Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 107: Tùy anh xử lý


Người tới chính là Lý Quốc Phú, ông Hai của nhà họ Lý và bây giờ cũng là người nổi tiếng thường xuất hiện trên các phương tiện truyền thông của Trung Hải.

Lý Quốc Phú nhìn thấy Tần Hạo bèn vội vàng hỏi: “Cậu lấy được bức ảnh đó ở đâu vậy?”

Tần Hạo lại quay người ngồi xuống ghế sô pha. Anh vắt chéo chân, một tay vòng qua eo Vương Tú Quân rồi thản nhiên nói: “Cái đó không cần biết vội, tôi hỏi ông trả lời. Có vấn đề gì không? Nếu không thì ngồi xuống!”

Tâm trạng của Lý Quốc Phú hơi mất kiểm soát. Ông ta mất kiên nhẫn gầm lên: “Tôi hỏi cậu tìm thấy bức ảnh đó ở đâu? Cậu có nghe thấy không?”

Nụ cười điềm nhiên của Tần Hạo dần tắt. Anh nhìn ông ta với vẻ mặt vô cảm. Một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.

Lý Quốc Phú tức giận chộp lấy chai rượu ném mạnh xuống đất. Đúng lúc này có hai tên vệ sĩ từ ngoài cửa xông vào.

Đây là hai tên vệ sĩ luôn theo sát Lý Quốc Phú, thân thủ cao siêu, hơn nữa còn được đạo tạo chuyên nghiệp, trước đây còn từng là lính đánh thuê.

Lý Quốc Phú lập tức ra lệnh: “Bắt cậu ta lại cho tôi!”

Hai tên vệ sĩ chỉ cần có tiền thì giết người cũng dám chứ đừng nói đến chuyện bắt. Chúng nghe thấy mệnh lệnh bèn lập tức nhào tới bắt Tần Hạo.

“Chuyện nực cười, dám bắt tôi ngay trên địa bàn của tôi sao?”

Tần Hạo đứng phắt dậy, tung chân đá mạnh hai cái, nhanh tới nỗi khiến hai tên vệ sĩ không kịp né đòn.

Ầm ầm!

Hai tên nhào tới lập tức bị đá bay bật ngược trở lại đập mạnh vào tường rồi nảy lên như đụng phải tấm đệm lò xo, cả nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Lý Quốc Phú bị dọa sợ hết hồn. Lúc này ông ta mới hồi phục lại lý trí, và biết rằng vừa rồi mình hơi kích động.

Tần Hạo bước từng bước về phía Lý Quốc Phú.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi kích động quá. Tôi xin lỗi cậu!”, Lý Quốc Phú lùi từng bước về phía sau.

Nhưng Tần Hạo giống như không nghe thấy gì. Anh vẫn cứ bước tiếp.

Lý Quốc Phú tái mặt. Ông ta lập tức lắc đầu: “Tôi không có ác ý gì đâu. Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cậu tìm tôi có việc gì mà thôi!”

Vô ích thôi vì Tần Hạo đã nổi giận thật rồi.

“Người anh em, cậu bình tĩnh. Có gì từ từ nói, đừng động tay động chân. Chúng ta đều là người có học cả!”, Lý Quốc Phú đã lùi vào tới tận chân tường, không thể lùi thêm được nữa.

Tần Hạo cười lạnh lùng. Anh xốc áo Lý Phú Quốc rồi ghì xuống khiến ông ta khụy gối. Sau đó anh cầm một chai bia, mở nắp, đổ từ từ lên đầu Lý Quốc Phú.

Lúc này, hai tên vệ sĩ đã bắt đầu cử động được trở lại. Chúng gắng gượng bò dậy, xoa xoa eo. Hai tên vệ sĩ được bồi dưỡng chuyên nghiệp lập tức thể hiện thái độ khi nhìn thấy vị chủ nhân ngàn vàng Lý Quốc Phú của mình bị ngược đãi.

Hai tên tức giận rút súng ra.

Chúng nhắm thẳng vào đầu Tần Hạo.

Nhưng đúng lúc này cửa phòng mở ra. Có hai người xuất hiện.

Khuôn mặt Lý Quốc Phú hơi biến sắc khi nhìn thấy hai người này. Ông ta cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ông ta vốn tưởng là Triệu Tứ Hải đứng sau Ngày Thứ Tám ra mặt cứu viện nhưng không ngờ lại là hai cô gái.

Hai cô gái xinh đẹp giống hệt nhau.

“Ngại quá, chúng tôi mang rượu tới!”

Khi đám đông còn đang sững sờ thì mỗi cô gái bưng hai chai rượu lao nhanh vào trong. Cũng không đợi hai tên vệ sĩ kịp phản ứng, bọn họ đột nhiên rút hai khẩu súng dưới khay bưng rượu ra nhắm thẳng vào đầu hai tên vệ sĩ.

“Bỏ súng xuống!”

Hai người đẹp tỏ ra khó chịu, mới làm cho ông Tứ được một ngày mà đã xảy ra chuyện như thế này. Nếu mà bị trả hàng thì mất mặt lắm.

