Đành chịu, thua thì phải uống thôi!
“Có thua thì cứ để rượu ở đây nhé. Tôi phải đi “xả nước” đây!”, Tần Hạo đứng dậy, định bụng chạy vào nhà vệ sinh!
Tối nay quả thật anh đã uống hơi nhiều. Thể chất anh rất tốt nhưng chỉ có thể nhịn đến đây thôi.
“Vào nhà vệ sinh lánh nạn à? Ha ha!”, liếc nhìn Tần Hạo, Tôn Ngọc Yến cất giọng giễu cợt.
Bọn họ đều nhìn về phía cô ta. Lâm Vũ Nghi khẽ chau mày, cảm thấy cô ta quả là khó ưa. May mà bây giờ tính khí của Tần Hạo rất dễ chịu. Nếu như là anh của ngày trước, chắc chắn đã vứt cô ta ra ngoài rồi.
Cô ta làm loạn như vậy khiến Lâm Vũ Nghi rất mất mặt. Nói gì thì nói, Tôn Ngọc Yến cũng là người được bạn bè phía Lâm Vũ Nghi dẫn theo.
Tần Hạo xua tay, cười đáp: “Bị cô nhìn ra mất rồi. Cũng hết cách, nước thì phải xả thôi!”
Dứt lời, anh bèn châm thuốc lá rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Vũ Nghi đột nhiên lên tiếng: “Để tôi uống thay anh ấy!”
“Được thôi!”, Tôn Ngọc Yên đang chìm trong men say thắng lợi, cũng chẳng quan tâm là ai uống. Có người uống là được.
Và như thế, bữa ăn vui vẻ của cả bọn bất giác biến thành một trận chiến giữa hai phe.
Một phe do Tần Hạo dẫn đầu, bao gồm Long Tứ, Diệp Vô Hoan và Diệp Thanh Trúc. Phe còn lại là bốn người bạn của Lâm Vũ Nghi. Lẽ ra cô ấy không định giúp bên nào cả. Nhưng vì không chịu nổi Tôn Ngọc Yến, cô ấy đã quyết định sẽ đứng về phía Tần Hạo.
Diệp Thanh Trúc nhận được sự kỳ vọng rất cao. May mà là hai người phụ nữ so kè với nhau. Nếu đây là cuộc chơi giữa hai người đàn ông thì không khí sẽ còn nóng hơn rất nhiều.
Thật ra ngay từ đầu, trận chiến này đã định sẵn phần thắng thuộc về phe Tần Hạo. Khoan nói đến quái vật không say như Tần Hạo. Chỉ cần “con sâu rượu” Long Tứ thôi đã đủ sức giải quyết đám người này rồi. Còn cả một Diệp Vô Hoan bí ẩn, tên này bình thường uống rượu giao tế cũng không quá nhiều.
Huống chi, Lâm Vũ Nghi còn đứng về phía bọn họ.
Tình hình bên Tôn Ngọc Yến thì tệ lắm. Tuy cô ta rất may mắn, thắng nhiều thua ít, nhưng qua một lúc lâu thì không gắng gượng được nữa. Nhìn Vương Dật Quần uống đến nỗi mặt mũi đỏ bừng là biết.
Lúc này, Đường Vân Long và Lý Tuyết Kiến vẫn ngồi yên. Họ chỉ mới uống một chút thôi, bây giờ vẫn có thể uống tiếp. Tần Hạo trở ra rất nhanh. Không thấy cốc rượu nào đặt ở chỗ mình, anh bèn cất tiếng hỏi. Hóa ra, lúc anh đi vệ sinh thì Diệp Thanh Trúc đã thắng được hai ván.
Trông thấy Vương Dật Quần đã sắp gục, Đường Vân Long băn khoăn liệu có nên đứng ra giúp không. Thế nhưng, phe đối phương có mỗi mình Tần Hạo còn không sao. Giờ mà Đường Vân Long đỡ cho Vương Dật Quần thì rõ là nhận thua rồi.
Vương Dật Quần lè nhè nói: “Không vấn đề gì. Tiếp tục đi. Hôm nay phải làm cho bọn họ gục hết. Ha ha!”
Sự khiêu khích trực diện này khiến ai nấy đều ngao ngán.
Đặc biệt là Tần Hạo. Khó khăn lắm mọi người mới vui vẻ ăn một bữa với nhau. Cá cược cũng để giải trí thôi, chơi vài trò hâm nóng không khí ấy mà. Nhưng Vương Dật Quần cứ nhất quyết đấu đến cùng. Vậy thì chịu thôi. Dĩ nhiên Tần Hạo không nhận thua vào lúc này được.
Diệp Thanh Trúc càng chơi càng hưng phấn. Cô ta vừa thắng mấy ván liền.
Tốc độ chơi quá nhanh, Vương Dật Quần nốc liền mấy cốc, đã sắp gục rồi. Anh ta cáu kỉnh tát vào mặt Tôn Ngọc Yến rồi quát: “Cút đi. Thứ xui xẻo, để tôi chơi!”
Tôn Ngọc Yến ôm mặt, trân trân nhìn anh ta. Thực tế là cô ta thắng nhiều thua ít, chỉ do tửu lượng của Vương Dật Quần kém hơn người ta thôi. Anh ta uống không nổi còn trách ngược lại Tôn Ngọc Yến, khiến cô ta cảm thấy uất ức vô cùng.
