Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ

Chương 39: Lúng túng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời Tự nghĩ mãi không thông, hắn luôn là một người rất giỏi trong việc suy xét và đưa ra kết luận, tuy nhiên khi phải đối mặt với Hạ Tê Kình, đại đa số thời điểm hắn đều rơi vào thế lúng túng. Hệt như đang đi trên con đường bằng phẳng thì lại bỗng dưng xuất hiện năm dặm sương mù, xung quanh một mảnh trắng xóa, hắn tìm không thấy lối ra cũng không biết phải làm sao mới thoát khỏi tình cảnh này. 

EDITOR:

“Mua hoa? Mua làm gì?” Thời Tự vừa xoay tay lái vừa cất tiếng hỏi.

Hôm nay thời tiết đẹp vô cùng, ánh mặt trời chiếu rọi khiến cả người Hạ Tê Kình trở nên biếng nhác, cậu tựa người vào lưng ghế ô tô, hệt như một chú Cá Voi đang ưỡn bụng tắm nắng. 

Hạ Tê Kình uể oải nói, “Lâm Dữ Thiên muốn làm một bức tường hoa với bóng bay để tiếp ứng cho ban nhạc, làm xong tường hoa cậu ấy còn muốn dựng cả pano lẫn standee hình người này nọ. Tôi hỏi cậu ấy lấy tiền ở đâu ra thì cậu ấy bảo là fan club liên hệ với cậu ấy, bọn họ nhờ cậu ấy làm, mọi chi phí sẽ do câu lạc bộ tài trợ.”

Thời Tự chớp chớp mắt, hiển nhiên là nghe không hiểu.

Hạ Tê Kình tránh không khỏi có chút vui mừng, cậu thử mở miệng thăm dò, “Cậu có biết tiếp ứng là như thế nào không?”

Thời Tự lắc đầu, biểu cảm chính là cái loại trung thực và chân thành chỉ có ở những gã Alpha thẳng như sắt thép.

Hạ Tê Kình lại tiếp tục ngả người vào lưng ghế, “Mới ban đầu tôi cũng không biết, sau đó Lâm Dữ Thiên nói với tôi, tiếp ứng tương tự như kiểu cổ vũ cho hoa khôi thời cổ đại ấy, mua chút hoa hòe, trang sức, châu báu các kiểu, bất kể đồ vật giá trị ra sao, nó đều tượng trưng cho tấm lòng yêu thích và sự ủng hộ.”

Thời Tự suy tư một lúc rồi mới nói, “So sánh như vậy hình như có hơi khập khiễng.”

Hạ Tê Kình, “Cũng một chín một mười.”

Còn một đoạn đường nữa mới tới trường học, vầng thái dương ấm áp dễ chịu xuyên vào trong khoang xe khiến cho cơn buồn ngủ của Hạ Tê Kình dâng lên.

Đương lúc mơ mơ màng màng, chợt nghe Thời Tự nhỏ giọng hỏi, “Vậy, cậu cũng tham gia tiếp ứng à?”

Hạ Tê Kình “Ừm” một tiếng, cậu muốn mở miệng trả lời nhưng lại mê man thiếp đi.

Sau khi đến trường, Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên cùng nhau ghé qua tiệm hoa. Cửa hàng bán hoa nằm bên cạnh hiệu sách cũ trong khuôn viên trường, mục đích chính là để cho các cô gái, chàng trai tỏ tình với nhau, bởi vậy hoa ở đây đa số đều là hoa hồng hoặc các loại hoa baby khác. Lâm Dữ Thiên lựa cả buổi mà vẫn không hài lòng, hắn chê hoa quá dung tục và sặc sỡ.

Lâm Dữ Thiên dõng dạc tuyên bố, “Chỉ có thuần khiết như bách hợp mới xứng đáng với bé Diệp ba tuổi nhà bọn mình! Những bông khác đách có cửa! Dùng chúng chính là một sự sỉ nhục!”

