Một ảo ảnh huyết long khổng lồ chiếm đóng đỉnh lồng giam. Ánh mắt nó long lên, khí tức uy nghiêm nhìn xuống hai người. “Vừa nấy là hai tiểu bối các ngươi quấy rầy bản tọa nghỉ ngơi?” Giọng nói tràn ngập uy áp ập xuống.
Liễu Yên Nhi sợ ngây người, đôi mắt hẹp dài như hồ ly trợn to, không thể tin nổi.
Ngục giam Long Hồn thật sự có rồng? Không chỉ có rồng, còn nói chuyện được luôn?
Tình huống như thế này, trước đây Liễu Yên Nhi chỉ thấy trong tivi, không ngờ lại tồn tại thật.
Cái này bảo cô tin kiểu gì đây? “Tiểu Lục Vân, đây đây…”
Liễu Yên Nhi sợ hãi nói lắp bắp, hai tay nắm chặt tay Lục Vân, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Lục Vân thì bình tĩnh hơn, liếc nhìn Liễu Yên Nhi nói: “Chị Yên Nhi, đến chị còn là hồ ly tinh, rồng thật hiện thân không phải chuyện bình thường sao?”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn kinh ngạc.
Chẳng qua kinh ngạc không phải vì có rồng thật, mà là con cự long cả người đỏ như máu này lại xuất hiện ở ngục giam Long Hồn.
Quả nhiên đúng như Hồn Nghiệp trước kia đã nói, thế giới này không hề đơn giản.
Liễu Yên Nhi đang bi thương, sau một loạt biến cố cũng bình thường trở lại, lúc này nghe Lục Vân trêu mình hồ ly tinh, cô lí nhí nói: “Tiểu Lục Vân, em mới là hồ ly tinh!”
Cô có thể chấp nhận mình là hậu nhân của Linh Hồ tộc, nhưng không thể chấp nhận cái danh xưng hồ ly tinh này.
Quá khó nghe! “Chẳng lẽ không đúng sao, chị…”
Lục Vân suýt nữa đã thốt ra ba chữ kia, nhưng nhìn vẻ mặt nặng nề của Liễu Yên Nhi, vội vàng dừng lại.
“Em đang khen chị đẹp, khí chất quyến rũ chết người, giống như hồ tiên, em cũng không nhịn được muốn ăn chị.”
“Bà đây cần khen à?”
Liễu Yên Nhi hừ một tiếng, sau đó phản ứng kịp, nói: “Tại sao tiểu Lục Vân không nghiêm túc chút nào vậy, giờ là lúc liếc mắt đưa tình à2”
*À đúng, bây giờ không phải lúc, trên đầu còn có một súc sinh đang nhìn, không có chút riêng tư nào, quá phiền!”
Súc sinh?