Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ

Chương 33: Cái chết xã hội (*)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*) Nguyên văn 社会性死亡 – “Cái chết xã hội” là một thuật ngữ thông dụng trên internet, ý chỉ bản thân bị bêu riếu trước mặt công chúng đến nỗi mất hết thể diện, chỉ mong có một cái lỗ xuất hiện chui xuống chết quách cho xong. Từ này xuất hiện lần đầu trong cuốn “Những ghi chú về tang lễ và chôn cất” của Thomas Lynch [Mỹ]. Trong cuốn sách có mô tả về các kiểu chết, “Những gì được đo bằng ống nghe và điện não đồ thì được gọi là “Cái chết cơ thể”; cái được xác định dựa trên hoạt động của những đầu dây thần kinh và các phân tử thì được gọi là “Cái chết chuyển hóa”; cuối cùng là những cái chết được người thân, bạn bè và hàng xóm biết đến, “Cái chết xã hội”.” (Theo baidu)

Hạ Tê Kình gần như là ngay lập tức giãy giụa muốn đứng lên, phần lưng đều đã tê rần, cậu theo bản năng nhấc chân đá về phía sau nhưng Thời Tự tránh được, hắn tóm lấy mắt cá chân của cậu, ấn trở về.

Bởi vì sức lực giằng co quá lớn, Thời Tự suýt chút nữa đã không khống chế được Hạ Tê Kình, hắn rầu rĩ nói, “Một đạp này nếu mà đá trúng, ngày mai bố mẹ tớ có khả năng sẽ phải đến nhặt xác tớ đấy.”

Hạ Tê Kình thoáng tức giận, “Mới nãy cậu… Có hơi quá đáng.”

Học đi đôi với hành là một chuyện, sờ tuyến thể cũng được thôi nhưng giữa hôn và vuốt ve lại là một sự chênh lệch quá lớn, ngay cả khi không có khái niệm tiêu chuẩn nào quy định về chừng mực trong quá trình giao tiếp với Omega thì cũng không thể tùy tiện làm như vậy. Hành vi này dường như đã mơ hồ chạm đến đường dây cao thế trong mối quan hệ bạn bè giữa A và O, chỉ thiếu bước truyền vào tin tức tố rồi mạnh mẽ dấu hiệu nữa là xong.

Thời Tự nhanh chóng giải thích, “Tớ cũng không biết sao lại thế này, lúc nhìn thấy tuyến thể của cậu dưới ánh trăng tớ cứ như bị điên ấy, trong mắt chỉ biết có tuyến thể thôi, như thể có thứ gì đó thúc giục tớ phải kề sát vào, đợi đến khi tớ kịp phản ứng thì đã hôn lên rồi.”

Đôi mắt hắn chất chứa nỗi niềm hoang mang hàng thật giá thật, không lừa trẻ nhỏ (1).

Hạ Tê Kình nửa tin nửa ngờ, “… Thật?”

Trên đời này có hai thứ mà Alpha không thể cưỡng lại, một là mùi vị tin tức tố, hai là khi nhìn thấy tuyến thể. Đó chính là đặc trưng di truyền của Alpha, trong khi tuyến thể lại là đặc tính sinh dục của mỗi một Omega, vì vậy hầu hết Alpha sẽ nảy sinh ham muốn sau khi nhìn thấy tuyến thể của Omega. Thậm chỉ ở một số địa phương bảo thủ, nhóm Omega phải dùng miếng dán che đậy tuyến thể của mình lại, tránh trường hợp bị nhóm Alpha nhìn thấy. 

Thế nhưng rõ ràng Thời Tự mắc chứng lãnh cảm, tại sao lúc nhìn thấy tuyến thể cậu ta lại có phản ứng?

Thời Tự thề thốt, “Thật đó, tớ vốn chỉ muốn ghé lại gần quan sát thử xem tuyến thể có hình dáng như thế nào thôi.”

Hạ Tê Kình cũng bắt đầu hoang mang, “Nhưng mà, cậu bị lãnh cảm nha, theo lý thuyết thì không thể có cảm giác… Chẳng lẽ, tình trạng của cậu đã khá hơn rồi?”

