Tần Hạo cũng không biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ vừa khó khăn nhưng lại vừa ngon lành này thế nào. Anh chỉ biết tay mình cũng phát run. Đây là lần đầu tiên anh làm vậy.
Chỉ có xử lý chút vết thương ở mông mà mất tới nửa tiếng đồng hồ. Từ Mộng Kiều cũng ngại không dám hỏi anh tại sao lâu thế mà chưa xong.
Dù sao thì chỗ bí mật cũng lộ ra ngay trước mặt Tần Hạo. Cô xấu hổ không biết chui vào đâu nhưng trong lòng thì lại cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Có một người đàn ông thương mình như vậy ở bên cạnh thật tốt biết bao!
Đối với nội tâm của Tần Hạo thì cuối cùng chính nghĩa cũng đã đánh thắng tà ác. Anh không khỏi có vài suy nghĩ xấu xa nên nhanh chóng xử lý vết thương và kéo váy cô xuống.
Hai người thở phào.
Lúc này, Tần Hạo bỗng nhớ tới Diệp Thanh Trúc. Thanh Nhi khi nhỏ đã bị anh nhìn thấy hết. Khi đó anh nào biết gì, cứ thế sờ người ta tới đã đời rồi đâm ra nảy sinh tình cảm.
Bây giờ thì Diệp Thanh Trúc bám anh như sam.
Không biết Từ Mộng Kiều thì sẽ thế nào.
“Được rồi, chị nằm xuống nghỉ ngơi! Nghỉ mấy ngày đi, gọi điện xin nghỉ!”
Tần Hạo ân cần.
Từ Mộng Kiều lắc đầu rồi bỗng nói: “Cậu định đi à?”
“Tôi…Ở lại một lát rồi đi!”
Tần Hạo vốn định nói ‘đúng vậy’ nhưng nhìn vẻ thê thảm của cô thì anh lại không nỡ.
Từ Mộng Kiều bỗng nói: “Cậu đừng đi được không?”
“…”
Tần Hạo không biết trả lời thế nào.
Bỗng nhiên, Từ Mộng Kiều bò dậy, sà vào lòng Tần Hạo, hai tay ôm lấy cổ anh. Cô ghé đầu gần lại, hôn anh, còn hai chân thì quặp chặt eo Tần Hạo.
Lúc này, dục vọng bỗng được đốt cháy, chẳng còn gì có thể dập tắt được ngọn lửa đó nữa.
Hai người quấn lấy nhau hơn một tiếng đồng hồ mới dần dần kết thúc.
Vết thương trên người Từ Mộng Kiều lại rỉ máu nhưng cô mặc kệ.
Đau! Cô vẫn chịu đựng được.
Cô cần phải hết mình một lần, xả hết ra những tâm trạng phức tạp trong lòng.
Hai người nằm lên giường. Một người nằm ngửa, một người nằm nghiêng.
Từ Mộng Kiều nhìn sâu vào đôi mắt người đàn ông trước mặt. Lông mày anh thật đẹp, mũi cũng thẳng, đôi môi thì gợi cảm, khuôn mặt tuấn tú, trông vô cùng hoàn hảo.
Ít nhất thì anh hoàn hảo trong mắt cô. Bởi vì lúc này, anh đã là người đàn ông của cô.
Yêu là mù quáng!
“Cậu thật lợi hại!”, khuôn mặt Từ Mộng Kiều vẫn còn nóng ran. Cô khẽ nói bên tai Tần Hạo.
Tần Hạo cười đắc ý: “Đương nhiên rồi!”
Một chút máu hồng nhàn nhạt dây ra tấm ga màu tím nhạt.
Từ Mộng Kiều vẫn còn là gái trinh.
Hai người nằm một hồi lâu, nói không hết chuyện mà không hay đã là năm giờ chiều.
Tần Hạo phải đi thật rồi.
Từ Mộng Kiều không nỡ rời xa, nhưng cô biết lúc này không thể giữ người đàn ông này lại.
“Ngày kia là thứ hai cũng đừng đi làm. Có cần tôi xin nghỉ giúp không?”, Tần Hạo dịu dàng nói.
Từ Mộng Kiều cười: “Cậu xin nghỉ giúp tôi thì chẳng phải là thông báo cho cả thế giới biết hai chúng ta vụng trộm sao?”
“Thôi được!”, Tần Hạo cười bất lực.
“Tôi không xin nghỉ nữa, tôi quyết định từ chức!”
Từ Mộng Kiều bình tĩnh đưa ra quyết định. Cô không hối hận chuyện đã xảy ra ngày hôm nay nhưng cô không còn dũng khí để đi làm ở tập đoàn Triều Dương nữa. Cô không biết mình còn đủ mặt mũi để đi gặp sếp Lâm Vũ Hân hay không.
“OK!”, Tần Hạo chỉ nói một từ.
