất hiện khí thế của chiến trường. Lây cả tâm trạng khẩn trương sang cho người khác, người nghe cơ hồ ngừng thở, phảng phất như tiến vào một bức tranh chiến trường tráng lệ.

Sát cơ băng lãnh hiện lên trong mắt Diệp Âm Trúc, toàn lực khống chế, tiếng đàn dưới áp lực vô hình dần dần truyền đi về hướng đám Cốt Long.

Đám Cốt Long hỗn độn dưới tiết tấu tiếng đàn ngày càng nhanh hơn của Diệp Âm Trúc từ từ bình tĩnh trở lại. Nhưng ánh mắt của bọn chúng vẫn như trước, nhìn chằm chằm về hướng Diệp Âm Trúc đứng.

Tần Thương từng nói với Diệp Âm Trúc, hắn sở dĩ không thể nào diễn tấu hoàn hảo cầm khúc này bởi vì tâm địa hắn quá đơn thuần, không thể nào lãnh hội được sát ý trong cầm khúc. Chỉ có đạt tới cảnh giới Tử Vi Cầm Tâm, mới có thể phát huy hết uy lực của khúc ” Thập Diện Mai Phục “, nhưng lúc này trong lòng Diệp Âm Trúc lại tràn ngập hoàn toàn sát ý và phẫn nộ. Dung hợp với sát ý của “ Thập Diện Mai Phục ” dĩ nhiên là hoàn toàn hòa hợp, không có xuất hiện tình trạng trước kia, tinh thần không hòa vào cầm khúc được.

Tiếng đàn biến đổi, thanh âm tinh tang bỗng nhiên dừng hẳn lại, ngón trỏ tay phải vươn ra, búng lên dây đầu tiên của đàn một cái, phát ra một âm thanh thánh thót mạnh mẽ. Ngọn lửa trong mắt đám Cốt Long cũng tựa hồ như bị tiếng động làm giật mình, ngay sau đó tốc độ của cầm khúc lại nhanh hơn lên. Diệp Âm Trúc hai tay tám ngón chuyển động như một chuỗi ảo ảnh, tiếng đàn trầm thấp vừa rồi tựa như được kích lên mạnh mẽ. Tám ngón tay liên tục sử dụng các thủ pháp ” Trường Luân “, “ Câu Luân “, “ Phất Luân “. Cầm khúc cũng từ giai đoạn đầu tiên là Liệt Doanh chuyển sang giai đoạn thứ hai là Xuy Đả.

Giai điệu mặc dù bị kích ngang nhưng không mất tính trầm ổn, kiên định mà uy nghiêm. Phảng phất cảm giác như vô số đại quân đang từ 4 phương 8 hướng, từ xa đến gần, từ từ tiến về phía đám Cốt Long.

Diễn tấu đến đây, tâm tính của đám Cốt Long bắt đầu trở nên gấp gáp, nhất là một số Cốt Long có linh hồn lực tương đối yếu ớt. Bắt đầu làm ra bộ dạng lắc đầu khịt mũi, tựa hồ đang cực kì bất an.

Chính đang tại đây, cầm khúc lại một lần nữa chuyển biến, giai điệu đang trầm ổn mà uy nghiêm đột nhiên chuyển hóa thành nhu hòa mà khinh xảo. Tay trái như bay chắn ngang dây đàn, tay phải sử dụng thủ pháp ” Phong Điểm Đầu ” vỗ liên tục 4 phát vào dây đàn, tạo ra 4 phản âm hiệu quả. Làm cho cầm khúc không ngừng tiến về phía trước. Đúng là giai đoạn thứ ba của “ Thập Diện Mai Phục “: Điểm Tướng.

Diễn tấu đến đây, tâm tình của Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn tiến nhập vào ý của cầm khúc. Trong lòng hắn giờ chỉ toàn giết chóc và phẫn nộ. Trong cầm khúc phát ra, tiếng ngân thanh thoát của Phi Bộc Liên Châu Cầm cũng ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Cầm ma pháp, tác dụng chủ yếu là công kích tinh thần địch nhân, nếu là vật lý công kích, đám Cốt Long trước mắt có thể nghiền nát bất cứ đối thủ nào trên Long Khi Nỗ Tư Đại lục. Ma pháp xem ra cũng không thể phát sinh uy hiếp nào đối với chúng, cho dù là tinh thần ma pháp cũng không thể ảnh hưởng lên số lượng Cốt Long quá đông như vậy. Dù sao linh hồn năng lượng của bọn chúng cũng hết sức cường đại.