Hạ Tê Kình ai oán, “Ba tuổi là ba tuổi thế nào? Diệp Vọng chẳng phải đã 24 rồi ư?”

Lâm Dữ Thiên, “Tên gọi yêu thôi, mày biết cái quần giề… Không đúng, sao mày lại biết tuổi của Diệp Vọng? Mày vốn đâu có thiết tha gì tới ảnh?”

Lâm Dữ Thiên trừng to đôi mắt quan sát Hạ Tê Kình.

Hạ Tê Kình cứng họng đôi chút, “… Tại mày đầu độc tao mỗi ngày đó, nói đến mức lỗ tai tao chai luôn rồi nè.”

Lâm Dữ Thiên cố gắng hết sức chọn ra bảy, tám bông có màu trang nhã nhất.

Trong lúc chuẩn bị thanh toán hóa đơn, giáo viên phụ trách lại đột nhiên gọi điện thoại tới.

“Em chào cô.”. Lâm Dữ Thiên khá giống Hạ Tê Kình ở chỗ, hễ thấy giáo viên là y như rằng đang từ một con khỉ nhảy nhót bỗng chốc trở nên đàng hoàng, “Em ở trong tiệm hoa, chuẩn bị tính tiền… Làm sao cô biết vậy ạ?!”

Hạ Tê Kình vốn đang lơ đễnh thưởng thức mùi hương của từng phiến lá cây, nghe thấy thế mới ngẩng đầu nhìn sang.

Chỉ thấy sắc mặt của Lâm Dữ Thiên xụ xuống, mỗi lúc một u ám, cuối cùng hắn ôm lấy bất mãn, giận nhưng chẳng dám nói gì mà cúp máy.

Hạ Tê Kình, “Sao thế?”

“Cụ! Hạ! ơi!”. Lâm Dữ Thiên khóc nức nở nhào vào lồng ngực cậu, “Tụi mình bị người nào đó đâm thọc rồi!”

Hạ Tê Kình kéo hắn ra khỏi lồng ngực của mình, “Có ý gì?”

Lâm Dữ Thiên oán giận nói, “Ban nhạc có antifan, mày biết không, sau khi bọn họ hay tin có người đang làm tiếp ứng thì lén lút báo cáo lên nhà trường, nói rằng trong trường có học sinh khai gian hộ nghèo nhằm hưởng tiền trợ cấp rồi dùng số tiền đó đi tiếp ứng, lãng phí xa hoa.”

Hạ Tê Kình ngây như phỗng, “Cậu đã giải thích với giáo viên chưa? Cậu đâu có khai gian.”

Lâm Dữ Thiên căm uất nói, “Giáo viên phụ trách đã điều tra qua rồi, cô ấy bảo là xác thực không khai gian nhưng dạo gần đây chủ đề này tương đối nhạy cảm. Trước đây từng có một vài tin tức tiêu cực liên quan đến vấn nạn sinh viên vay nặng lãi để đu idol, ý của nhà trường là cái gì nên hạn chế được thì hạn chế, cho nên lãnh đạo yêu cầu bỏ ngay tiếp ứng.”

Hạ Tê Kình xoa xoa đầu hắn, “Quên đi, quên đi, chỉ là một buổi tiếp ứng, cấm thì thôi, mày cũng đỡ phải bận rộn.”

Lâm Dữ Thiên bất lực nghiến răng nghiến lợi, hắn đành phải liên hệ với fan club thông báo hủy bỏ tất cả các kế hoạch.

Không thể làm tiếp ứng, Lâm Dữ Thiên có đôi chút bất mãn.

Hạ Tê Kình lên tiếng an ủi, “Thứ Hai là được gặp người thật rồi, mày tiếc rẻ tiếp ứng thì cũng có được cái gì đâu. Sao không tranh thủ cuối tuần này ngủ cho nhiều vào, như vậy Thứ Hai tuần sau tinh thần mới sung túc, ít ra sẽ không bị choáng váng khi gặp anh đẹp trai.”