Thời Tự, “Ể? Thật vậy chăng?”

Gương mặt của Hạ Tê Kình thoáng hiện vẻ vui mừng, “Dạo gần đây cậu có thuốc thang gì không? Hoặc là thói quen sinh hoạt hàng ngày có gì thay đổi so với trước đây không?”

Thời Tự nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Ừm, thay đổi à… Sống chung với cậu đó.”

Hạ Tê Kình suy tư một lúc rồi vỗ đùi đen đét, “Chính là nó!”

Thời Tự, “Hả?”

Hạ Tê Kình kích động nắm lấy cánh tay của hắn, “Tôi đã từng nghe về điều này trên tivi, nồng độ tin tức tố trong môi trường cũng sẽ gây ảnh hưởng đến sự phát triển đặc tính sinh dục của con người. Tôi đoán rất có thể là do ở chung với Omega trong một khoảng thời gian dài đã tác động lên thân thể của cậu, khiến cho các đặc tính sinh dục của cậu chậm rãi thức tỉnh.”

Thời Tự cũng bắt đầu cảm thấy bán tín bán nghi, “Thật thế ư?”

Hạ Tê Kình tha thứ cho hành vi mạo phạm ban nãy của Thời Tự, cậu lúc này thật lòng thật dạ mừng thay cho hắn, “Mau mau, mau gọi điện thoại báo cho mẹ cậu biết! Bác gái nhất định sẽ rất vui.” Nói xong thì hướng về phía kệ đầu giường với lấy chiếc điện thoại.

Thời Tự ngăn cậu lại, mỉm cười nói, “Hiện tại khuya lắm rồi, mẹ tớ chắc là đã đi ngủ. Hơn nữa để cho đảm bảo thì theo tớ vẫn nên quan sát thêm một khoảng thời gian nữa.”

Hạ Tê Kình thoáng suy tư sau đó mới ngượng ngùng nói, “Ừ nhỉ, cũng là cậu chu đáo.”

Thời Tự nhìn cậu, “Tuy nhiên, nếu thật sự là vì lý do này thì cậu chính là đại ân nhân của tớ đấy.”

Hạ Tê Kình hiếm lắm mới được khen, nhất là khi lời tán dương đó lại xuất phát từ miệng của một Alpha ưu tú đồng trang lứa với mình, tâm trạng lúc này khó tránh khỏi có chút sung sướng lâng lâng, “Không có gì đâu nạ, tôi đánh bậy đánh bạ thôi.”

Thời Tự khẽ cười, hắn nói, “Ừm, nếu đúng là như thế, vậy thì sau này mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn.”

Hạ Tê Kình, “Ừ… Ủa?”

Chỉ giáo cái gì? Cái gì chỉ giáo?

Thời Tự nói bóng gió một phen, “Tớ cảm thấy khóa học lý thuyết cũng như thực hành ngày hôm nay rất hữu ích cho việc phục hồi lại tin tức tố của tớ.”

Trong tương lai, nó cần được triển khai nhiều hơn, dốc sức phát huy, cố gắng đẩy nhanh tốc độ tối đa cũng như hạn chế chi phí tới mức thấp nhất có thể, đồng thời bước vào giai đoạn trao đổi tin tức tố giữa A và O.

Hạ Tê Kình giả ngu, “Chuyện đó sau này hẵng nói, giờ tôi mệt quá.”

Thời Tự khẽ cúi đầu, nửa khuôn mặt ẩn khuất dưới vệt trăng sáng mờ ảo, thấy không rõ biểu cảm.

Mãi một lúc lâu, hắn mới khẽ khàng cười nhếch mép, “Ừ, đã trễ lắm rồi.”

Hạ Tê Kình rụt người lại đôi chút, cậu có cảm giác căn phòng bỗng dưng lạnh lẽo, chẳng hiểu nguyên cớ do đâu nhưng cậu lại không dám nhìn hắn nữa, “Vậy, tôi đi ngủ nha.”

Thời Tự, “Ừm, ngủ ngon.”

