Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 486: Đủ rồi đấy


“Vì sao cô vội đi làm lại vậy? Vì lý tưởng cảnh sát? Vì muốn giúp đỡ kẻ yếu và bảo vệ công lý? Hay vì cảm thấy đi làm rất vui, hưởng thụ cảm giác được bắt tội phạm?”

Tần Hạo nói ra câu nào cũng thấy Lăng Ngạo Tuyết lắc đầu. Đợi anh dứt lời, cô mới ngại ngùng cất tiếng: “Vì tôi cảm thấy đồng phục cảnh sát rất đẹp!”

Anh ngả người lên sô pha, ra chiều buồn nôn: “Vậy bây giờ cô mặc đi. Rồi tôi sẽ chơi một trò với cô!”

Lăng Ngạo Tuyết tò mò hỏi: “Trò gì thế? Cảnh sát bắt cướp? Không vui tí nào. Tôi không bắt được anh. Bằng không thì đã nhốt anh lại từ lâu rồi!”

“Nên mới nói là cô ngốc. Cảnh sát bắt cướp là chuyện mà cô nên làm. Có ai quy định chỉ được bắt tội phạm trong thời gian đi làm đâu nào? Cục trưởng cho cô nghỉ thôi, cô có thể chủ động yêu cầu tăng ca mà. Cô ngốc hay là đầu bị kẹp cửa rồi?”, Tần Hạo lên tiếng phê bình cô cảnh sát có chỉ số IQ thiếu hụt.

Hiếm lắm mới nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của cô. Bình thường ngoại trừ lãnh đạo, còn ai dám giở giọng bắt nạt cô như thế chứ? Đứng ra đi, cô bảo đảm không đánh chết kẻ đó!

Nghe những lời này của anh, đôi mắt cô liền sáng lên. Lăng Ngạo Tuyết hưng phấn thốt lên: “Anh nói rất có lý. Bây giờ tôi sẽ ra ngoài bắt tội phạm ngay! Thế… tôi đi thay cảnh phục nhé!”

Mặt mũi sa sầm, Tần Hạo đành phải mắng tiếp.

“Dùng bộ não nhúng nước của cô nghĩ thử xem. Cô mặc cảnh phục thì bọn trộm cắp ấy có dám giở trò không? Bọn chúng đâu có ngốc hơn cô?”

Lăng Ngạo Tuyết sờ đầu, cảm thấy đối phương nói rất đúng. Giờ mà cô mặc cảnh phục thì sẽ không bắt được tội phạm. Nhưng mà vì mặc đồng phục cảnh sát rất đẹp nên cô mới muốn đi làm mà. Bây giờ không được mặc cảnh phục thì cô còn ra ngoài làm gì?

Tần Hạo cảm thấy nhân sinh quan của mình bị chấn động. Hóa ra phụ nữ mặc gì làm gì cũng lắm quy tắc như vậy.

Trước đây, Tần Hạo không biết Lăng Ngạo Tuyết còn có mặt tính cách thế này. Có lẽ trí nhớ của cô đã tổn hại sau lần va chạm ấy, những trải nghiệm ảnh hưởng lên tính tình của cô cũng bị niêm phong lại. Thế nên, con người cô mới thay đổi nhiều đến thế.

“Tội nghiệp thật!”

Tần Hạo không khỏi cảm thán. Đưa tay xoa đầu cô, anh nói: “Đi thôi, mình ra ngoài dạo phố!”

Lăng Ngạo Tuyết hất tay anh ra rồi ngồi nhích sang một bên: “Không đi. Ai thèm dạo phố với anh!”

Hiếm khi Tần Hạo chủ động hẹn phụ nữ ra ngoài đi dạo, vậy mà lại bị người ta từ chối thẳng thừng. Quả là mất mặt.

“Cô có đi không? Không đi thì sau này ngày nào tôi cũng làm tổ ở nhà cô đấy!”

Tần Hạo đành phải dùng đến biện pháp uy hiếp.

Lăng Ngạo Tuyết nghe vậy thì tức đến nghiến răng nghiến lợi. Cô tự nhủ, đi dạo thì đi dạo, cũng tốt thôi. Lát nữa cô phải cho anh biết tay mới được. Ở nhà thì chỉ có cô bị anh bắt nạt. Nhưng ở bên ngoài có nhiều người như vậy, chắc là anh không dám làm gì đâu.

Nghĩ vậy, Lăng Ngạo Tuyết bèn gật đầu, tỏ vẻ như bị ép buộc. Vào phòng thay quần áo, cô còn cẩn thận khóa cửa lại.

Cô chuẩn bị rất lâu, lâu đến mức suýt nữa Tần Hạo đã đạp cửa xông vào rồi.

“Cô mà không ra là tôi xông vào đấy nhé!”, Tần Hạo nói vọng vào. Anh nghĩ bụng, chắc cô không chạy trốn bằng đường cửa sổ đâu nhỉ? Làm gì đến mức đấy. Dù sao đây cũng là nhà của cô mà!

