Lục Vân thay đổi suy nghĩ, để ngón tay của mình khôi phục nguyên dạng như điều khiển một pháp bảo.
Sau đó Lục Vân đảo mắt hiếu kì đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Hắn nhớ khi mình không kiềm chế nổi nỗi lòng thì trông thấy một bộ bích hoạ, sau đó không hiểu sao lại xuất hiện ở thế giới xa lạ này.
Thế giới này là một mảnh trắng xóa, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rất an bình, rất yên tĩnh.
“Chẳng lẽ mình tiến vào thế giới bích hoạ?” Lục Vân lộ ra vẻ kinh ngạc, cẩn thận đi lại trong thế giới màu trắng này, thẳng đến trông thấy mây mù mờ mịt phía trước lộ ra một dãy núi.
Nhìn rất quen mắt, đây chính là cảnh tượng hắn nhìn thấy trong bích hoạ trước đó.
Trong lòng Lục Vân dâng lên sóng to gió lớn, rốt cục có thể xác định mình thật sự tiến vào thế giới bích hoạ, hắn không khỏi hoảng hồn.
Không phải hẳn bị nhốt ở chỗ này đó chứ?
“Tiểu hữu, không cần lo lắng, ngươi chỉ dùng ý thức đến đây thôi, thân thể còn ở bên ngoài, cứ coi như nằm mơ là được rồi, sẽ không chết đâu.”
Ngay khi Lục Vân nghỉ hoặc thì một giọng nói xa xăm mờ mịt bỗng phiêu đãng đến từ đằng xa, nhìn lại nơi phát ra âm thanh, màu trắng bệch bốn phía đột nhiên biến mất.
Lục Vân tập trung nhìn lại thì thấy nơi cuối dãy núi có một bóng lưng hư ảo đang cực tốc rút ngắn trong tâm mắt rồi lớn dần lên.
Dãy núi phi tốc bay qua.
Một bóng người hư ảo quỷ dị xuất hiện trước mặt Lục Vân, người đó mặc chiếc áo xanh, dáng người thẳng tắp, khí chất xuất trần, chỉ có khuôn mặt là không rõ.
Trong lòng Lục Vân kinh hãi.
Vừa rồi hắn chỉ nghĩ thầm trong lòng có phải mình sẽ bị nhốt trong thế giới này không mà không nói ra, kết quả lại bị người này nhìn thấu suy nghĩ.
“Tiểu hữu không cần kinh ngạc, ta đã nói ngươi chỉ dùng ý thức tiến vào thế giới này, mà ta là chúa tể của nơi đây nên cũng biết hết mọi tư tưởng của ngươi.” Người kia lại nhìn thấu suy nghĩ của Lục Vân, giọng nói mờ mịt vang lên lần nữa.
Lục Vân kinh ngạc, sau đó bắt đầu tưởng tượng đến đoạn video học bù liên quan tới nghệ thuật quốc tế của đại sư Lưu Tiểu Nguyệt lúc trước mình nhìn thấy trong máy tính của Vương Băng Ngưng.
“Khụ khụ…” Bóng người hư ảo phía trước rõ ràng hơi lắc lư một cái: “Tiểu bằng hữu, tuổi còn trẻ đừng nghĩ nhiều đến những thứ lung tung bậy bạ đó, chúng ta phải trong sáng một chút.”
Ôi đệt!
Quả nhiên là xem thấu được suy nghĩ của mình.
Đây là xâm phạm quyền riêng tư! !
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!