Giữa Tần Hạo và Lăng Ngạo Tuyết vẫn chưa xác định quan hệ. Nhưng ít nhất, Tần Hạo đoán được tình cảm mà Lăng Ngạo Tuyết dành cho anh là tình yêu.
Nhưng bây giờ nhắc chuyện này có còn ý nghĩa gì đâu!
Tần Hạo nán lại bệnh viện rất lâu. Anh cứ nhìn cô mãi. Lăng Ngạo Tuyết đang ở cách anh không xa, vui vẻ chơi đùa, chẳng còn là cô cảnh sát thi thoảng lại muộn phiền như trước.
“Thôi vậy. Cứ xem như tôi chưa từng xuất hiện trong đời cô!”, Tần Hạo thở dài rồi quay đi.
Ít nhất thì Lăng Ngạo Tuyết không xảy ra chuyện gì, thế này cũng đủ rồi. Nhớ lại hôm ấy, bác sĩ nói tình hình rất nghiêm trọng, anh bỗng thấy bệnh viện thời nay chẳng đáng tin chút nào. Bệnh nhẹ thì bảo là nặng, bệnh nặng nói thành nan y, bệnh nan y thì lại bảo có hy vọng chữa khỏi. Tóm lại là toàn muốn người ta tốn tiền ở lại bệnh viện thôi.
Sau khi về công ty, Tần Hạo tiếp tục đọc tài liệu, tâm trạng đã tốt hơn trước nhiều.
Chuyện này khiến anh cảm thấy thật kỳ lạ. Nghĩ bụng, chẳng lẽ vừa rồi anh lo lắng cho Lăng Ngạo Tuyết sao? Dường như, đúng là có một chút lo lắng.
Tạm thời anh không nghĩ ngợi nhiều nữa. Nhìn giấy tờ trên bàn, Tần Hạo khẽ lắc đầu. Thôi, đem về làm vậy! Anh cần phải bỏ chút thời gian để làm mấy chuyện này. Bằng không, đám người cấp dưới chắc chắn sẽ xem anh như tên ngốc rồi xoay anh như chong chóng. Thế thì uất lắm.
Lái xe về đến nhà, vừa mở cửa ra, anh đã khẽ giật mình.
Ti vi trong phòng khách đang mở. Có người nằm trên sô pha, hình như đang ôm gối xem truyền hình.
“Lâm Vũ Hân?”, cảm thấy quái lạ, Tần Hạo bất giác nghĩ đến Lâm Vũ Hân. Nhưng cô đã đi rồi mà? Không phải đến nhà họ Trần rồi thì sẽ rất khó quay về à? Chẳng lẽ lại bị sư phụ chơi xỏ?
Nhưng vô lý quá, bà sẽ không lấy chuyện này ra đùa cợt.
“Tần Hạo? Là anh à?”, người trên sô pha ló đầu nhìn anh.
Trong nhà hơi tối, Tần Hạo phải nhìn kỹ mới nhận ra là Lâm Vũ Nghi.
“Là cô à, làm tôi giật cả mình. Về khi nào đấy?”, Tần Hạo bỗng cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng anh ngẫm lại, chẳng phải Lâm Vũ Nghi đã nói là đi thực tập sau khi tốt nghiệp sao? Không lẽ kỳ thực tập kết thúc rồi?
Anh vừa nghĩ vừa mở đèn lên. Hai người đứng đối mặt nhau, trông có phần gượng gạo.
Tần Hạo nhớ đến lần anh đưa Lâm Vũ Nghi đi ngắm pháo hoa.
Lúc gặp lại anh, Lâm Vũ Nghi cũng ngẩn ra trong giây lát. Nhưng cô ấy đã hoàn hồn rất nhanh, còn cười nói: “Vừa về thôi! Anh làm gì mà giờ mới về nhà thế?”
Sau một thời gian không gặp nhau, Lâm Vũ Nghi trông phấn chấn hơn nhiều. Vẻ ngoài vẫn tràn đầy sức sống, bên trong thì trưởng thành hơn ngày trước.
Với năng lực quan sát của Tần Hạo, có vẻ cô ấy to hơn trước một chút, chẳng lẽ do miếng độn ngực à?
Lâm Vũ Nghi cũng đưa mắt theo hướng nhìn của Tần Hạo, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Cô ấy xoay người, tránh ánh mắt thiếu đứng đắn của anh: “Đang hỏi anh đấy!”
“Ờm! Đi dạo thôi!”, Tần Hạo buột miệng đáp.
“Thế à. Thực tập xong rồi, nên tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, sau đó mới tìm việc. Tôi về đây tìm anh chơi vài hôm.”, Lâm Vũ Nghi cất tiếng. Ngôi nhà rộng như vậy mà chỉ còn hai người, cảm giác đúng là rất quái lạ.
Hơn nữa, giữa hai người họ cũng xảy ra vài chuyện khó nói.
Tần Hạo cười bảo: “Sao lại xem mình như người ngoài thế kia? Ở đây tôi mới là người ngoài ấy chứ! Nhưng cô còn tìm việc gì nữa? Tôi giao lại công ty cho cô là được rồi! Nó vốn dĩ là của bố cô mà!”