Hạ Tê Kình trèo xuống giường, lao nhanh ra khỏi phòng, khi đã về tới chỗ của mình, cậu ngay lập tức chui vào ổ chăn, vùi đầu vào gối, tim đập thình thịch.

Hạ Tê Kình nghe hiểu ẩn ý của Thời Tự, cậu đương nhiên là phấn khởi khi tin tức tố của mình có thể giúp Thời Tự chữa khỏi chứng lãnh cảm.

Chỉ có điều…

Có lẽ vì sự hiểu biết nông cạn của Thời Tự đối với phạm trù sinh dục cho nên lối suy nghĩ của cậu ta rất đơn giản. Tiếp xúc thân mật thêm một bước nữa có thể thức tỉnh càng nhiều đặc tính sinh dục của Alpha nhưng đồng thời, nó cũng sẽ làm cho mối liên kết giữa A và O trở nên gần gũi hơn bao giờ hết. Quen thuộc mùi vị tin tức tố của nhau, thậm chí sẽ liều mạng quấn lấy, nghiêm trọng hơn nữa chính là phụ thuộc vào đối phương.

Trong điều kiện không gây ảnh hưởng đến toàn cục, Hạ Tê Kình sẵn sàng giúp đỡ nhưng cậu không ngu ngốc đến mức vô tư kính dâng, cống hiến cuộc đời của mình cho người khác. Đại đa số những cuộc đối đầu giữa A và O, có tới hơn phân nửa thời điểm A là người chiếm ưu thế bởi vì tấn công và chinh phục là bản tính trời sinh của họ, về phần giải quyết hậu quả sau khi đã giành được thắng lợi thì phải xem tố chất của A đó thế nào. Đối với O mà nói, toàn bộ quá trình họ đều rơi vào thế bị động. 

Song, những thứ này không liên quan đến cậu, cậu chỉ muốn hoàn tất hợp đồng một cách suôn sẻ sau đó vỗ mông nhận tiền rời đi. Về phần Thời Tự sẽ thế nào sau khi bản hợp đồng kết thúc, hoàn toàn không dính líu gì tới cậu. Cùng lắm thì nể tình bạn học, dịp lễ Tết nhắn đôi câu hỏi thăm vậy thôi. Dù sao hoàn cảnh gia đình của Thời Tự tốt hơn cậu, năng lực cũng vượt trội hơn hẳn, cuộc sống sau này của cậu ta chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn cậu, bởi thế cho nên lòng thương cảm của cậu là không cần thiết.

Sáng ngày hôm sau, Hạ Tê Kình hiếm được một lần thức dậy sớm.

Bữa sáng vẫn như thường lệ, bánh mì nướng, trứng ốp la, xúc xích Đức và một ly sữa.

Thời Tự thoạt nhìn không có gì bất thường, Hạ Tê Kình cũng đành phải tận lực cư xử sao cho thật tự nhiên nhưng trên thực tế, cậu lại có hơi khó xử. Chắc là do chuyện xảy ra đêm qua nên hiện tại, mỗi khi trông thấy Thời Tự, cậu sẽ luôn có loại cảm giác lúng túng, bản thân cứ nhớ mãi thứ xúc cảm ấm áp, dịu êm, tê dại mà đôi môi của Thời Tự hằn lên trên tuyến thể của cậu.

Lúng túng chỉ là một khía cạnh. Mặt khác, điều này cũng khiến cho cậu nhớ đến một vài chuyện trong quá khứ, những chuyện mà cậu không nên nhớ, những chuyện mà cậu cố gắng quên đi.

Sau khi ăn xong điểm tâm, cả hai chuẩn bị đến trường.

Trong lúc Hạ Tê Kình buộc dây giày, Thời Tự bất thình lình vươn tay ra.

Hạ Tê Kình theo bản năng né một chút khiến cho cánh tay của Thời Tự khựng lại giữa không trung, hắn do dự hai giây rồi mới thả tay xuống, “Cổ áo bị gập vào trong kìa.”

Hạ Tê Kình lúc này mới biết hóa ra là Thời Tự muốn chỉnh cổ áo giúp mình, cậu ngượng ngùng sờ mũi sau đó nói, “Cảm ơn.”