Nhưng lúc này, đám Cốt Long đang đối mặt với nhất đại tôn sư thần âm thiên tài Diệp Âm Trúc, Cầm ma pháp của hắn hoàn toàn không có mục đích trực tiếp công kích đối thủ mà là dẫn dắt tinh thần của đối phương cộng hưởng theo tiếng đàn, nếu lúc này trước mặt Diệp Âm Trúc là cự long thì tinh thần của cự long cũng đủ kiên cường để chống lại nên tiếng đàn của hắn cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn. Có điều, Cốt Long không giống với cự long, năng lực của Cốt Long chỉ bằng một nửa so vơi cự long, chỉ có linh hồn là ngoại lệ, tại Long tộc nghĩa địa này, linh hồn của bọn chúng đều được bảo trì tại trạng thái vẩn vơ, chỉ có khi mặt trăng màu tím nọ chuyển thành trăng tròn thì mới tiến nhập thân thể trở lại. Tuy vậy, chúng cũng không được tính là sinh vật còn sống, trí nhớ cũng chỉ tồn tại là những khoảng ngắt quãng đơn giản. Linh hồn lực mặc dù khổng lồ nhưng lại vô cùng đơn giản. Lúc này dưới tác dụng của khúc ” Thập Diện Mai Phục ” linh hồn cùng ký ức ngắt quãng của bọn chúng bắt đầu hứng chịu những đợt xung kích mãnh liệt.

Long tộc, tại Đại lục là chủng tộc mạnh mẽ nhất, sinh mệnh kéo dài cả vạn năm, có kẻ nào chưa từng trải qua chiến tranh? Lúc này, ở chỗ sâu thẳm trong linh hồn bọn chúng lại phảng phất khôi phục cục diện tàn khốc của chiến tranh. Tưởng tượng ra vô số địch nhân từ 4 phương 8 hướng nhằm phía bọn chúng mà bước tới.

Tôn nghiêm của Long tộc làm sao để người khác chà đạp dễ dàng, tâm tính của đám Cốt Long bắt đầu xuất hiện chấn động kịch liệt, một âm thanh gào thét phát ra từ sâu thẳm linh hồn tràn ngập bất an cùng phẫn nộ. Một số Cốt Long bắt đầu hục hặc với tộc nhân xung quanh mình để phát tiết phẫn uất trong lòng.

Tiết tấu của ” Thập Diện Mai Phục ” bắt đầu trở nên càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh. Vừa qua giai đoạn Điểm Tướng là tiến vào giai đoạn Bài Trận và Tẩu Đội. Không khí dưới tác dụng của cầm khúc cơ hồ trở nên ngưng trọng mang đến áp lực khổng lồ, ma pháp lực màu vàng của Diệp Âm Trúc không ngừng phóng thích xuống phía đám Cốt Long càng làm tăng thêm áp lực này.

Đột nhiên, hào khí khẩn trương trở nên hoàn toàn tiêu biến, tất cả địch nhân, trận thế, doanh trại cơ hồ biến mất. Đám Cốt Long cũng không vì thế mà trấn tĩnh lại, một thanh âm rất nhỏ xuất hiện ở chỗ sâu thẳm bên trong linh hồn bọn chúng, thanh âm đó vừa nhanh vừa chậm, nhẹ nhàng mà không tản mác, phảng phất như là đại quân biến thành kì binh mai phục, lén lút vừa ẩn nấp vừa hành quân, mặc dù không có khí thế hào hùng nhưng lúc này cầm khúc lại mang âm hưởng đặc thù của chiến trường, vừa yên lặng chết chóc vừa khẩn trương sôi nổi. Đúng vậy, cầm khúc đã tiến vào giai đoạn cao trào: Mai Phục.

Hống lên một tiếng, một ngọn lửa linh hồn của một Cốt Long màu xanh biếc bùng cháy lên … không còn nhẫn nại được nữa, điên cuồng vọt thẳng về phía trước, sẵn đà đâm sầm vào vào một Cốt Long hắc ám hệ. Tiếng xương va chạm khủng khiếp vang lên. Hắc ám hệ Cốt Long nọ rõ ràng là cường đại hơn. Nhất thời xương đầu của Cốt Long phong hệ nọ vỡ nát thành từng mảnh vụn.

Hiện tượng vừa rồi phảng phất như châm ngòi cho một thùng thuốc nổ, mỗi một ngọn lửa linh hồn của một Cốt Long cũng đều bùng lên mạnh mẽ chưa từng thấy. Mỗi một Cốt Long cũng đều giống nhau, đồng loạt trở nên điên cuồng hướng về phía tộc nhân của mình phát động công kích.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.