Chỉ trong vòng chưa đến hai tiếng mà đã khiến ông chủ Hạ ngoan ngoãn ký hợp đồng, Từ Mộng Kiều quả thực phải nhìn Tần Hạo bằng con mắt khác.
Lúc đó hẵng còn sớm, mới có năm giờ chiều, Tần Hạo và Từ Mộng Kiều rời khỏi khách sạn Trung Hải, nhanh chóng quay lại công ty. Về tới công ty là năm rưỡi chiều.
“Chị Từ, chúng ta đã cam kết rồi. Giờ chị phải khao tôi một chầu và đưa tôi đi Ninh An chơi nguyên một ngày đấy nhé!”
Tần Hạo cười ha ha nói.
Từ Mộng Kiều cũng vô cùng vui vẻ đáp: “Được, chị đây nói được làm được, mời cậu ăn sang một bữa cũng đâu khó gì. Nhưng đi Ninh An một ngày thì phải đợi tôi sắp xếp thời gian phù hợp!”
“Được rồi, tôi đã lưu vào trong bộ nhớ rồi!”, Tần Hạo cũng thoải mái cười đáp lại.
Bỗng nhiên anh cảm thấy thực ra đến công ty này làm việc cũng có chút thú vị đấy chứ! Nếu là trước đây, việc những con người ở đây đang làm đối với Tần Hạo cực kỳ vô vị nhưng không biết tại sao khi tự mình trải nghiệm những công việc đó, anh đột nhiên cảm thấy đây mới là cách mà người ta nên sống.
Đối với cuộc sống nguy hiểm toàn máu tanh với chém giết trước kia thì cuộc sống hiện tại quả thực quá hạnh phúc.
Hai người họ trở về văn phòng, ai nấy đều cười tươi rói. Nhưng Tần Hạo lúc đó lại đột nhiên bắt gặp vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên của Dương Mộng Lộ.
Dường như trong lòng đang có điều gì không vui.
Tần Hạo hơi cau mày nhưng cũng lười chẳng muốn để ý đến cô ta.
Dương Mộng Lộ đương nhiên là không vui rồi. Cô ta vốn nghĩ rằng ở nơi nhìn đâu cũng thấy người đẹp như tổ 9 thì chắc chắn cũng sẽ có vài mỹ nam xứng tầm. Nhưng không, nơi đây quả thực rất nhiều gái đẹp nhưng trai đẹp thì một mống cũng không có.
Mấy nhân viên nam ở đây đúng là kiểu “nhìn mà mất cả vui”, ví dụ như là Đồ Lôi – người hướng dẫn của Dương Mộng Lộ. Thật không hiểu tại sao anh ta lại vào tổ 9 này được, cả ngày anh ta cũng chỉ ở trong văn phòng, chẳng thấy ra ngoài tiếp khách bao giờ.
Sau này Dương Mộng Lộ mới biết những người này vốn không có tư cách gặp khách hàng, chỉ lo liệu mấy việc trong văn phòng.
Cho nên nói đi nói lại, người duy nhất có thể khiến Dương Mộng Lộ động lòng ở đây chính là Tần Hạo. Người đàn ông bí ẩn này có năng lực đặc biệt là vô tình gây thương nhớ cho các chị em.
Dù gì thì Dương Mộng Lộ cũng chỉ muốn tìm một “bệ phóng” cho tương lai của mình, còn sau này có xảy ra chuyện gì thì cô ta cũng chẳng quan tâm.
Vừa mới về đến công ty, Từ Mộng Kiều đã tươi cười hớn hở, gặp ai cũng khen Tần Hạo giỏi giang biết bao, Tần Hạo giúp cô ta lấy được hợp đồng như thế nào, cơ trí ra sao!
Khi đó, tất cả các thành viên của tổ 9 đều nhìn Tần Hạo với ánh mắt kinh ngạc. Không ai ngờ một người mới mà lại có biểu hiện tốt như vậy, lại còn lập được đại công!
Tần Hạo trưng ra nụ cười khiêm tốn rất thảo mai, sau đó về chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Ông chủ Hạ này là khách hàng vô cùng quan trọng của công ty. Từ Mộng Kiều ký được hợp đồng với ông ta thì thành tích kinh doanh tháng này sẽ cao hơn rất nhiều. Đương nhiên, tiền thưởng cũng theo đó mà tăng lên đáng kể.
Đặc điểm của công việc này là ăn lương theo năng lực. Những người giỏi giang thì sẽ được ngồi mát ăn bát vàng, những kẻ không có bản lĩnh thì cạp đất mà ăn!
Tần Hạo nhìn đồng hồ, đã sắp tan ca, cũng đến lúc anh nên đi đón Lâm Vũ Hân rồi.
Ai ngờ, vừa nghĩ tới đây thì Lâm Vũ Hân đã gọi điện thoại cho anh nói còn công việc chưa giải quyết xong, tầm hai tiếng nữa mới về được.
Tần Hạo chẳng còn cách nào khác ngoài ngồi đợi.
Lúc này, Từ Mộng Kiều đang báo cáo lại tình hình công việc với tổ trưởng Lục Tiểu Nha. Trong đó, đặc biệt nhắc tới biểu hiện của Tần Hạo, khen ngợi anh hết lời khiến tổ trưởng không khỏi kinh ngạc.
Để khích lệ tinh thần làm việc, Lục Tiểu Nha đã báo cáo lên trên xin ba nghìn tệ coi như tiền thưởng cho việc ký được hợp đồng lần này.
Từ Mộng Kiều sau khi lấy được ba nghìn tệ liền đi thẳng tới chỗ Tần Hạo.