Từ Mộng Kiều bỗng bật cười: “Gần đây trên mạng hay có tin đám bạn của người yêu cũ trị con giáp thứ 13 ngay giữa đường. Cậu nói xem có khi nào tôi cũng có kết cục như vậy không?”
“Muốn trị thì cũng trị loại cặn bã như tôi chứ ra tay với chị làm gì? Chị đừng nghĩ lung tung nữa! Sau này cứ yên tâm ở nhà. Tôi nuôi chị!”, Tần Hạo điềm đạm nói.
“Được rồi, một ngày có một trăm tệ tiền sinh hoạt như cậu thì lấy cái gì ra nuôi tôi? Hi hi. Tôi không cần cậu nuôi, cũng không muốn làm bồ nhí, tình nhân gì đó của cậu đâu. Tôi tự lực cánh sinh”.
Từ Mộng Kiều chun mũi, mặt không cảm xúc đáp: “Đừng tưởng cậu ngủ với tôi một lần thì sau này có thể tới thường xuyên. Chỉ một lần này thôi, sau này tránh xa tôi một chút, chúng ta không phải gian tình!”
Tần Hạo sững sờ.
Từ Mộng Kiều lại nói: “Được rồi. Cậu đi đi. Nên nhớ là cậu vẫn còn bạn gái bảo bối ở nhà, nói thẳng ra, đàn ông chẳng có ai tốt đẹp gì, gặp ai cũng thích. Hừ!”
Tần Hạo ái ngại đứng khựng tại chỗ. Đi cũng không phải mà ở cũng không xong.
Từ Mộng Kiều tức giận, vừa lôi vừa kéo anh ra cửa. Sau đó cô đóng cửa lại: “Sau này không được tới nữa!”
Nói xong, Từ Mộng Kiều quay trở về phòng nằm bò ra giường, đè gối lên đầu và khóc như bị xé nát tâm can.
Cô thật sự không biết phải đối diện với tình cảm này như thế nào. Lùi không được, tiến không xong, vụng trộm cũng chẳng ra làm sao…
Tần Hạo đứng ngoài cửa một hồi lâu rồi thở dài, tự tát mình một phát, chửi rủa: “Mẹ kiếp, sao mày không kiềm chế được chứ?”
Khiến người phụ nữ của mình phải chịu đau khổ là điều mà Tần Hạo đau lòng nhất. Nhưng giờ anh cũng hết cách.
Lúc này, Tần Hạo bỗng nhớ tới câu nói của Diệp Thanh Trúc.
Anh cần phải đủ mạnh để khinh thường tất cả những ánh mắt và quy tắc của người đời.
Khi đó Tần Hạo đã trả lời rằng anh đang là vô địch rồi!
Nhưng giờ xem ra đó chỉ là lời nói khoác.
Tần Hạo cũng không biết anh đã mang theo tâm trạng gì khi rời khỏi nhà của Từ Mộng Kiều. Trên đường về, anh cũng luôn cảm thấy bất an.
Về tới nhà anh nhìn thấy trên bàn đầy đồ ăn. Lâm Vũ Nghi đang nằm trên ghế sô pha xem phim, còn Lâm Vũ Hân thì bận rộn ở trong bếp.
Khi Tần Hạo đang ngây người thì điện thoại đổ chuông. Là Lâm Vũ Hân gọi.
Tần Hạo nghe máy theo bản năng: “A lô!”
“Anh về chưa? Em đang đợi anh cùng ăn cơm. Em làm nhiều đồ ăn lắm. Anh mau về đi!”
“Anh về rồi!”
“Hả?”
Sau đó anh thấy Lâm Vũ Hân đeo tạp dề, tay cầm muôi đảo thức ăn chạy ra ngoài. Cô mỉm cười khi nhìn thấy Tần Hạo.
Tần Hạo nhìn thấy cô thì trán toát mồ hôi hột, đầu tóc rối bời, khuôn mặt đỏ bừng.
Tần Hạo không nói gì, chỉ ôm chặt người đẹp trước mặt vào lòng.
Anh biết Lâm Vũ Hân không bao giờ vào bếp. Nói đúng ra là trước đây cô không tìm được người đàn ông nào khiến cô phải vào bếp.
Còn bây giờ thì đã có rồi!
Tần Hạo vô cùng cảm động.
Nhưng Lâm Vũ Hân thì ngượng ngùng, cô giãy giụa vài cái rồi xấu hổ nói: “Đừng như vậy? Còn em gái kìa!”
Lâm Vũ Nghi giả vờ như không nhìn thấy. Cô ấy tắt ti vi, bắt đầu chơi game, giả vờ như không quan tâm tới những hành động thân mật của hai người.
Tần Hạo quyết không buông tay. Nghĩ tới chuyện vừa rồi đã gây ra, anh cảm thấy vô cùng áy náy. Anh mở miệng, định nói ra.
“Vũ Hân, anh…”
Nhưng Tần Hạo đã nuốt nửa câu sau vào trong, anh không thể nói ra được.
– ——————-