“Tự tìm đường chết!”
Uông Đào còn ước gì hẳn nói thế, nhìn bộ dáng heo chết không sợ nước sôi của Lục Vân mà kiêu ngạo gọi điện thoại cho anh trai Uông Húc để kể lại đại khái sự việc.
“Chờ đó.”
Uông Húc chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi tắt máy.
Cho dù cách chiếc điện thoại người ta cũng có thể nghe ra, giọng nói của anh ta đã lạnh như băng.
Uông Đào bỏ điện thoại vào túi, sau đó kéo chiếc ghế bên cạnh ra để ngồi chờ.
Vẻ mặt huênh hoang cười đểu.
Thầm nghĩ, đến lúc hẳn ta đứng lên lần nữa sẽ là lúc Lục Vân chết đi.
“Ngài Lục, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, bỗng nhiên có mấy bóng người đi vào, mấy bóng người này chính là đám người Long Thuyên, Long Xuyên, Long Tế, cùng với Long Diệc Tuyết.
Họ vừa mới ở dưới lên nên không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Khi thấy Lục Vân đi theo Diệp Vô Địch ra ngoài, họ cũng không nghĩ gì nhiều.
Thẳng đến khi nhìn thấy Bạch Long Vương khí thế bừng bừng tiến thẳng vào nhà hàng, khí thế khủng bố kia làm cả nhà
hàng đều thầm khinh hãi trong lòng.
Cho nên mấy người Long Thuyên mới quyết định lên xem một chút.
Lúc này mới lên tới nơi. Quả nhiên Lục Vân ở chỗ này. Ngoại trừ Lục Vân ra, còn có ông chủ nhà hàng Bành Quốc
Hào, cùng với Đoạn Bằng lúc trước vừa mới gây gỗ với bọn họ. cũng đang ở đây.
Điều này chứng tỏ động tĩnh vừa rồi có liên quan đến Lục Vân.
Chỉ là không biết vì cái gì, Bạch Long Vương vừa tạo ra động tĩnh lớn như vậy lại không có mặt ở đây.
Chờ đã… Người đàn ông ngồi trên ghế là ai? Uông Đào?
Nhưng nhìn không giống lắm, rõ ràng Uông Đào xấu hơn người này nhiều.
Nhìn kỹ lại lần nữa, thì ra là Uông Đào với khuôn mặt bị đánh sưng vù.
Người nhà họ Long lập tức nhận ra chuyện đang xảy ra. Chẳng lẽ Uông Đào bị Lục Vân đánh?
Lục Vân trả lời, vừa lúc chứng thực suy nghĩ của bọn họ: “Không có gì, chỉ là tôi vừa xảy ra chút mâu thuẫn với người nhà họ Uông thôi.”