Chương 464: Đi tiếp
Quê tôi ở Quế Ninh nên tôi đã nhìn thấy thác nước rất nhiều lần, và cũng cực kỳ nhạy cảm với tiếng của thác nước. Bây giờ phía trước chúng tôi vọng lại tiếng nước, tôi có thể khẳng định đó là một thác nước.
Nhưng song song với đó, nếu đã có thác nước thì kiểu gì cũng có dòng nước tương tự như sông ngòi.
Nếu lượng nước của thác nước này nhiều thì sẽ tạo thành một hồ nước lớn, sau đó sẽ nhập dòng ở một vùng trũng nào đó.
Nếu lượng nước ít, có lẽ chỉ là một cái ao nhỏ. Điều khiến tôi thấy căng thẳng là ở một khoảng cách xa thế này, mà tiếng nước vẫn vang lên rõ ràng, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chắc chắn là một hồ nước lớn.
Mọi người đều đoán là có nguy hiểm, riêng cô nàng Hàn Mỹ Kỳ vô tư thì lại đầy vui vẻ: “Oa, phía trước nhất định có một hồ nước lớn. Đi cả ngày hôm nay mệt muốn chết, toàn thân đều là mồ hôi, lát nữa tôi phải tắm một cái mới được. À, mong sao là một suối nước nóng”.
Hồ Kiếm hé miệng, định nói gì đó lại thôi, tôi cũng bổ sung lời y muốn nói trong lòng mình.
Đại tiểu thư à, IQ của cô thấp thế này, sao có thể sống tới tận bây giờ hả?
Cô ta vừa nói dứt câu, không thấy chúng tôi đáp lời thì khó hiểu ngoảnh lại, thấy chúng tôi đang trầm mặc thì nghi hoặc hỏi: “Mọi người sao thế?”
Sau khi được tôi cứu, Phùng Kha đã ngoan hơn hẳn, không còn lắm lời nữa. Nhưng bây giờ, cô ả cũng không nhịn được nữa rồi, lại khôi phục bản tính nhiều chuyện và điêu ngoa, không chút khách sáo nói: “Hàn Mỹ Kỳ, cô đúng là cái đồ ngực to não phẳng. À không, ngực cô cũng chẳng to đâu”.
Hàn Mỹ Kỳ lập tức đỏ mặt: “Cô, cô nói gì thế hả?”
Phùng Kha cười lạnh nói: “Cô có biết tại sao mọi người không lên tiếng không?”
Dứt câu, không chờ Hàn Mỹ Kỳ đáp lời, Phùng Kha nói tiếp luôn: “Vì chỉ có cái đồ ngớ ngẩn như cô mới tưởng phía trước an toàn. Mọi người đều biết sắp phải đối mặt với chuyện gì, chỉ có cô là đần độn. Tôi thật sự không hiểu tại sao lúc trước Phương Dương lại cứu cô nữa”.
“Cô…”
Hồ Kiếm nhìn sang như muốn nói gì đó, vẻ mặt hơi phức tạp, cuối cùng y không lên tiếng.
Hàn Mỹ Kỳ cũng không hề khách sáo, hai tay chống nạnh nói: “Hừ, cứu tôi thì sao? Ít ra tôi không vướng tay vướng chân như một số người. Lúc nãy ở trêи cây, nếu một mình cô chết thì không sao, còn suýt liên lụy đến Phương Dương nữa”.
Phùng Kha cũng nổi cáu: “Hàn Mỹ Kỳ, cô ăn nói cho cẩn thận nhá, có giỏi thì cô thử xem? Không tè ra quần mới là lạ đấy!”
“Thử thì thử!”
“Thôi im lặng hết đi! Đây là lúc cho hai cô cãi nhau đấy à?”
Thấy hai cô gái xắn tay áo, vào thế chuẩn bị đánh nhau, tôi vội lên tiếng ngăn cản.
Dù Hàn Mỹ Kỳ và Phùng Kha đang tức giận, nhưng cả hai đều khá phục tôi, mỗi người hừ một tiếng, rồi quay đi.
Tôi trầm giọng nói: “Bây giờ, tất cả chúng ta phải đoàn kết, chứ không được nội chiến. Tôi mong chúng ta đều có thể an toàn quay về xã hội hiện đại, chứ không phải giữa chừng có người phải bỏ mạng ở đây, hiểu chưa?”
Hàn Mỹ Kỳ khẽ gật đầu, rồi cúi xuống nói “hiểu rồi”, giọng điệu cực kỳ ngoan ngoãn.
Tôi nhìn sang Phùng Kha, cô ả cũng liếc Hàn Mỹ Kỳ một cái, rồi nói: “Ok, chẳng qua là tôi trông cái vẻ ngớ ngẩn này ngứa mắt quá thôi…”
“Cô còn nói nữa?”
Tôi cau mày giả vờ không vui nói, Phùng Kha thè lưỡi với tôi, rồi mới ngoan ngoãn im miệng.
Tôi nhìn về phía vọng tới tiếng thác nước ở đằng trước, nói: “Bây giờ không còn sớm nữa, nếu trời tối, mà trước có hổ, sau có sói là chúng ta nguy đấy. Vì thế, nhân lúc bây giờ trời còn sáng, chúng ta phải đi quan sát xem tình hình phía trước thế nào. Dù phía trước có thứ gì, chúng ta cũng phải đi”.
——————–