Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 18: Đừng có tưởng bở


Chương 18: Đừng có tưởng bở

“Anh…” Bạch Vi nổi giận lại có phần hoảng loạn, muốn đá chân tôi ra.

Nhưng một chân khác của tôi kịp thời đưa ra, kẹp lấy cô ta, kéo người ngã xuống giường.

Sau đó, cô ta hét lên, nhào vào vòng tay tôi.

Hai chân tôi bắt chéo, kẹp chặt hông đối phương, không để cô ta ngọ nguậy, một tay dồn sức ôm thật chặt, để ngực cô ta áp sát lồng ngực tôi, tay còn lại nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô ta.

“Anh… Khốn khϊế͙p͙! Anh định làm gì? Mau buông tôi ra!” Bạch Vi đỏ bừng mặt, tức giận ra sức giãy giụa.

“Giám đốc Bạch, đừng có kϊƈɦ động như thế chứ, đâu phải chúng ta chưa từng ôm nhau! Cái miệng nhỏ của cô cũng từng bị tôi hôn rồi, chúng ta cùng hồi tưởng lại chút đi.”

Dứt lời, tôi cố ý chu mỏ ra, tiến gần đến cô ta.

“A!!!”

Bạch Vi vừa hét, hai tay vừa cào loạn lên. Khó khăn lắm tôi mới tóm được tay cô ta, thiếu chút nữa tôi bị cô ta cào rách mặt.

“Thả tôi ra, mau thả tôi ra… Anh là tên khốn khϊế͙p͙! Cặn bã! Đồi bại!”

Bạch Vi đột nhiên giận dữ hét vào mặt tôi.

Tôi nhíu mày, kéo tay cô ta về trước mặt mình, lau mấy giọt nước miếng trêи mặt.

“Anh…”

Bạch Vi vừa tức giận, vừa bối rối, dứt khoát quay đầu nhìn qua bên cạnh.

Nhân cơ hội đó, tôi hôn một cái lên khuôn mặt mịn màng, trắng trẻo của cô ta.

Cơ thể Bạch Vi cứng đờ như bị điện giật, ngay sau đó chân tay và toàn thân cô ta mềm nhũn.

Nhưng rất nhanh, tay chân và cơ thể của cô ta lại căng ra và đột nhiên bắt đầu vùng vẫy mạnh mẽ.

“Được rồi, được rồi! Cô đừng có giãy giụa nữa, tôi buông cô ra đây!” Thấy cô ta vùng vẫy ngày càng mạnh, tôi chỉ đành dịu giọng nói.

Cô ta ngừng giãy giụa nhưng vẫn nghiêng mặt đi, không thèm nhìn thẳng vào tôi.

Tôi kìm lại cái suy nghĩ muốn hôn đối phương thêm cái nữa, nói: “Tôi có thể buông cô ra, nhưng cô không được động tay, càng không được báo cảnh sát.”

Cô ta không động đậy nhưng cũng không trả lời.

“Cô phải đồng ý trước tôi mới thả cô ra!”

Bạch Vi vẫn không trả lời.

Tôi có phần bất đắc dĩ, hai chân chỉ đành tiếp tục kẹp chặt cô ta, cũng không nới lỏng tay, bình tĩnh nói với cô ta:

“Vậy để tôi giải thích về đám lưu manh kia cho cô trước đã. Bọn chúng do Tào Văn Hoài bỏ một triệu baht ra thuê đến, giả vờ như quen biết tôi, nhân cơ hội bôi nhọ nhằm gây rối mối quan hệ hợp tác giữa chúng ta với BTT, sau đấy gã có thể được hời rồi.”

“Vừa nãy, tôi đi tìm đám lưu manh đó để xác nhận chuyện này, hơn nữa quay lén được cuộc nói chuyện với đám lưu manh đó, lát nữa sẽ cho cô xem.”

“Ngoài ra, còn một chuyện tôi chưa nói với cô. Thật ra, tối hôm qua, Tào Văn Hoài có tới tìm tôi, muốn tôi qua làm cho công ty gã nhưng bị tôi từ chối rồi. Khi ấy tôi và gã còn tranh cãi với nhau.”

Bạch Vi không giãy dụa, cũng không mắng tôi, dường như mọi sự chú ý đều dồn vào việc chính.

Tôi nói tiếp: “Có câu ‘Gậy ông đập lưng ông’, nếu như Tào Văn Hoài đã giở trò, dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải trả đũa lại một đòn mới được. Dù sao con người tôi cũng là kiểu có thù tất báo, cũng có thể gọi là có qua có lại đấy nhỉ.”

“Cô yên tâm đi, sớm muộn gì thì dự án lần này cũng là của chúng ta. Tôi đã nghĩ xong nên làm thế nào để đối phó với Tào Văn Hoài rồi! Đợi đến khi người của BTT từ chối dứt khoát bên Sillicon Valley và Ấn Quốc rồi cả hai công ty đó đều rời khỏi Chiêng May, tôi sẽ cho cô xem một màn kịch hay. Đến khi ấy, sau khi Tào Văn Hoài cũng bị loại, BTT chỉ có thể ký hợp đồng với chúng ta thôi.”

“Vậy nên, bây giờ cô không cần đến đây la lối với tôi như một người phụ nữ đanh đá thế đâu! Ván cược của chúng ta vẫn còn hiệu lực, hơn nữa… Cô sẽ thua, còn phải ngủ với tôi một đêm nữa.”

“Anh nằm mơ đi!” Bạch Vi tức giận, quay đầu lại thì vừa hay đối mặt với tôi, nhưng cô ta lại nhanh chóng quay đầu qua một bên, sau đó lại bắt đầu vùng vẫy.

