Tần Yên Nhiên bật cười khi nghe lời tuyên bố hùng hồn của Tần Hạo. Cô chỉ vào anh, cười nắc nẻ, đến nỗi chảy cả nước mắt.
“Có gì buồn cười chứ?”
Biểu cảm vui vẻ của Tần Hạo lập tức được giấu nhẹm đi, trông nghiêm túc vô cùng. Anh bình tĩnh, chân thành nói: “Anh nói thật lòng mà!”
“Bây giờ anh vẫn còn hối hận sao?”
Tần Yên Nhiên bật cười, khẽ hỏi.
Tần Hạo gật đầu: “Bị chửi rủa anh cũng nhận hết rồi, tội danh phải chịu đựng anh cũng chịu rồi. Rồi cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần. Nhưng thứ mà lẽ ra thuộc về anh thì lại vĩnh viễn không có được, vậy thì tại sao lại không hối hận cho được?”
Tần Yên Nhiên cười, không nói gì.
Chuyện năm đó, ai đúng ai sai chẳng thể nào nói rõ được?
Tần Hạo khẽ nhếch miệng, để lộ nụ cười không quá rõ ràng, chứa đựng vẻ nham hiểm: “Để anh kể em nghe một câu chuyện!”
Tần Yên Nhiên nghiêm túc lắng nghe. Cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.
“Trước đây có một người bị mất tích. Quan phủ cử rất nhiều người đi tìm mấy tháng trời mà không tìm thấy. Cuối cùng để kết án, quan phủ đã dặn dò người nhà của người đó và nhốt người trước đây từng có thù địch với người mất tích vào nhà lao”.
“Người bị nhốt nói mình bị oan. Anh ta không hề giết người, nhưng không ai có thể đứng ra làm chứng cho anh ta. Thế là anh ta bị tuyên bố tù chung thân!”
“Sau đó, khi ở trong tù anh ta có biểu hiện tốt nên được thả ra. Nhiều năm sau, bỗng người mất tích năm đó trở về nhà để mượn tiền rồi đi trốn nợ!”
“Thế rồi người bị nhốt bắt gặp người mất tích kia và giết chết người mất tích!”
“Vậy thì xin hỏi cô Tần Yên Nhiên, có nên phán người kia tội giết người không?”
Tần Hạo điềm đạm nhìn Tần Yên Nhiên. Tần Yên Nhiên – niềm hi vọng của gia tộc khẽ chau mày, trông khá trầm mặc.
Rất lâu sau cô vẫn không trả lời. Bởi vì cô không biết phải trả lời như thế nào. Một lúc lâu sau cô mới nhìn người đàn ông trước mặt rồi khẽ hỏi: “Nếu là anh thì có giết người kia không?”
“Anh không!”
Tần Hạo khẽ nhếch môi, cười với vẻ tinh ranh. Khi thấy biểu cảm của Tần Yên Nhiên có phần ảm đạm thì anh lại lên tiếng: “Nhưng anh sẽ không giống người kia! Bởi vì năm đó anh đã không ăn trái cấm nhưng ít nhất cũng được ngửi mùi hương đó và cắn một miếng!”
Tần Yên Nhiên xấu hổ mặt đỏ tía tai. Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh cha nội vô lương tâm nào đó đã lừa mình vào trong phòng, rồi còn bị lừa cởi nội y, cuối cùng còn bị lừa để người ta thưởng thức ‘hai quả nho’ nữa.
Những hồi ức ngượng ngùng thời niên thiếu đến bây giờ vẫn đẹp đẽ như vậy.
Lúc này hai má Tần Yên Nhiên ửng đó như trái táo chín mọng.
Tần Hạo cảm thấy vui khi thấy vậy. Anh bật cười: “Nếu để cái đám đó biết được nữ thần xa tít chân trời của họ đang đỏ mặt như đít khỉ thế này thì chắc là sẽ ngạc nhiên tới rơi hàm mất! Ha ha ha!”
Tần Yên Nhiên bỗng nổi giận. Cô nhướn mày, khuôn mặt lạnh lùng tới đáng sợ, sát khí đằng đằng như thủy triều cuồn cuộn khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
Sát khí ngập trời của cô bao trùm lấy Tần Hạo trong nháy mắt.
Bốp!
Tần Yên Nhiên vung tay đập mạnh vào lưng Tần Hạo.
Thế là Tần Hạo giống như diều đứt dây, cả người bắn văng ra, giãy giụa trong không trung vài cái rồi rơi xuống hồ khiến nước văng tung tóe.
