Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 462: Diệt được một tên


Diệp Quang múa phong chưởng, tạo ra một luồng khí vô cùng mạnh, thổi bay hết cây cỏ xung quanh. Rất nhiều chiếc kim ám khí bị luồng khí này làm đổi chiều cắm xuống khu đất trống bên cạnh. Tuy nhiên, Tần Hạo đã dùng hết sức mạnh để tung ra màn mưa ám khí này với số lượng ám khí cực kì lớn, đủ để bao phủ cả người Diệp Quang. Những chiếc kim bị phong chưởng thổi bay chỉ là những chiếc tấn công phía bên trên của ông ta, còn bên dưới vẫn còn một số chiếc kim cắm vào người Diệp Quang.

“Đê tiện!”, Diệp Quang giận dữ quát lên một tiếng, cảm thấy tê dại phần chân. Những chiếc kim kia chỉ cắm vào da chút ít thì đã bị Diệp Quang dùng chân khí hộ thể ép cho rơi ra ngoài, chỉ còn lại vài chiếc cắm sâu hơn, nhưng cũng chẳng sâu đến một tấc.

Tần Hạo mới xuất chiêu đã làm đối thủ bị thương. Anh di chuyển liên tục, không ngừng tấn công đối phương.

Anh đánh cược rằng hai vị cao thủ nhà họ Diệp này quá sĩ diện để có thể chơi kiểu lấy hai chọi một.

Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Vấn Thiên, anh đã đoán ra ngay ông ta tính tình tự cao, cũng biết ông ta không coi hậu bối như anh ra cái đinh gì. Lần này ông ta tới có lẽ chỉ là tới để xem anh và Diệp Quang đánh nhau, đồng thời phòng ngừa có chuyện không hay xảy ra. Dù gì nhà họ Diệp cũng đã tổn thất một người là Diệp Minh nên không thể mất thêm một thành viên nòng cốt nào nữa.

Trước khi đánh nhau với Diệp Minh, Tần Hạo vốn không tự tin rằng mình có thể đánh thắng. Thế nhưng trong lúc lâm trận, sức mạnh của anh đột ngột tăng, vượt qua cả tầng thứ ba của Chân Long Cửu Biến! Chân khí trong cơ thể lưu thông càng thêm thuận lợi. Tần Hạo cũng mơ hồ cảm nhận được sức mạnh của mình, có lẽ anh vẫn đủ sức đánh một trận với Diệp Quang.

Việc anh đánh lén lúc nãy ngoài mục đích đả thương đối phương thì còn có mục đích khiến ông ta nổi giận.

Trong cuộc quyết chiến giữa hai cao thủ này, ngoài sức mạnh ra thì còn cần may mắn và trạng thái tâm lý ổn định nữa.

Bị đống kim kia châm vào người, Diệp Quang giận dữ phát điên. Ông ta tiếp tục múa phong chưởng, cây cỏ xung quanh lại bay lên không trung, sức mạnh khủng khiếp không thể địch nổi.

Tần Hạo di chuyển tứ phía, không ngừng né tránh những đợt tấn công của Diệp Quang. Cứ chốc chốc trong tay anh lại phóng ra vài chiếc đinh ghim.

Lúc này đây, Tần Hạo bỗng nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn Oanh Oanh. Cái người rảnh rỗi này không có việc gì làm thì thường nghĩ ra mấy trò cổ quái khác người. Ví dụ như giấu mấy chiếc đinh ghim dưới thảm trải sàn trong phòng mình. Nếu ai rảnh rỗi muốn vào phòng cô chôm đồ mà đen đủi thì sẽ dính mìn ngay.

Lúc Tần Hạo tìm thấy mấy món đồ này trong phòng Oanh Oanh, cô còn bao biện mình bày ra mấy cái đinh ghim để đâm mấy con kiến, thực sự khiến người khác cạn lời.

