*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Vũ Hân đột nhiên chuyển hướng sang hỏi
thăm Tần Hạo, Lục Tiểu Nha nhất thời không biết
phải trà lời ra sao. Cô nên khen hay nên chê Tần Hạo
đây?
Lúc này, Lục Tiểu Nha đột nhiên nhớ ra Đồng
Hướng Quân vừa mới tới chỗ giám đốc đề mách lẻo
tố giác Tần Hạo thì không lâu sau đã bị Lâm Vũ Hân
đuổi việc. Lại thêm những lời Lâm Vũ Hân vừa nói,
Lục Tiểu Nha bỗng chốc hiểu ra mọi việc.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi cũng đang muốn báo
cáo với cô. Tần Hạo quả thực là một nhân tài. Anh ấy
mới đến công ty được ít ngày mà đã có thành tích rất
tốt…”
Lục Tiểu Nha sau đó nói một thôi một hồi, tâng
bốc Tần Hạo lên đến tận mây xanh. Cái gì mà chăm
chỉ đi làm, làm việc cần trọng lại nhanh chóng, quan
hệ tốt với đồng nghiệp, vừa có tài vừa thích giúp đỡ
mọi người,…
Lục Tiểu Nha nói đến nỗi khiến Lâm Vũ Hân lặng
người. Nghe một lúc lâu, Lâm Vũ Hân vẫn cứ ngỡ như
mình nghe nhầm nên ngơ ngác hỏi lại: “Người cô
đang nói tới có phải Tần Hạo không đấy?”
Sao có thể như vậy? Tên đó làm việc tốt đến vậy
sao?
Có đánh chết Lâm Vũ Hân cũng không tin nổi.
Lục Tiểu Nha đơ người, ngượng ngùng cười đáp:
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Lâm, có vấn đề gì sao ạ?”
“À, không có gì, cô đi làm việc tiếp đi!”
Lâm Vũ Hân không muốn đề người khác càm thấy
cô quá quan tâm đến Tần Hạo. Nếu như vậy, Tần Hạo
sẽ càng được thề mà đắc ý, ngưỡi trong công ty sẽ
phải cung phụng anh như Phật sống vậy.
Cúp điện thoại xong, Lục Tiều Nha đau đầu day
day thái dương, phải làm sao đây?
Việc bắt Đồng Hướng Quân nộp đơn từ chức cô
phải nói thế nào đây?
Đương nhiên Lục Tiều Nha không ngốc đến nỗi
nói toạc móng heo ra là Lâm Vũ Hân đuổi anh ta đi.
Việc viện cớ này thực sự rất dễ làm nhưng như vậy sẽ
khiến Lâm Vũ Hân gặp rắc rối.
– ——————-