Tôi dùng chân kẹp chặt, ép hông cô ta xuống, sau đó…

Cô ta bỗng há miệng, sợ hãi nhìn tôi.

Ánh mắt, hơi thở dồn dập của đối phương, còn cả xúc cảm đó nữa… Khiến lòng tôi vốn đã bình yên như mặt nước bỗng bị ném một hòn đá to, mặt nước bỗng chốc trở nên gợn sóng lăn tăn.

Sau đấy, tôi lại ôm chặt cô ta.

Tuy nhiên, khi tôi suýt hôn lên đôi môi hồng gợi cảm của Bạch Vi, cô ta đột nhiên lắc đầu: “Đừng, đừng, tôi xin anh…”

Trong nháy mắt, tôi chợt bừng tỉnh.

Sau đấy có chút chán nản và ngượng ngùng. Để hóa giải bầu không khí, tôi nửa thật nửa đùa nói:

“Chuyện đó… Về ván cược của chúng ta, dù sao thì sớm muộn gì cô cũng phải ngủ với tôi một đêm, coi như là thực hiện lời hứa trước đi.”

“Không!” Bạch Vi lắc đầu không chút do dự: “Tôi sẽ không ngủ với anh… Anh đừng có tưởng bở!”

Tôi có chút bất đắc dĩ: “Xem ra cô vẫn không chịu tin tôi có thể lấy lại được cái dự án kia. Vậy thì đành đợi sau khi ký hợp đồng xong, tôi sẽ ngủ với cô vậy. Trước đó, cô phải phối hợp với tôi, chú ý đến hai chuyện.”

Bạch Vi không nhúc nhích, cũng không trả lời.

“Cô còn muốn lấy lại dự án không?” Tôi lại hỏi cô ta.

“Không!” Cô ta cho tôi một câu trả lời vô cùng bất ngờ.

Tôi không nhịn nổi cười nữa:

“Giám đốc Bạch, cô đừng giận dỗi nữa! Dự án trị giá 1,5 triệu đô la tương đương với khoảng 10 triệu nhân dân tệ đấy. Tuy rằng lợi nhuận ở đây không phải của cô, nhưng cô cũng có tiền thưởng hoa hồng cuối năm, còn có thể đem đến cho cô tiền bạc và nhiều điều tốt khác nữa, ví dụ như thăng chức… Ổ, tôi quên mất là cô có một người bố tốt!”

“Nhưng cô không thể ích kỷ vậy chứ! Cô phải nghĩ đến những người khác trong tổ dự án, nghĩ đến những người nỗ lực vì dự án này, những lập trình viên phải ngày ngày tăng ca, thức đêm thức hôm. Cô không thể vì một đứa lưu manh chiếm lời từ cô như tôi mà làm tổn hại đến quyền lợi của họ chứ.”

“Hơn nữa, tôi chỉ có quấy rối cô chút thôi chứ đâu có ngủ với cô thật…”

“Anh câm miệng!” Bạch Vi dựng thẳng chân mày, trừng mắt nhìn tôi.

“Được, tôi ngậm miệng.”

“Buông tôi ra!”

“Không được, phải bàn công việc xong đã, sau đó cô phải đảm bảo không được báo cảnh sát.”

Bạch Vi vừa thở dốc, vừa trừng mắt với tôi.

Lúc lâu sau, dường như lửa giận của cô ta hơi nguôi một chút, lạnh lùng nói: “Nói đi, anh muốn lấy lại dự án như nào, muốn tôi hợp tác với anh kiểu gì?”

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước tiên, nghe ngóng hành tung của Tào Văn Hoài, đưa địa chỉ khách sạn và số điện thoại của gã cho tôi, ngoài ra còn thêm số điện thoại của Avala. Sau đấy, hãy chú ý đến động tĩnh của công ty bên Hoa Quốc và bên Ấn Quốc. Khi bọn họ rời khỏi Chiêng May, cô phải báo cho tôi ngay! Chuyện cuối cùng cũng là quan trọng nhất, luôn luôn chú ý đến quá trình đàm phán của BTT và Tào Văn Hoài, đồng thời thông báo kịp thời cho tôi.”

Ánh mắt của Bạch Vi càng thêm lạnh lùng: “Đừng có quên tôi mới là cấp trêи của anh, tại sao tôi phải báo cáo với anh?”

Có lẽ là do ngày ngày phải nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, này nên tôi cũng chẳng còn cách gì nữa, chỉ đành nói:

“Cô cũng có thể không báo cáo với tôi, nhưng nếu xảy ra sai sót gì, không lấy lại được dự án thì đừng có trách tôi đấy.”

Bạch Vi nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, cuối cùng cũng không phản bác gì thêm, chỉ nói ba chữ “Buông tôi ra”.

“Cô bảo đảm là sẽ không báo cảnh sát chứ?”

“Anh còn không buông thì tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát.”

“Được.”

Tôi giả vờ nới lỏng hai tay của cô ta, đề phòng cái bạt tai có thể bất ngờ ập tới. Ngay khi Bạch Vi thở phào, chuẩn bị đứng dậy, tôi kéo mạnh cô ta vào lòng, trước ánh mắt vô cùng hoảng sợ, tôi lấp đầy đôi môi mềm mại của đối phương…

Và sau đó, tôi rõ ràng nhìn thấy trêи khuôn mặt của người con gái này nhuộm một màu đỏ ửng vô cùng xinh đẹp, mê người.

———————

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.