Diệp Quang bị tên nhãi nhép không cùng đẳng cấp là Tần Hạo dùng mấy thủ đoạn thô bỉ này chọc cho vô cùng bực mình, không thể nào bình tĩnh lại mà đấu với anh một trận ra trò. Diệp Vấn Thiên đứng đằng sau vuốt vuốt râu, trên mặt là nụ cười thâm sâu khó dò. Tần Hạo nhìn thấy dáng vẻ đó của ông ta thì không thể không nghĩ ông già này đang giả vờ tốt đẹp.

Cuộc chiến cứ tiếp tục như vậy đến tận mười hiệp, Diệp Quang cũng dần bình tĩnh lại. Chiến thuật đánh lén của Tần Hạo bị ông ta nhìn thấu, không đánh mà tự thua.

“Tên vô lại bẩn thỉu kia, cậu dùng cách này để hại chết em trai tôi sao?”, Diệp Quang lùi lại một bước nhìn người thanh niên trước mặt. Ông ta hận một nỗi không thể lao lên phía trước bẻ xương Tần Hạo, để xem trong người anh rốt cuộc giấu bao nhiêu ám khí.

“Được thôi! Nếu chiêu này đã không có tác dụng với ông thì tôi cũng đỡ tốn sức lực. Tiếp theo đây, ông sẽ gặp đối thủ đáng sợ nhất và cũng mạnh nhất!”, Tần Hạo nghiêm túc nói. Sau đó, Tần Hạo chắp hai tay vào nhau, sau đó lại tách hai tay ra. Giữa hai bàn tay anh là hai chiếc vỏ sò. Sau đó, Tần Hạo đưa tay sang một bên. Hai cổ tay anh dính chặt vào nhau, sau đó đột ngột tách ra, miệng hét lớn: “Rùa thần tấn công!”

Má nó đây là cái chiêu thức quái quỷ gì, cái tên nhãi này xem nhiều phim hoạt hình quá hóa rồ hay sao?

Bất chợt một chưởng vô cùng mạnh bắn ra từ giữa hai tay của Tần Hạo. Diệp Quang ngạc nhiên, ông ta cảm thấy chiêu thức này sao lại kì quặc như vậy. Nhưng thực ra, ông ta cũng chẳng coi chưởng này của Tần Hạo là thứ gì đáng sợ.

Nhưng tiếp theo, đồng tử mắt ông ta đột nhiên thu nhỏ lại, Diệp Quang thất kinh.

Hóa ra, trong lúc Tần Hạo bắn ra chưởng thần rùa kia thì cũng đã tranh thủ dùng hai cổ tay bắn ra một chiếc đinh ghim về phía Diệp Quang với tốc độ kinh hoàng chưa từng có.

Vì chủ quan khinh địch nên Diệp Quang không kịp né, bị chiếc đinh ghim đâm vào mắt phải. Ông ta kêu lên thảm thiết, không còn đủ sức quan tâm đến những chiêu thức phía sau của Tần Hạo. Diệp Quang ôm mắt kêu thét inh ỏi.

“Dậu đổ bìm leo” xưa nay vốn là châm ngôn hành động của Tần Hạo. Anh lập tức lao lên phía trước, dùng tới mười hai thành sức mạnh định sút cho Diệp Quang đang không hề phòng bị kia một cái.

Diệp Vấn Thiên mặt mũi biến sắc, không kịp nghĩ nhiều mà vội vã lao lên, tung chưởng tấn công Tần Hạo. Uy lực của chưởng này khiến Tần Hạo mặt biến sắc. Anh đột ngột đổi hướng trên không trung, dịch sang bên trái một chút. Sau đó chuyển từ tấn công bằng chân sang tấn công bằng tay, sẵn sàng tiếp chưởng.

“Đúng là muốn chết rồi! Còn dám tiếp chưởng này của ta!”, Diệp Vấn Thiên kinh ngạc vì cậu thanh niên này lại phản ứng nhanh như vậy, nhưng ông ta không tin Tần Hạo đủ mạnh để tiếp chưởng của mình.