Sau khi đứng lên, Hạ Tê Kình sửa sang lại cổ áo dưới cái nhìn chăm chú của Thời Tự, sẵn tiện kiểm tra luôn một thể trên người mình còn chỗ nào bất ổn nữa không.

Thời Tự lặng lẽ ngó cậu đăm đăm, chờ cho đến khi cậu kiểm tra xong mới lên tiếng nhắc nhở, “Ngày hôm nay cậu chưa tiêm thuốc ức chế.”

“À, cái đó.”. Hạ Tê Kình nắm lấy dây đeo ba lô rồi nói, “Tôi có mang theo, bỏ ở trong ngăn đựng sách vở.”

Thời Tự áp sát từng bước một, nói một cách thản nhiên, “Tôi giúp cậu.”

Mấy lần trước đều là Thời Tự hỗ trợ Hạ Tê Kình, tuy nhiên lần này Hạ Tê Kình lại lùi ra sau, “Không, không cần đâu.”

Thời Tự vốn định giúp Hạ Tê Kình lấy thuốc ức chế, chỉ có điều hắn hoàn toàn không ngờ mình lại bị người ta cự tuyệt, trong lúc nhất vẻ mặt có hơi sửng sốt.

Hạ Tê Kình ý thức được cách cư xử của mình quá mức phũ phàng, cậu bèn thả chậm tốc độ nói chuyện, mở miệng từ chối khéo, “Lát nữa tôi có việc phải quay về ký túc xá, đến lúc đó sẽ nhờ bạn cùng phòng tiêm giúp… Sáng nay cậu có lịch học sớm còn gì, tôi không muốn làm trễ nải thời gian của cậu.”

Thời Tự cũng không miễn cưỡng nữa, hắn chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm bóng lưng đang chạy vội xuống lầu của Hạ Tê Kình, hàng lông mày khẽ nhíu.

Tiết thứ ba và bốn của buổi sáng là môn Đại số tuyến tính (2), đây là môn học lớn của khoa Tài chính, thường sẽ gộp chung hai lớp trong một giảng đường có sức chứa hơn 100 người để dạy.

Đối với những môn học như thế này, Hạ Tê Kình không trốn thì cũng là ngủ gà ngủ gật, cậu thà nằm trên giường ký túc xá ngủ còn thoải mái hơn ở đây nhiều, nhưng mà năm nay Thời Tự đã đề ra chỉ tiêu cho cậu, không cho phép cậu trốn bất kỳ môn nào. Thế là dưới uy quyền của Thời Tự, cậu đành phải ngoan ngoãn lên lớp.

Hạ Tê Kình và Lâm Dữ Thiên ban đầu ngồi chung với nhau, nhưng khi bắt đầu buổi học, giáo sư nói cả lớp phải chia thành từng nhóm nhỏ để thảo luận và cùng nhau trao đổi phương pháp giải đề. 

“Phân theo số thứ tự của các em, bốn người một nhóm.”. Giáo sư lật tờ danh sách rồi nói, “Tôi đọc đến tên ai thì người đó bước ra đổi lại chỗ ngồi. Hai hàng trước và sau là một nhóm, tính từ cửa vào trong.”

Bắt đầu từ số một, từng người một lũ lượt đứng lên.

Lâm Dữ Thiên nắm lấy ống tay áo của Hạ Tê Kình, giả vờ than khóc, “Sinh ly tử biệt cũng tầm này cả thôi.”

Hạ Tê Kình nói, “Bình tĩnh đi, học kỳ này còn nhiều môn để chết lắm.”

Hạ Tê Kình chẳng mấy quan tâm, ngồi chỗ nào nghe giảng cũng được hết, dù sao nghe có hiểu cái gì đâu.

Sau khi đã chia nhóm xong, Lâm Dữ Thiên ngồi ở bàn đầu dãy trung tâm, đối diện với những giọt nước bọt và đôi mắt laser bất khả chiến bại của vị giáo sư.

Lâm Dữ Thiên buồn bã ôm cặp chuyển vị trí, còn Hạ Tê Kình thì ngồi ở hàng áp chót. Mà khéo thay, Thời Tự và Bành Khải lại là nhóm ngồi ở hàng phía trước.