Hai tên vệ sĩ biết bị yếu thế nên đã tự động bỏ súng xuống, ngoan ngoãn đứng qua một bên.

Tần Hạo vỗ tay: “Hai chị gái xử đẹp lắm!”

“Xin lỗi, vùa rồi chúng tôi sơ ý quá. Sau này chúng tôi đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện tương tự nữa!”

Một trong hai cô gái nói với vẻ hết sức nghiêm túc, giọng nói dễ nghe vô cùng.

Người đẹp còn lại cũng tiếp lời: “Còn có lần sau thì chúng tôi sẽ tự chịu phạt với ông Tứ, sẽ không đi theo anh nữa!”

“Ối cha mẹ ơi, đến giọng nói cũng giống y hệt nhau, thật khiến người khác khó phân biệt!”

Tần Hạo hơi kinh ngạc. Hai cô gái này giống nhau y như đúc, đến ngay cả cách ăn mặc, trang điểm, cử chỉ hành động cũng giống nhau y hệt, đúng là được đúc từ một khuôn ra. Người bình thường khó mà nhận ra được.

“Muốn tôi tha thứ cho hai cô cũng được thôi nhưng phải nói cho tôi biết tên của hai người. Yêu cầu này không quá đáng gì đâu nhỉ?”

Tần Hạo nói với vẻ nghiêm túc.

Quả nhiên Vương Tú Quân nổi giận khi nghe thấy vậy. Cô ấy lạnh lùng nói: “Bọn họ chỉ là vệ sĩ được cử tới tạm thời. Anh không cần thiết phải biết tên của họ. Em nghĩ là có ý đồ khác đấy!”

“Không sai, em nói rất đúng. Nếu là vệ sĩ thì đương nhiên không cần biết tên của họ, nhưng vừa rồi hai người đẹp này đã cứu mạng anh. Đến cả tên của ân nhân mà còn không biết thì dở quá!”

Tần Hạo tỏ vẻ oai phong lẫm liệt, suýt nữa thì nói ra mấy lời xàm xí kiểu như lấy thân báo đáp ơn cứu mạng.

Hai người đẹp cảm thấy bất ngờ bèn lúng túng nói: “Cũng không đến mức như vậy. Đây là công việc của chúng tôi. Tôi là Oanh Oanh, là chị gái. Cô ấy là Yên Yên, em gái tôi!”

“Oanh Oanh Yên Yên, tên đẹp lắm!”

Tần Hạo vỗ tay, mỉm cười rồi nhìn kỹ hai cô gái.

Quả không hổ danh Triệu Tứ Hải ra tay, đúng là người đẹp tuyệt mỹ. Hơn nữa còn là một cặp. Người đẹp thế này mà ở bên cạnh thì chẳng có người đàn ông nào không nổi lên ý đồ xấu xa cả.

Tần Hạo cười với ẩn ý sâu xa: “Hai người đẹp trông giống nhau quá!”

Oanh Oanh, Yên Yên cùng mỉm cười. Hơn nữa hai cô cười để lộ ra má lúm đồng tiền, thật khiến người khác muốn sụp đổ.

Oanh Oanh cười nói: “Dù tôi có nói tên thì anh cũng không thể phân biệt được ai là Oanh Oanh, ai là Yên Yên nên cũng vô ích thôi!”

“Ha ha, điều đó thì chưa chắc. Thế này đi. Chúng ta cá cược một trận. Bây giờ hai người ra ngoài, sau đó bước vào lại. Nếu như tôi có thể đoán ra ai là Oanh Oanh, ai là Yên Yên thì coi như tôi thắng. Thế nào?

“Được thôi! Đoán sai thì anh thua nhé!”

Vương Tú Quân cũng cảm thấy hứng thú khi nghe thấy vậy. Cô nhao nhao muốn thử: “Vui đấy, mà nếu thắng thì sao, thua thì sao?”

Oanh Oanh trầm ngâm một lúc: “Thế này đi: Nếu chúng tôi thắng thì anh phải hứa với chúng tôi từ nay về sau không được lấy bất kỳ lý do nào để ra khỏi phạm vi bảo vệ của chúng tôi!”

” Nếu hai người thua thì sao?”, Tần Hạo cười nói.

Oanh Oanh tỏ ra kiên quyết: “Vậy thì chúng tôi giao cho anh tùy ý xử lý!”

Câu nói đó khiến tất cả mọi người có mặt đều hết hồn.

Hai tên vệ sĩ của Lý Quốc Phú không khỏi nuốt nước bọt khi nhìn thấy hai người đẹp giống hệt nhau. Đôi mắt hai kẻ đó trông cực kỳ thèm thuồng.

“Để tùy tôi xử lý là sao?”, Tần Hạo cười khan. Anh cảm thấy không yên tâm nên hỏi lại.

Lúc này Yên Yên xen vào: “Vậy còn phải nói sao? Anh muốn sao thì chúng tôi sẽ làm vậy!”

– ——————-

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.