Mặc dù Long Thuyên đã loại bỏ một phần sức mạnh từ đòn tấn công của người đàn ông trung niên nhưng phần còn lại vẫn rất mạnh. Không ngờ Lục Vân lại có thể đánh nát nó một cách dễ dàng như vậy.
Không hổ là Hoành Luyện tông sư.
“Lục tiên sinh…”
Trên mặt Long Thuyên hiện vẻ lo lắng. Khi ông ta định nói tiếp, Lục Vân ngắt lời: “Không sao, tôi có thể xử lý được. Mọi người lùi lại đi!”
Không cần hắn nói, Long Thuyên cũng lùi lại.
Long Thuyên cau mày nhắc nhở: “Lục tiên sinh, đối phương thuộc cảnh giới Tôn giả.”
“Tôi biết rồi.”
Câu trả lời của Lục Vân rất bình tĩnh như thể đã đoán trước được đối phương sẽ đến. Điều này càng khiến cho Long Thuyên cảm thấy ngạc nhiên và đầy nghỉ ngờ.
Theo ông ta thấy mặc dù Lục Vân có địa vị cao và hơi phô trương nhưng chắc chăn hắn không giống loại người không có đầu óc.
Lúc này khi đối mặt với một vị tôn giả một phương, vậy mà một Hoành Luyện tông sư sơ kỳ như hắn lại trông giống như nhận được một tấm vé trúng thưởng. Điều này hoàn toàn không bình thường.
Lễ nào Lục tiên sinh còn thủ đoạn nào khác sao?
Long Thuyên cũng không rõ.
Chỉ là hy vọng có kỳ tích nào đó sẽ xảy ra!
Lúc này, người đàn ông trung niên ở phía đối diện thấy Lục Vân tay không ra đòn thì vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng và tràn đầy sát khí như cũ.
“Chết đi!”
Người đàn ông trung niên tiến về phía trước và tung ra một tấn công mạnh mẽ khác. Chân ông ta chạm đến đâu thì sàn đá lát ngọc nứt ra đến đó khiến cho mặt đất hỗn loạn.
Lục Vân định bắt lấy ông ta.
Đúng lúc này, một làn hương thơm bay tới trong gió. Một bóng hình duyên dáng xuất hiện trước mặt Lục Vân.
“Cút!”
Doãn Thu Thủy hét lên đầy lạnh lùng.
Tuy sức mạnh của bà ấy không bằng người đàn ông trung niên đối diện nhưng khi ông ta nhìn rõ dáng vẻ của Doãn Thu Thủy, ông ta liền ngừng tấn công và đứng sững sờ một hồi.
Có vẻ như đang lưỡng lự.
Cuối cùng, ông ta nhìn thẳng vào Doãn Thu Thủy rồi quay người bỏ đi.
Đại viện Long gia rơi vào yên lặng trong giây lát.
Không ai ngờ rằng Doãn Thu Thủy, viện trưởng của Học viện võ thuật kinh thành lại đến vào lúc này.
Dường như mọi người đã xác nhận được một điều rằng chàng trai tên là Lục Vân này quả thực là người đàn ông của Lạc Tiên Tử, những tin đồn đều là sự thật.
Nếu không Doãn Thu Thủy chẳng có lý do gì để cứu hắn.
Sở dĩ người đàn ông trung niên rời đi có lẽ là vì sợ hãi thân phận của Doãn Thu Thủy. Dù sao cha của bà ấy cũng là Doãn Bội, Đại hộ pháp của Vũ Minh kinh thành nên không ai dám mạo phạm.
Các thành viên Long gia đều vui mừng khôn xiết.
Điều này không chỉ đơn giản là Lục Vân được cứu mà còn là bằng chứng cho cả thế giới thấy rằng Long gia đã leo lên được Doãn gia.
Chuyện tốt!
Tuy nhiên tâm trạng của Lục Vân có chút phức tạp.
Khi hẳn yêu cầu Doãn Thu Thủy nói ra sự thật thì bà ấy không nói. Cuối cùng khi hắn giăng bẫy để dụ người ẩn nấp phía sau thì bà ấy lại chạy ra ngoài gây rối.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!