Nhận thấy tình hình trở nên nghiêm trọng, Tần Hạo bèn lên tiếng: “Thôi, thôi. Đừng chơi tiếp nữa, trò này chán lắm. Mọi người cứ thoải mái đi. Vui vẻ uống rượu là được rồi! Lâm Vũ Nghi, khuyên bạn cô đi!”
Lâm Vũ Nghi lập tức đứng dậy: “Thôi dừng được rồi. Bạn bè với nhau cả mà. Đừng như thế!”
Vương Dật Quần bật cười lạnh lùng: “Sao hả, sợ rồi à? Ha ha! Thấy không vui thì đừng nhận thua. Giả vờ giả vịt cái gì? Tôi không cần anh thông cảm. Anh có tư cách thông cảm cho tôi à? Anh dựa vào cái gì?”
Tần Hạo ngây người, mặt mũi cũng tối sầm lại.
Lâm Vũ Nghi cũng sững sờ, không ngờ bạn mình uống say rồi lại nói ra những lời như vậy.
Thấy Vương Dật Quần có phần quá lời, Đường Vân Long vội vàng kéo anh ta lại: “Cậu say rồi. Đừng nói năng lung tung nữa. Ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
Ngờ đâu, Vương Dật Quần lại hất cánh tay của Đường Vân Long rồi nổi cáu: “Tránh ra. Tôi không cần cậu lo. Hôm nay tôi phải uống cho thỏa thích! Mẹ nó. Lâm Vũ Nghi cậu đúng là thứ rẻ mạt. Cậu bỏ qua một người có điều kiện tốt như tôi để lấy gã kém cỏi này. Đúng là khiến tôi quá thất vọng! Cậu nói đi, tôi có điểm nào không bằng anh ta?”
Đừng nói là bọn Tần Hạo, cả Lâm Vũ Nghi cũng ngẩn người sau khi nghe được những lời ấy.
Hóa ra, ngày hôm nay Vương Dật Quần cứ hỏi cô ấy và Tần Hạo khi nào kết hôn là vì nguyên nhân này. Anh ta có ý với Lâm Vũ Nghi.
Tôn Ngọc Yến nhìn Vương Dật Quần rồi lại nhìn Lâm Vũ Nghi. Bỗng nhiên, cô ta cảm thấy mình chẳng đáng là gì ở đây cả. Một người kiêu ngạo như cô ta không nói được câu nào, chỉ biết lẳng lặng đứng sang một bên. Nhận thấy không ai để ý đến mình, cô ta bèn đau đớn quay lưng rời đi.
Cô ta đi rồi cũng chẳng ai hỏi han hay ngó ngàng đến. Điều này khiến cô ta cảm thấy bị tổn thương.
Tần Hạo trông thấy đấy, chỉ là không buồn quan tâm đến kẻ xấu tính như cô ta mà thôi. Nếu không vì cô ta khiêu khích trước thì đã chẳng ầm ĩ đến mức này.
Chuyện không vãn hồi được nữa.
Đối mặt với một tràng gầm thét của Vương Dật Quần, Lâm Vũ Nghi chỉ lặng người đi. Một lúc lâu sau đó, cô ấy mới lạnh lùng cất lời: “Cậu muốn so bì với anh ấy sao? Chắc chắn chứ?”
Tần Hạo sững ra, vội vã kéo Lâm Vũ Nghi lại. Anh ra hiệu cho cô ấy đừng làm lớn chuyện. Còn ầm ĩ nữa thì lại thành màn kịch ở quán mất. Bây giờ đã có rất nhiều người chú ý đến bọn họ rồi.
Vương Dật Quần nào có để tâm đến chuyện đấy. Anh ta uống say rồi nên cũng to gan hơn, bèn cười ha hả: “So thì so, anh ta thì tốt hơn ở điểm nào chứ? Cậu nói nghe xem! Đừng khoe bản thân là con nhà giàu có đời thứ hai! Ông đây còn là đời thứ nhất đấy!”
“Đời thứ nhất luôn à, ghê gớm thế!”, Long Tứ nhìn đối phương bằng vẻ mặt đầy chân thành, thậm chí còn vỗ tay. Kết quả là cậu ấy bị Diệp Thanh Trúc vỗ mạnh vào trán.
Diệp Thanh Trúc càng ngày càng không nể nang gì Long Tứ.
“Oan quá, tôi dùng biện pháp tu từ để mỉa mai ngược lại họ mà. Cô nghe mà không hiểu sao?”, Long Tứ ôm đầu, giải thích với Diệp Thanh Trúc.
Diệp Thanh Trúc bèn giận dữ quát: “Người ta đã trèo lên đầu lên cổ người đàn ông của tôi rồi mà anh còn chơi trò mỉa mai nữa. Lên đi. Dạy dỗ bọn họ một trận cho tôi!”
“Đã rõ. Ngồi đó xem cậu chủ Tứ xử lý đám người này và đòi lại công bằng cho đại ca đi!”, Long Tứ oang oang nói. Sau đó, cậu ấy bỗng ôm bụng, nhăn nhó khổ sở: “Ôi trời ơi, bụng tôi đau quá. Không ổn rồi, tôi rút trước đây. Tí nữa gặp lại nhé!”
– ——————-