Nhưng đột nhiên, mặt ông ta biến sắc. Chưởng kia của Tần Hạo còn chưa đến gần thì đã có một cơn mưa ám khí ập đến.

“Cái trò trẻ ranh này mà cũng dám bày ra trước mặt ta!”, Diệp Vấn Thiên gầm lên một tiếng, chân khí trong người bộc phát. Tấm trường bào màu xám tro như được nhúng qua nước thép, khiến cho gió còn chẳng lọt qua nổi. Tất cả mọi ám khí của Tần Hạo lúc này đều rơi hết xuống đất.

Nhưng, đúng vào thời điểm then chốt này thì một vật thể màu đen nhánh rơi xuống đất, khiến Diệp Vấn Thiên không kìm được mà cúi xuống nhìn xem là thứ gì.

Chính vào lúc này, Tần Hạo nãy giờ không ngừng tiến công bỗng chốc lùi thật nhanh về phía sau.

“Không xong rồi!”

Diệp Vấn Thiên hét lớn, nhưng đã muộn rồi. Cái vật thể màu đen kia trông như một củ khoai lang bị nướng cháy, nó đột nhiên phát nổ, tạo ra âm thanh inh tai nhức óc.

Tần Hạo lúc này đã kịp nấp ra xa rồi, anh đang quay đầu lại xem tình hình thế nào.

Thật không dễ dàng gì Tần Hạo mới lấy được thứ này từ Oanh Oanh. Từ lúc đó, trong đầu anh đã tính toán chu toàn. Mặc dù mang theo thứ này cũng khá nguy hiểm nhưng trận chiến nào mà không phải liều mạng cơ chứ? Nên việc có những rủi ro nhất định cũng là điểu đương nhiên.

Trời mới biết được Oanh Oanh móc đâu ra cái thứ dở hơi này, hơn nữa cô lại còn có khá nhiều nhưng Tần Hạo chỉ chôm được một cái từ chỗ cô. Hơn nữa, ngoài cái này ra thì các loại lựu đạn nhỏ khác không có tác dụng với những cao thủ như thế này.

Tần Hạo quay lại thì thấy đám khói đang dần tan ra. Diệp Vấn Thiên mặt mày lem luốc đứng ở đó, sát khí của ông ta lúc này giống như thủy triều dâng lên cuồn cuộn quét sạch tất cả mọi thứ xung quanh. Nhìn quần áo trên người ông ta là biết có lẽ chỉ bị thương nhẹ do vỏ lựu đạn bắn vào người chứ cũng không có gì nghiêm trọng.

Nhưng Diệp Quang thì thảm rồi, đã bị Tần Hạo làm cho mù một con mắt, trong lúc không phòng bị lại bị quả lựu đạn này nổ ngay trước mặt. Ông ta bây giờ đã ngã vật ra đất, thoi thóp, một chút sức chiến đấu cũng không còn.

“Tốt lắm, chỉ còn lại một mình ông”, Tần Hạo hít một hơi thật sâu, chuẩn bị lao ra đó liều mạng.

Chuyện này cũng là do bất đắc dĩ, bây giờ Tần Hạo đã không còn mánh khóe gì nữa nên ngoài việc xông lên liều mạng thì không còn đường sống nào khác.

Diệp Vấn Thiên đã dùng khí tức của mình khóa chặt Tần Hạo, chỉ cần anh dám chạy thì ông ta sẽ lập tức lao tới tấn công anh cực mạnh từ đằng sau. Sau đó thì chắc chắn sẽ không còn sau đó nữa vì Tần Hạo đã ngỏm rồi.

Tần Hạo lại lần nữa nhảy ra. Anh nhặt hai hòn đá ném về phía Diệp Vấn Thiên.

Cái này gọi là dù võ công có cao cường đến đâu thì cũng sợ mấy món bom mìn lựu đạn. Như một phản xạ có điều kiện, Diệp Vấn Thiên mặt biến sắc, lập tức nhảy sang một bên. Một lát sau, lại thấy một vật thể đen ngòm bay tới từ phía còn lại.

– ——————-

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.