Lâm Dữ Thiên cảm thấy mấy lời này rất chí lý, hắn ngay lập tức vui vẻ trở lại, sau đó đưa một tấm vé sang cho cậu, “Chủ Nhật này mày cũng trọ ở bên ngoài phải không? Đừng quên nha, hẹn gặp mày ở cổng rạp lúc năm giờ chiều Thứ Hai tuần sau. Phải tới sớm để còn soát vé nữa đấy.”

Trước khi Hạ Tê Kình kịp tìm cớ thoái thác thì Lâm Dữ Thiên đã nhét tấm vé vào tay cậu rồi.

Một tờ bìa cứng tinh xảo, sắc nét, người thiếu niên với mái tóc bạch kim đang cầm micro, bởi vì bìa giấy bị gấp khúc cho nên gương mặt điển trai có hơi biến dạng, càng ngày càng xa lạ so với những gì còn sót lại trong trí nhớ của cậu. 

Ánh mặt trời chiếu rọi lên trên tấm vé, phản xạ tia sáng trắng chói chang.

Buổi tối, khi Hạ Tê Kình về đến căn biệt thự, Thời Tự đã có mặt trước ở nhà.

Lúc trưa cậu bôn ba với Lâm Dữ Thiên chạy qua chạy lại mấy cửa tiệm hoa, hiện tại toàn thân đau nhức, buồn ngủ không chịu được, miễn cưỡng lắm mới ăn được bữa cơm tối rồi đi vệ sinh thân thể. Thời điểm tắm rửa hai con mắt đã muốn díp lại với nhau, thậm chí trong quá trình tắm bản thân dùng loại xà bông nào cậu cũng không biết, chỉ biết là rửa sạch hết bọt trên cơ thể mới đi ra. Đến khi mặc đồ lên người rồi thì quên luôn việc bỏ quần áo bẩn vào máy giặt.

Phòng tắm và buồng rửa tay nối liền với nhau, khi Thời Tự bước vào để rửa tay, hắn nhìn xuống và thấy một mớ quần áo bẩn chất đống trên mặt đất.

Thời Tự nhíu mày, vừa định gọi Hạ Tê Kình đem đồ dơ đi giặt nhưng lại nghĩ đến dáng vẻ buồn ngủ tới nỗi bất động của cậu chàng, miệng đành phải mím chặt, lời muốn nói cứ như vậy mắc kẹt trong cuống họng.

Một lát sau, hắn nhặt lên đống y phục bẩn trong sự ghê tởm.

Thời Tự vốn đã quen với việc ràng buộc cũng như khắc chế bản thân thế nên hắn cũng mắc phải chứng ám ảnh cưỡng chế ưa sạch sẽ ở mức độ nhẹ, đối với những thứ đồ ô uế mà người khác thay ra, hắn cực kỳ ác cảm và tuyệt đối không bao giờ đụng đến. Mẹ của hắn từng phàn nàn về điều này rất nhiều lần, bà nói kiếp trước hắn chắc chắn là Giả Bảo Ngọc (*), trong mắt hắn con người đều là bùn đất, chỉ có hắn mới sạch sẽ, những đồ vật đã qua tay người khác, ước chừng phải đem đi rửa một lần hắn mới chịu chạm vào.

Song, những nguyên tắc này, không biết tại sao khi đứng trước Hạ Tê Kình, tất cả đều mất đi hiệu lực, nhớ đến dáng vẻ mệt bở hơi tai của người nọ, hắn lại không nhẫn tâm gọi cậu chàng sang đây. Hắn cũng nhìn ra được, Hạ Tê Kình đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể thích nghi được với cuộc sống mới, người nọ không ngừng cố gắng đáp ứng đúng theo như tiêu chuẩn trong bản hợp đồng. Tuy rằng lúc nào cũng cãi nhem nhẻm không chịu nhận thua, miệng mồm liến thoắng, chỉ cần há mỏ là đã có thể khiến hắn tức chết, thế nhưng người nọ thật sự đã tận lực thực hiện chức trách của mình. 

