“Này, đôi nam nữ chó má kia, giỡn xong chưa?”, người đàn ông phía sau tức tới mức bốc khói. Anh ta nghĩ có lẽ nên nói ra biệt hiệu của mình để dọa chết chúng nó luôn. Như vậy có thể xả giận. Nhưng Tần Hạo không hề cho anh ta cơ hội.
Lúc này, Tần Hạo đã nói xong những gì cần nói với Thẩm Giai Oánh nên anh mới khẽ quay qua cười ha hả với anh ta: “Nói nhảm xong chưa? Tao vẫn còn có việc! Ra tay đi chứ!”
“Mày…Mày biết ông là ai không? Hôm nay mày đừng hòng bước ra khỏi cửa, mẹ kiếp, chán sống rồi chứ gì!”
“Ờ, mẹ kiếp, mày họ gì?”, Tần Hạo tò mò hỏi.
“Họ…Á á, mẹ nó. Mày nghe cho kỹ đây, ông họ Diệp, tên Bằng Trình. Đừng trách tao không nhắc trước. Nếu mày dám chọc giận người của nhà họ Diệp thì sẽ không có kết cục hay ho gì đâu!”, cuối cùng Diệp Bằng Trình cũng đã báo cáo xong họ tên. Hình như anh ta sợ cha nội này vẫn chưa đạt tới đẳng cấp đó nên chưa từng nghe qua tên tuổi của mình, thế là còn bồi thêm một câu: “Có biết nhà họ Diệp của Trung Hải không?”
Đương nhiên Tần Hạo biết, không phải là cái thằng Diệp Bằng Phi sao? Nghe cái cha nội tên là Diệp Bằng Trình nói vậy thì hình như anh ta cũng là người của nhà họ Diệp!
Nhà họ Diệp vừa mới gửi cho anh một món quà lớn, có nên trả lại không nhỉ?”
“Diệp Bằng Trình sao? Ai thế, em có quen không?”, Tần Hạo cười bất lực. Hình như anh chưa từng nghe thấy tên người này. Cái gọi là các đại công tử của Trung Hải ấy mà, đúng là anh chẳng quen được mấy người. Anh biết nhiều về Diệp Bằng Phi và Triệu Thiên Thành hơn cả. Hai cái tên không đợi trời chung đó.
Nhưng Thẩm Giai Oánh thì khẽ run rẩy. Mặc dù cô chỉ là một nhân viên văn phòng nhưng những năm qua cũng tham gia không ít các buổi tiệc cao cấp nên cũng có nghe nói về Diệp Bằng Trình. Thế là cô ngạc nhiên nói với Tần Hạo: “Người này không dễ đụng vào. Là một kẻ bại hoại có tiếng ở Trung Hải, thích chơi vợ người khác, danh tiếng thối lắm nhưng vì sau lưng có nhà họ Diệp nên không ai dám đụng tới!’
Nghe thấy vậy Tần Hạo bỗng bốc hỏa. Sở thích của cha nội Diệp Bằng Trình này đúng là độc đáo, chẳng trách khi nhìn thấy anh và Thẩm Giai Oánh hôn nhau mà anh ta dám chạy tới bắt chuyện. Không phải anh ta có mắt như mù mà có lẽ khẩu vị của cha nội này là như vậy.
“Mẹ kiếp!”
Tần Hạo không nhịn được phải chửi một câu rồi cười với Diệp Bằng Trình: “Mày ngầu lắm phải không? Ngầu hơn cả Diệp Bằng Phi cơ à?”
Thẩm Giai Oánh nghe thấy vậy thì kinh ngạc. Cô không ngờ Tần Hạo còn biết cả Diệp Bằng Phi. Bàn về danh tiếng, thì một người thừa kế gia tộc khiêm tốn như Diệp Bằng Phi chắc chắn không thể nào hơn Diệp Bằng Trình về mức độ tiếng xấu ở Trung Hải được. Thế nhưng so sánh địa vị thì hai người cách xa nhau cả mười vạn tám nghìn dặm.
Diệp Bằng Trình tái mặt khi nghe thấy cái tên đó. Anh ta vô thức ngậm mồm, do dự một hồi, không biết rốt cuộc Tần Hạo và Diệp Bằng Phi có mối quan hệ gì? Là địch hay bạn. Nếu là địch thì không biết anh ta đấu với Tần Hạo ở đây có gây rắc rối cho kế hoạch của Diệp Bằng Phi hay không. Còn nếu là bạn thì càng không thể. Bản thân đắc tội với Tần Hạo thì sẽ bị Diệp Bằng Phi lột da mất.
Rất nhiều người tưởng rằng địa vị của Diệp Bằng Trình ở nhà họ Diệp cao lắm, luôn nhận được sự tôn trọng của các trưởng bối nhà họ Diệp mà không ngờ Diệp Bằng Trình chỉ là con của một người quản gia, không có quan hệ con cháu dây mơ rễ má gì với nhà họ Diệp và càng không thể so sánh với Diệp Bằng Phi, nói trắng ra anh ta chỉ là một đầy tớ.
Nhưng Diệp Bằng Trình không hề ngốc. Anh ta biết mình có thể làm gì và không thể làm gì. Nếu không thì đã không thể đứng vững ở Trung Hải lâu như vậy dù đã chơi rất nhiều vợ của người khác, hơn nữa còn tiếp tục chơi mãi!