Vì Từ Mộng Kiều vốn là người hướng dẫn chính của Tần Hạo nên chỗ ngồi của hai người vốn rất gần nhau.
Vừa đi qua thấy Tần Hạo đang nằm bò trên bàn chơi mấy trò chơi điện tử ngốc xít với vẻ mặt chán chường, Từ Mộng Kiều bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.
“Này, đây là tiền thưởng lần này của cậu!”
Từ Mộng Kiều để ba nghìn tệ trước mặt Tần Hạo, trịnh trọng nói.
Tần Hạo ngạc nhiên đáp: “Cho tôi sao? Không phải chứ? Tôi cũng có giúp được gì mấy đâu? Vẫn là chị Từ nhận tiền thưởng thì hợp lí hơn!”
Từ Mộng Kiều khẽ cười, càng ngày càng yêu mến chàng trai mới đến này, cô ta nũng nịu nói: “Yên tâm đi, chị đây không khách sáo với cậu đâu. Đây là số tiền cậu đáng được nhận, tiền thưởng của chị chị đã nhận rồi, tận năm nghìn tệ cơ mà!”
“Ra là vậy!”
Tần Hạo vốn chẳng quan tâm đến chút tiền này nhưng nếu người ta đã nhận rồi thì bản thân mình cung kính không bằng tuân lệnh.
Có điều, một người ngày đầu tiên đi làm đã nhận số tiền như vậy có phải là không hay lắm không?
Tần Hạo chưa đi làm kiểu này bao giờ, không hiểu mấy chuyện này lắm nhưng ít ra anh biết cách làm người. Nhân lúc vẫn còn hai tiếng rảnh rỗi không biết làm gì, Tần Hạo tuyên bố: “Hôm nay sau khi tan làm, tôi mời mọi người ăn cơm, ai cũng phải đi!”
“Được lắm!”
“Có đại gia mời cơm, chúng ta phải ăn cho đã đời!”
“Đi đâu ăn vậy đại gia?”
Tất cả mọi thành viên trong tổ đều sôi nổi hẳn lên.
Vẫn còn nửa tiếng nữa là tan ca, đối với những người đi làm thì nửa tiếng này dài ơi là dài.
Vất vả lắm mới chờ được đến giờ tan ca, những người khác thì vội vã chạy xuống dưới lầu còn Tần Hạo thì lái chiếc Maserati chở Từ Mộng Kiều, Dương Mộng Lộ và tổ trưởng Lục Tiểu Nha. Những người khác cũng tự lái xe đi, nếu không có xe thì lại đi nhờ xe của đồng nghiệp. Rất đông người cùng kéo đi liên hoan.
Cả đoàn người đó vừa đi đường vừa bắt đầu bàn luận, đương nhiên, chủ đề vẫn là người đang ngồi trong con xe “chanh sả” đang dẫn đầu đoàn xe kia.
“Oa, em gái mới đến xinh quá, dáng dấp cứ gọi là ngon lành cành đào. Ôi, đúng là mặt học sinh mà tâm hồn phụ huynh. Nhưng mà lại để tên Đồ Lôi hướng dẫn em nó chứ, bao giờ mới đến lượt tôi đây?
Một nhân viên nam bất bình nói.
Người ngồi bên cạnh cũng có vẻ bất mãn, nói tiếp: “Cũng đều là người mới cả mà sao cái tên Tần Hạo kia ngạo mạn quá vậy?”
“Đúng đó, mấy người nghe tin gì chưa? Tên đó mới đến công ty mấy ngày trước. Ngày đầu tiên đi làm đã thay mặt Tổng giám đốc Lâm tiếp một khách hàng quan trọng, sau đó ký được hợp đồng với khách hàng đó. Vị khách hàng này lại còn nghe lời anh ta răm rắp. Mấy người nói xem liệu có phải anh ta chơi ngải không?”
“Đúng đó, hôm nay cũng vô cùng kì lạ. Ông chủ Hạ đó tôi từng gặp một lần. Lần trước ông ta là khách hàng của chúng tôi nhưng chẳng may để lỡ mất. Không ngờ bây giờ lại mất mối này vào tay Từ Mộng Kiều đó”.
“Nghe đồn dạo này Từ Mộng Kiều dính với tên mới đến đó như hình với bóng, chẳng lẽ cô ta thực sự thích tên đó sao?”
“Có khả năng lắm, chao ôi, thế thì Đồng Hướng Quân tên đó không còn cửa nữa rồi. Ha ha, tên đó ngày nào cũng quấn lấy “chị đẹp” Từ Mộng Kiều nhưng toàn bị ngó lơ. Sau này e là sẽ còn vô số kịch hay để xem đây!”
“Tổ 9 chúng ta nếu bàn về gái đẹp thì có tiêu chuẩn rất cao. Luận về “chị đẹp” trưởng thành gợi cảm đương nhiên là có Từ Mộng Kiều. Luận về đẹp kiểu bất chấp tuổi tác phải kể đến tổ trưởng Lục Tiểu Nha. Luận về đẹp kiểu ngây thơ trong sáng phải nhắc tới mỹ nữ mới đến Dương Mộng Lộ. Còn lại những á khôi khác thì không cần nhắc nữa!
“Đừng nói nữa, Đồng Hướng Quân đang ngồi trong chiếc xe đằng sau kia kìa. Mấy người nhìn thấy chưa? Mặt đến là khó coi!”
“Đáng đời, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga không phải là không thể, quan trọng anh phải là một con cóc có dũng khí thì mới “xơi” được! Còn Đồng Hướng Quân này thì có cái gì chứ?”