Bành Khải ngồi trước mặt Hạ Tê Kình, lúc nhìn thấy cậu thì khẽ nhướng hàng lông mày, hắn quay đầu sang mỉm cười nói với Thời Tự, “Ông có muốn đổi chỗ với tôi không?”

Thời Tự giương mí mắt, lạnh nhạt đáp, “Không.”

Theo thông lệ, thói quen giảng giải của giáo sư trước tiên sẽ là dạy phương pháp đạo hàm và định lý công thức, sau đó mới giao bài tập về nhà, cách thức này không khác là bao so với hồi học cấp hai. Trên thực tế, hầu hết các giáo viên đại học không quan tâm đến kỷ luật lớp học. Giáo viên đứng ở trên giảng bài, sinh viên ở dưới thích làm gì thì làm, miễn là đừng cởi sạch quần áo khỏa thân chạy rông là được.

Chỉ có Đại số tuyến tính là môn đặc biệt bởi vì tỷ lệ rớt môn tương đối cao, để đảm bảo chất lượng giảng dạy, các giáo sư sẽ khắt khe hơn những khóa học khác một chút.

Hạ Tê Kình chống cằm ngơ ngác nghe cả buổi, thẳng cho đến khi giáo sư ở trên bục giảng trình chiếu đề bài, cậu mới nhận ra mình nghe không hiểu từ nào.

Giáo sư, “Trước tiên các em hãy tự mình làm bài sau đó mới cùng nhau thảo luận cách giải tối ưu nhất, thời hạn 20 phút, bắt đầu.”

Bạn học xung quanh đang múa bút thành văn.

Hạ Tê Kình, “?”

Thế quái nào mới đó mà đã giảng xong, cái quần gì mới đó mà đã làm bài rồi?

Hạ Tê Kình vội vàng cúi đầu chép đề, chép xong rồi đầu óc vẫn cứ mông lung, cậu đau khổ dòm tờ giấy trắng hơn mười phút đồng hồ rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy Bành Khải đã làm xong từ đời nào, hắn đang nghiêng người cười nói với Thời Tự.

Thời Tự hững hờ quay bút, hình như cũng đã sớm làm xong, vẻ mặt vô cảm nghe Bành Khải nói chuyện luyên thuyên.

Giáo sư ra hiệu, “Hết giờ, bắt đầu tự do thảo luận.”

Hạ Tê Kình nối gót theo người bạn học ngồi kế bên, lúng túng chuyển tờ giấy ra sau.

Ngồi sau cậu là một cậu Alpha rất nhiệt tình, cậu ta giật mạnh tờ giấy của cậu rồi nói, “Nào, tụi mình so đáp án trước nhé.”

Bốn tờ giấy, ba tờ toàn là số, tờ còn lại chỉ chép đúng mỗi đề bài cũng như một chữ “Giải”.

Cậu Alpha kinh ngạc thốt lên, “Không phải chứ? Một chữ cũng không viết luôn?!”

Giọng nói kinh động trời đất làm lu mờ luôn cả tiếng thảo luận của những sinh viên nhóm khác.

Trong phút chốc, lớp học trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía bên này.

Lần đầu tiên, Hạ Tê Kình biết thế nào là cái chết xã hội.

Chú thích:

(1) Nguyên văn 货真价实, 童叟无欺 – “Hàng thật giá thật, không lừa trẻ nhỏ” ý chỉ việc làm ăn buôn bán chân chính, bán đúng giá, không lừa con nít cũng không gạt người già. (Theo baidu)

(2) Nguyên văn 线性代数. – Đại số tuyến tính là một ngành toán học nghiên cứu về không gian vectơ, hệ phương trình tuyến tính và các phép biến đổi tuyến tính giữa chúng. Các khái niệm vectơ trong không gian vectơ, ma trận và các định thức là những công cụ rất quan trọng trong đại số tuyến tính.Bài toán cơ bản của đại số tuyến tính là tìm nghiệm x của phương trình ma trận sau: Ax=B (Theo wiki)

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.