“Không cần đâu!”, Lâm Vũ Nghi cười cười bỏ qua.
Trước đây giữa cả hai còn có một cô chị. Bây giờ thì chị gái của cô ấy vắng mặt rồi…
Tần Hạo cũng nghĩ đến điều này, ánh mắt nhìn Lâm Vũ Nghi cũng mất tự nhiên hơn. Cô nam quả nữ ở chung một nhà, lại còn không có ai khác, rất dễ khiến người ta nghĩ ngợi lung tung!
Cảm nhận được ánh nhìn mập mờ ấy, Lâm Vũ Nghi cũng hơi sững ra. Cô ấy bỗng căng thẳng hỏi: “Khi nào thì chị quay về?”
“Ít nhất cũng phải ba đến năm năm.”, Tần Hạo thở dài, đáp với giọng ủ rũ. Sư phụ bảo anh luyện công tử tế, khi nào tự tin đánh thắng bà thì hãy đến Trần Gia Câu. Bằng không thì chỉ có chết thôi.
Nhưng Tần Hạo đã tính rồi. Anh phải khổ cực rèn luyện ít nhất từ ba đến năm năm mới có khả năng đánh bại Trần Linh Tố của hiện tại. Nhưng ba đến năm năm sau, anh làm sao biết tình hình sẽ như thế nào cơ chứ.
Lâm Vũ Nghi vừa nghe xong đã ngây người. Thế chẳng phải cô ấy sẽ sống chung nhà với Tần Hạo trong suốt thời gian này hay sao?
“Lâu đến thế ư…”
Vừa nghĩ, Lâm Vũ Nghi vừa sợ sệt nói.
Không biết phải nói sao nữa. Ký ức về thuở đầu rung động đã khắc sâu trong lòng Lâm Vũ Nghi. Nhưng ý nghĩ không hay đó đã bị gạt bỏ sau khi cô ấy quyết định trốn chạy.
Với tình hình bây giờ, chị của cô ấy sẽ không về nhà trong ba năm. Liệu Tần Hạo có… Nghe nói, chuyện ấy của đàn ông luôn cần phải “giải quyết”, làm sao có thể nhịn đến ba năm chứ!
Nhìn phản ứng của Lâm Vũ Nghi, Tần Hạo dở khóc dở cười: “Đang lo lắng gì thế? Nếu không yên tâm thì tôi sẽ dọn ra ngoài ở. Không sao đâu!”
“Không, không. Tôi sống ở đây một mình… cũng hơi sợ!”, Lâm Vũ Nghi vội vã lắc đầu, trong lòng cảm thấy hơi áy náy. Có vẻ cô ấy đã hiểu lầm anh. Thời gian đã qua lâu rồi, vậy mà Lâm Vũ Nghi vẫn còn nghĩ đến những chuyện vớ vẩn ấy.
“Có phải anh ấy chưa từng nghĩ đến mình, đã quên mình từ lâu rồi không?”
Lâm Vũ Nghi buồn bã nghĩ.
Chỉ có thể nói rằng, suy nghĩ của phụ nữ như kim dưới đáy biển. Muốn hiểu được phụ nữ nghĩ gì còn khó hơn lên trời.
Khẽ nhún vai, Tần Hạo nhìn cô ấy, đoạn cất tiếng hỏi: “Cô ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa. Định chờ anh về rồi mời anh dùng bữa. Nhưng tôi gọi điện cho anh mãi mà không được nên đành ngồi ở nhà đợi thôi.”, Lâm Vũ Nghi ngồi xuống sô pha, ôm gối, cố gắng che giấu sự căng thẳng của mình.
“Sao lại muốn mời tôi dùng cơm?”, Tần Hạo tò mò nhìn Lâm Vũ Nghi, “Chẳng lẽ cô mới có bạn trai?”
Lâm Vũ Nghi chợt thấy lòng âm ỉ đau. Xem kìa, anh nói ra lời này thật dễ dàng. Quả nhiên, Tần Hạo đã quên sạch mọi chuyện vui buồn từng trải qua cùng cô ấy. Giờ thì anh chỉ xem Lâm Vũ Nghi như một người em gái bình thường thôi.
“Tất nhiên là không phải. Tôi vừa mới thực tập xong mà. Kiếm được những đồng lương đầu tiên trong đời, tất nhiên là phải ăn mừng!”
Cô ấy vui vẻ cười đáp. Đây là lời thật lòng.
Tần Hạo khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy! Thế thì tốt quá, tôi cũng chưa ăn gì. Giờ chúng ta ra ngoài, ăn một bữa chúc mừng thôi! Ừm, phần của chị cô thì tôi sẽ phụ trách ăn hết!”
Đặt túi tài liệu xuống, Tần Hạo lại ra ngoài một lần nữa.
Lâm Vũ Nghi ngạc nhiên nói: “Tần Hạo này, hình như anh đã thay đổi rất nhiều!”
– ——————-