Nghe Tần Hạo nhắc tới Diệp Bằng Phi, anh ta trầm ngâm một hồi lâu mới quyết định tốt nhất là không nên trở mặt. Phụ nữ mà, anh ta chơi lúc nào mà chẳng được, không thể mạo hiểm chỉ vì Thẩm Giai Oánh được.
“Anh quen cậu chủ của nhà chúng tôi sao?”
Diệp Bằng Trình hỏi một câu thăm dò. Mà anh ta không biết rằng câu hỏi đó đã để lộ địa vị của chính mình ở trong nhà họ Diệp.
Nếu đúng là con cháu của nhà họ Diệp thì chắc chắn anh ta sẽ gọi Diệp Bằng Phi là anh hoặc em, chứ không gọi là cậu chủ.
Nhưng rõ ràng là Diệp Bằng Trình không có gan nói không thành có, vậy nên anh ta đã nói thật.
Tần Hạo suy nghĩ và đã hiểu ra được sự mờ ám trong đó, nên cười nói: “Quen chứ, còn có một người tên là gì ấy nhỉ, à Diệp Vô Hoan. Mấy ngày trước còn mời tôi ăn cơm cơ mà! Ở đâu nhỉ, hình như là khu nghỉ dưỡng Lục Uyển thì phải”.
Thẩm Giai Oánh kinh ngạc nhìn anh. Dường như cô không ngờ là anh biết Diệp Bằng Phi thật.
Cùng với sự kinh ngạc thì cô cũng nghĩ tới tính xác thực của câu nói đó. Nhưng từ góc nhìn của cô thì có thể thấy Tần Hạo đang cười chế giễu.
Thẩm Giai Oánh khẽ cười, cô đã hiểu, xem ra sự việc không hề đơn giản.
Diệp Bằng Trình nghe thấy cái tên Lục Uyển thì sững sờ, sau đó mặt tái mét. Bởi vì khu nghỉ dưỡng Lục Uyển là địa bàn của nhà họ Diệp. Chuyện này không có nhiều người biết. Nếu như Tần Hạo không quen Diệp Bằng Phi thì không thể nào biết được nơi đó.
Vậy mà anh biết thì chứng tỏ anh đủ tư cách đó thật.
Nghĩ vậy, anh ta không còn nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Tần Hạo nữa!
“Mời anh ăn cơm sao?”, Diệp Bằng Trình suy nghĩ, sau đó bật cười: “Hóa ra là bạn à. Ha ha, người nhà cả…Lại đi đánh nhau, xin lỗi nhé, người anh em, chỉ là hiểu lầm thôi!”
Tần Hạo cảm thấy khinh bỉ, cha nội này lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng. Da mặt còn dày hơn cả của anh. Vừa mới nghe nói anh biết Diệp Bằng Phi là đã nặn ra một nụ cười đến là đáo để. Đúng là khiến người ta vừa tức vừa buồn cười.
“Hiểu lầm thôi, không có gì. Mọi người giải tán đi!”, Diệp Bằng Trình phất tay, đám người kia nhanh chóng tản ra.
Tần Hạo khoanh tay nhìn cha nội Diệp Bằng Trình đang đứng đó cười méo mó mà cảm thấy nực cười
Anh lôi Diệp Bằng Phi, không may khoe mẽ nào ngờ còn dọa được cả người nhà họ Diệp phải co rúm lại.
Diệp Bằng Trình nhiệt tình bước tới trước: “Người anh em, vừa rồi em đã mắc lỗi, xin hỏi phải gọi anh thế nào ạ?”
Tần Hạo nói giọng chẳng nể nang: “Cậu chủ nhà anh thuộc loại người gì chứ, tôi nào dám gọi anh một tiếng anh em. Tôi chỉ muốn hỏi, tôi đang ở bên cạnh người phụ nữ của mình, anh đột nhiên chạy tới rốt cuộc là có ý gì?”
Từ sau khi Diệp Bằng Trình báo tên họ của mình thì Thẩm Giai Oánh không buồn nhìn anh ta thêm một lần nào. Cô cảm thấy ghê tởm. Lúc này, cô càng không muốn tiếp xúc với loại người đó, thật chỉ muốn rời đi ngay. Nhưng thấy Tần Hạo vẫn đang nói chuyện thì cô đành núp phía sau anh, khẽ dựa đầu vào vai anh. Thật ấm áp.
Diệp Bằng Trình tức giận, chỉ muốn băm vằm Tần Hạo, nhưng trước khi điều tra rõ thân phận của đối phương thì anh ta không dám hành động khinh suất. Đây chính là điểm lợi hại của anh ta, đó là cực kỳ biết nhẫn nhục.
Nhưng anh ta không ngờ Tần Hạo lại hỏi thẳng như vậy nên bèn họ vài tiếng tỏ vẻ ái ngại: “Thật sự là hiểu lầm mà, người anh em hào phóng độ lượng, đừng so đó với đàn em nữa!”
Vừa nói anh ta vừa nháy mắt với Tần Hạo ra hiệu nói nhỏ một chút.
– ——————-