Hạ Tê Kình gắng gượng ăn sạch điểm tâm sáng, cậu chàng đã không còn bỏ bữa cũng như thay đổi luôn thói quen kén ăn của mình. Mặc dù ngáp ngắn ngáp dài nhưng vẫn sẽ đến lớp đúng giờ và không hề trốn bất kì tiết học nào, kể cả khi đó là môn Đại số tuyến tính mà trước kia cậu chàng tránh như tránh tà, nghe hai ba chữ là đã ngủ gà ngủ gật. Buổi tối cũng không la cà nữa mà là ngoan ngoãn về nhà làm bài tập, thậm chí thời gian dành cho việc chơi game đã vơi xuống hơn phân nửa. Thỉnh thoảng thức khuya còn biết than phiền, “Tiết Số học ngày mai lại ngủ gật nữa cho coi”, “Đề cương làm hổng nổi nữa rồi.”.

Thời điểm ở trước mặt mẹ và ông ngoại, Hạ Tê Kình chưa bao giờ để lộ sơ hở, người nọ thận trọng từng li từng tí thực hiện nghĩa vụ của mình. Mặc dù vậy, hắn vẫn không hiểu tại sao chính bản thân hắn lại cảm thấy khó chịu.

Thời Tự nghĩ mãi không thông, hắn luôn là một người rất giỏi trong việc suy xét và đưa ra kết luận, tuy nhiên khi phải đối mặt với Hạ Tê Kình, đại đa số thời điểm hắn đều rơi vào thế lúng túng. Hệt như đang đi trên con đường bằng phẳng thì lại bỗng dưng xuất hiện năm dặm sương mù(1), xung quanh một mảnh trắng xóa, hắn tìm không thấy lối ra cũng không biết phải làm sao mới thoát khỏi tình cảnh này. 

Hiếm có khi nào như lúc này, tâm trạng của Thời Tự có hơi cáu kỉnh phập phồng, hắn nhấc lên chiếc ống quần bẩn, vừa định ném vào máy giặt thì bất thình lình một tờ giấy cứng từ trong túi tiền rơi ra. 

Mặt trên tờ giấy in hình một sân khấu mờ tối với ánh đèn rực rỡ, có chàng trai tóc ngắn bạch kim đang cầm micro.

Chú thích:

(*) Nguyên văn 贾宝玉 – Giả Bảo Ngọc là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần. (Theo wiki)

(2) Nguyên văn 五里雾中 – Năm dặm sương mù, tương truyền Trương Khải thời Đông Hán có phép làm sương mù trong vòng năm dặm khiến mọi vật đều chìm trong mờ ảo, cho nên “năm dặm sương mù” được dùng để ví với sự mơ hồ không rõ chân tướng.

✎Chuyên mục hình ảnh:

❃Hoa baby trắng tượng trưng cho tình yêu tinh khiết, sự trong trắng, mỏng manh, thanh tao như chính vẻ ngoài của hoa mang lại. Chính vì vậy hoa baby thường được nam giới sử dụng để tặng cho người mình yêu, đây là ý nghĩa đặc biệt nhất mà loài hoa baby trắng mang lại. (Nguồn:hoaonline247)

✻Hoa baby xanh: Niềm tin, hy vọng và sự bình yên.

✻Hoa baby tím: Tình yêu, sự thủy chung, vĩnh cửu và chờ đợi.

✻Hoa baby hồng: Sự dịu dàng, ngọt ngào và lãng mạn.

✻Hoa baby vàng: Ánh sáng, niềm vui.hoa-baby-trang

❃Pano quảng cáo:unnamed 9

❃Phòng tắm nối liền với buồng rửa tay:

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.