Nhưng bên trong vẫn im lặng như tờ.

Tần Hạo đang định đạp cửa phòng thì cánh cửa đã được mở ra.

Lăng Ngạo Tuyết nghiêm mặt, trừng mắt nhìn anh đầy giận dữ.

“Kêu ca cái gì? Thay quần áo thôi mà cũng không thấy an toàn nữa!”

Lúc này Tần Hạo đã chẳng còn tâm trí nghe mấy lời quát mắng nữa. Toàn bộ sự chú ý của anh đã bị Lăng Ngạo Tuyết hút vào mất rồi.

Trời ơi!

Cô ngốc này bị cửa kẹp vào đầu thật à? Sao lại mặc đồng phục học sinh!

Áo sơ mi trắng với khăn choàng cổ kẻ sọc, bên dưới là váy ngắn, đi kèm tất lụa màu da. Quá đỗi quyến rũ.

Một cô cảnh sát mạnh mẽ, sống tùy tiện qua loa, thoắt một cái đã biến thành một nữ sinh yêu kiều duyên dáng.

“Cô tính làm gì vậy?”

Tần Hạo nuốt nước bọt, mắt liếc nhìn đôi chân dài mịn màng của Lăng Ngạo Tuyết.

Muốn bị đôi chân này kẹp chết quá!

Lăng Ngạo Tuyết theo đuổi phong cách này từ bao giờ nhỉ?

Cô ăn mặc như nữ sinh cũng toát ra khí chất thuần khiết đấy chứ. Đặc biệt là chiếc áo bó sát kia lại càng tôn lên vòng một kiêu hãnh quyến rũ của cô.

Lăng Ngạo Tuyết trợn mắt nhìn anh đầy khinh bỉ: “Không phải anh nói là không thể để bọn tội phạm biết thân phận cảnh sát của tôi à? Tôi mặc như vậy thì chắc hẳn chẳng ai nhận ra đâu! Nào, đi dạo thôi!”

Tần Hạo nghĩ bụng: Trộm cướp thì không bắt được rồi, nhưng lưu manh thì chắc là cô sẽ bắt được một mớ đấy. Nói không chừng còn có thêm mấy tên quấy rối nơi công cộng nữa ấy chứ.

Cả hai cùng ra khỏi nhà. Bước chân họ hướng đến quảng trường – địa điểm tập trung đông người nhất ở trung tâm thành phố.

Tần Hạo không lái xe. Hai người buồn chán thả bộ cùng nhau, không giống người yêu cũng chẳng giống anh trai em gái. Tóm lại là cảm giác rất quái dị.

Thỉnh thoảng trên đường lại có những ánh mắt hiếu kỳ hướng về phía họ. Tất nhiên, hầu hết đều nhìn Lăng Ngạo Tuyết.

Tàu điện rất đông người nên không còn chỗ ngồi.

Tần Hạo tự giác đứng nép vào một góc, chờ màn thể hiện của Lăng Ngạo Tuyết. Người phụ nữ này vừa lên tàu thì đã quét mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm bóng dáng bọn trộm cắp.

“Làm như cô thì còn lâu mới bắt được trộm. Bây giờ trên tàu đang có khá nhiều người. Chờ lát nữa dừng ở những trạm đông người lên tàu, thì may ra bọn chúng mới xuất hiện!”

Tần Hạo cẩn trọng nhắc nhở.

Lăng Ngạo Tuyết chỉ thờ ơ “ừ” một tiếng, sau đó đột ngột xoay người tát vào mặt Tần Hạo rồi cất giọng mắng: “Lưu manh!”

Anh ngây ra, dễ dàng bắt lấy bàn tay của cô theo phản xạ có điều kiện.

Những người đang ở gần đó đều quay sang nhìn họ, trí tưởng tượng phong phú bắt đầu được phát huy. Thanh niên gian manh quấy rối nữ sinh trên tàu điện khiến quần chúng phẫn nộ.

Chắc hẳn ngày mai trên mạng sẽ bùng lên một tin tức như thế.

Nữ sinh xinh đẹp, ngây thơ lại gợi cảm như vậy, chẳng trách thanh niên kia lại giở trò.

Lăng Ngạo Tuyết vô cùng đắc ý khi giăng bẫy thành công. Nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ tức giận, rút mạnh tay về, còn đạp lên chân anh.

Tần Hạo quát khẽ: “Này, cô đủ rồi đấy! Đùa xong chưa?”

Không đạp trúng chân anh, Lăng Ngạo Tuyết bèn nhào đến định đánh người. Kết quả là cô bị anh nhẹ nhàng đẩy ra. Động tay động chân với phụ nữ ở đây chẳng phải chuyện tốt lành gì cho cam!

Ngờ đâu, cú đẩy nhẹ ấy cũng nằm trong tính toán của Lăng Ngạo Tuyết. Cô lảo đảo ngã phịch xuống đất.

“Trời ơi! Đánh người kìa! Cứu tôi với!”

– ——————-

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.