“Ngồi xuống, để tôi bắt mạch cho ông trước đã.”
Dư Hồng Văn tưởng Kimura Musashi đến đây để chữa bệnh nên chỉ vào chiếc ghế đẩu trước bàn tư vấn, chậm rãi nói.
Kimura Musashi nhìn xung quanh Hạnh Lâm Đường rồi lễ phép nói với Dư Hồng Văn: “Xin chào lão tiên sinh, tôi đến để bái kiến thần y của Giang Thành.”
“Bái kiến sư phụ tôi?”
Dư Hồng Văn không chút nghỉ ngờ, lắc đầu nói: “Hiện tại sư phụ tôi không có ở Hạnh Lâm Đường, ông có thể ngồi ở đây đợi ngài ấy một lát.”
Nghe thấy lời này.
Tim Kimura Musashi lỡ nhịp.
Quả nhiên!
Quả nhiên Thiên Sáp Vương không chết!
Trực giác của ông ta hoàn toàn chính xác!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc. tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập. nhật các chương mới một cách nhanh nhất
“Sao vậy? Ông có chuyện gì gấp muốn gặp sư phụ của tôi à?” Dư Hồng Văn thấy vẻ mặt của Kimura Musashi thay đổi liền nghi ngờ hỏi.
Kimura Musasihi vội vàng thu hồi vẻ mặt phức tạp, cười nói: “Không có, không có, tôi ở đây đợi một lát là được!”
Ông ta nào dám làm phiền Thiên Sáp Vương chứ..! Chỉ có thể chờ đợi thôi.
Trong Hạnh Lâm Đường có bố trí ghế đẩu cho bệnh nhân nên Kimura Musashi không cần phải đứng, đợi được một lúc, đột nhiên Dư Hồng Văn đứng dậy hô to về phía cửa: “Sư phụ.”
Đến!
Kimura Musashi cũng lập tức đứng dậy, tâm trạng vô cùng phấn khích.
“Lão đầu ông cũng thiệt là, tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, không cần khách khí với tôi như vậy, tại sao lúc nào ông cũng nghiêm túc như vậy hả?” Ngoài cửa vang lên một giọng nói.
“Ha ha, tôn sư trọng đạo là một đức tính tốt mà!” Dư Hồng Văn cười nói.
“Kính già yêu trẻ* cũng là một một đức tính tốt, theo như: lời ông nói thì tôi cũng nên cúi lạy ông một cái đùng không?”
(*nghĩa là kính trọng người lớn tuổi và quan tâm đến em nhỏ, nó mô tả tư cách đạo đức tốt của một người.)
“Không được, không được.”
Cuộc trò chuyện của hai người lọt vào tai Kimura Musashi khiến ông ta vô cùng phấn khích.
Bởi vì giọng nói từ ngoài cửa truyền vào quá mức quen thuộc đối với ông ta, người đó không ai khác ngoài Thiên Sáp. Vương!
Kimura Musashi nào còn dám đứng đó, ông ta lập tức lao tới cửa, cúi đầu chào chàng trai đang bước vào và nói: “Chủ nhân, tôi biết ngay là ngài vẫn còn sống mà.”
Lục Vân đứng ngoài cửa đang định đi vào thì nhìn thấy Kimura Musashi lao ra, hẳn nói đùa: “Thì ra là ông à, tôi còn tưởng có con chuột bự nào đang lao ra ám sát tôi nữa chứ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!