Sau đó anh chìm nghỉm dưới dòng nước.
Ban đầu Tần Yên Nhiên vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh. Nhưng một lúc lâu sau không thấy Tần Hạo nổi lên thì cô đâm ra hoảng sợ.
“Tần Hạo đừng đùa nữa. Anh lên đi!”
Tần Yên Nhiên nói với giọng căng thẳng. Hai mắt cô cứ nhìn chăm chăm vào trong làn nước.
Nhưng rất lâu sau vẫn không thấy bất kỳ động tĩnh nào. Tần Yên Nhiên do dự rồi nhảy xuống, bơi ra giữa hồ.
“Tần Hạo!”
Tần Yên Nhiên ngụp xuống, đang tìm kiếm xung quanh thì bỗng cảm thấy có người ôm lấy mình khiến cô hết hồn.
Nhưng Tần Yên Nhiên nhanh chóng phản ứng lại. Người đang ôm mình, ngoài Tần Hạo ra thì còn là ai được chứ.
Tần Hạo ôm chặt Tần Yên Nhiên từ phía sau. Hai người hòa quện vào nhau. Kỷ niệm thời niên thiếu cứ thế ùa về, những hình ảnh ân ái cứ hiện ra như thước phim trong đầu.
Cảm giác này giống như được trở về lúc nhỏ.
Tần Hạo nhắm mắt lại, cảm nhận từng đường cong tuyệt vời với cơ thể đẹp đến nao lòng của cô. Anh cứ ôm chặt như thế. Lúc này anh không có ham muốn gì quá mãnh liệt, chỉ là đang hưởng thụ cảm giác được đắm chìm trong hồi ức.
Tần Yên Nhiên bất động và cứ thế được anh ôm chặt trong lòng.
Một hồi lâu sau, Tần Yên Nhiên không thể nín thở được nữa bèn giãy giụa.
Tần Hạo xoay cô lại, ôm cô vào lòng rồi trao cô một nụ hôn dài bất tận.
Hôn giữa làn nước là một điều vô cùng lãng mạn.
Đến ngay cả Tần Yên Nhiên cũng bị cảm động bởi khoảnh khắc này. Cô nhắm mắt lại, ôm lấy Tần Hạo.
Nụ hôn đó cứ kéo dài mãi.
Cho tới khi hai người không chịu được nữa bèn nổi lên mặt nước.
Tần Hạo mở mắt, nhìn bộ đồ ướt sũng bó sát vào người Tần Yên Nhiên với hai quả nho hồng hồng giống như mùi vị anh được ăn khi nhỏ, quyến rũ vô cùng.
Tần Hạo bỗng cảm thấy rạo rực.
“Anh vẫn chẳng thật thà chút nào, giống y hồi nhỏ, thích bắt nạt em!”, Tần Yên Nhiên quay người bơi vào bờ, bộ dạng khá vội vàng.
Thực ra nữ thần thì cũng có những lúc chật vật.
Tần Hạo nhận ra, Tần Yên Nhiên đi không được bình thường, phía dưới bộ đồ ướt sũng, có gì đó không ổn.
“Xin lỗi!”, Tần Hạo biết Tần Yên Nhiên nãy giờ không chịu xuống nước là vì ‘bà dì’ mới ghé.
Nữ thần dù có khí chất ngời ngời hơn người khác thì dù sao cũng là con gái, luôn có vài ngày bất tiện.
Tần Hạo bỗng cảm thấy áy náy.
Nhưng Tần Yên Nhiên cũng không quay đầu lại: “Em ghét nhất là anh nói hai từ đó! Đó không phải là Tần Hạo mà em quen!”
Trong mắt Tần Yên Nhiên, Tần Hạo là người trời không sợ đất không sợ. Chỉ cần anh thấy đúng thì dù tất cả mọi người cho là sai anh cũng kiên quyết với lập trường của mình tới cùng.
Tần Hạo hô lên: “Anh còn việc, phải đi trước đây!”
Tần Yên Nhiên không trả lời, cũng không quay đầu lại, chỉ khẽ cười và lầm bầm: “Tên khốn này, lại định nhìn trộm chị thay đồ. Trước đây lần nào cũng giả vờ là bỏ đi nhưng sau đó thì lại lẳng lặng quay lại!”
Đối với chuyện đó, Tần Yên Nhiên như đi guốc trong bụng anh. Và mỗi lần như vậy cô đều không hề vạch trần anh, vì cô biết thiếu niên nào cũng vậy.
Hơn nữa, cô cũng chỉ để Tần Hạo nhìn trộm mà thôi!
– ——————-