Trong một khoảng không gian hư vô, Đạo Tề Thiên dường như cảm nhận được chuyện gì, ánh mắt ngời sảng, cũng nở một nụ cười.
Thế giới Thời Không.
Một viên Sinh Mạng Nguyên Tinh chậm rãi xoay tròn, mặt trời, mặt trảng và các ngôi sao bên trong đầy đủ. Mà ngoại trừ Kim Thiên tinh ra, còn có rất nhiều Sinh Mạng Nguyên Tinh trong thế giới rộng lớn vô biên này.
Thời gian ba năm, ngoại trừ Kim Thiên tinh ra, hết thảy sự vặt trong Thế giới Thời Không này đã trải qua ba vạn năm thăng trầm.
Kim Thiên tinh. Ở Lục gia trang.
Sau khi không còn bị Thiên địa quay ngược lại trói buộc, Kim Thiên tinh bắt đầu phát triển. Mặc dù chỉ mới trải qua ba năm, nhưng bắt đầu sinh ra khá nhiều Tông sư Kiếm Phách.
Nhưng bất kể Kim Thiên tinh sinh ra bao nhiêu Tông sư Kiếm Phách, địa vị của Lục gia trang vẫn không ai có thể lay chuyển được, cũng không ai muốn lay chuyển
Lúc này Lục gia trang đã khuếch trương ra phạm vi năm mươi dặm, giống như một tòa thành tường cao cổng lớn, tường cao trăm trượng, bên trong người qua lại dập dìu, đều là ngoại tộc dòng thứ của Lục gia. Mấy năm trôi qua, tộc nhân của Lục gia trang đã đạt tới con số kinh người vài vạn. Vài vạn tộc nhân sinh sống trong một sơn trang rộng rãi này, vâng theo lời dạy của tổ tiên Lục gia thuở trước, cũng không qua lại với người ngoài. Mà trên toàn Kim Thiên tinh, cũng không có người nào dám động tới Lục gia trang.
Nội trang chính là Lục gia trang trước kia, bên trong vườn mai.
Nhan Như Ngọc và Nhược Thủy đều lộ ra vẻ lo lắng, nhìn chăm chú một chiếc kén thật to màu vàng trước mặt. Trên kén lúc này kiếm văn dày đặc, vô số kiếm vân đen vàng lẫn lộn, toát ra một cỗ dao động kỳ dị. Dao động này bằng vào tu vi của Nhược Thủy, cũng không Thể tới gần.
Không bao lâu sau, hai đạo kiếm quang từ trên không hạ xuống.
– Sư phụ…
– Huyền trưởng lão… Truyện Sắc Hiệp – http://truyenfull.vn
Đối với Huyền Thanh Nhược Thủy vần xưng hô là sư phụ giống như Lục Thanh. Hiện tại Nhược Thủy đã không còn lộ ra vẻ ngượng ngùng khép nép như trước. Cuộc sống tại đây trong thời gian dài như vậy, đã khiến cho nàng trưởng thành hơn rất nhiều.
Ánh mắt Huyền Thanh chăm chú, cùng với Tấn Vũ quan sát chiếc kén một lượt, lập tức đồng thời vươn tay ra.
– Bùng…
Ngay tức khắc, trên kén truyền ra một cỗ lực lượng rất lớn, đẩy hai người đồng thời bay ngược ra ngoài. May là lực lượng này cũng không có ác ý, chỉ đơn thuần muốn bảo vệ, nếu không, hai người ắt phải trọng thương.
-Khó…
Rất lâu sau. Huyền Thanh trầm giọng nói:
– Biến hóa như vậy ta đã không thế nào hiểu được. Tỷ tỷ con gần đây cũng giống như con, đã tiêm nhiễm rất nhiều nhân khí, không còn là Kiếm Linh đơn thuần. Giờ phút này hẳn là nàng đang lột xác, muốn biến hóa thành người, chân chính có được thân người, chứ không phải là thân thần kiếm như lúc trước.
– Biến hóa thành người ư?
Nhược Thủy khẽ cau mày, cũng chìm vào trong trầm tư. Biến hóa như vậy hiển nhiên đã ra ngoài dự liệu của nàng.
Đột nhiên sắc mặt nàng trở nên nghiêm nghị, chậm rãi giơ tay ra.
– Nhược Thủy, không nên…
Nhan Như Ngọc cả kinh, vội vàng ngăn cản. Nhược Thủy khẽ cười nói:
– Xin mẹ yên tâm, vốn con có cùng nguồn gốc với tỷ tỷ, chỉ có con đi vào mới có thể nhìn rõ hết thảy, trợ giúp tỷ ấy.
– Huyền trưởng lão, chuyện này…
Nhan Như Ngọc không khỏi đưa mắt nhìn về phía Huyền Thanh. Huyền Thanh hơi trầm ngẩm, sau đó cũng đành gật gật đầu:
– Hiện giờ cũng chỉ có thể làm như thế, có điều hiện giờ Thanh nhi không có chút tin tức, nếu không…
Không nói thêm gì nữa, lúc này tay Nhược Thủy đã áp vào vỏ kén.
-Ùng…
Thần quang màu vàng đen chớp động, ngay sau đó lập tức nuốt chửng Nhược Thủy vào trong.
– Nhược Thủy…
Nhưng kén trước mặt cũng không thấy có biến hóa gì khác.
Theo thời gian trôi qua, kén vẫn đập đều đều, nhè nhẹ, thậm chí trên kiếm văn màu vàng đen ngoài thân kén còn xuất hiện một tia Hỗn Độn màu xám. Tuy rằng chỉ có một tia, nhưng hết sức kinh người, chỉ trong thoáng chốc, một cỗ khí tức khó có thể tả bằng lời đột ngột phóng vút lên cao, nháy mắt xuyên qua Thế giới Thời Không, phóng vào trong Đại Đạo Tinh không.
Vực Ngoại Tinh Không, trên đám Thiên thạch trôi phiêu diêu bất định.
Thân sắc Lục Thanh chợt biến, kiếm quang Điểm ra, bày ra một văng sáng màu vàng xám. Kiếm Thần đối diện kinh hô thất thanh:
-Khí Hỗn Độn!
Kiếm Thần ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
– Không đúng, không đơn thuần là khí Hỗn Độn mà là Kiếm Ý Hỗn Độn, làm sao có thể như vậy được? Trên đời này có người có thể khống chế được Hỗn Độn ư?
Lục Thanh không nói gì, sắc mặt hắn trở nên hết sức khó coi, ngay sau đó. Thời Không trước mặt mở ra một khe nút, nuốt chửng Lục Thanh vào trong.
Nhìn theo bóng Lục Thanh vừa biến mất. Kiếm Thần chậm rãi thờ dài lập tức vung tay áo, một đạo kiếm quang màu xám bạc mờ hư không, biến mất ngay tại chỗ.
– Từ đây, hai ta không còn liên quan gì với nhau nữa. Độc Cô ta cũng không còn nợ ngươi…
Kiếm Thần xoay người, tay phải chấn nhẹ, cả cánh tay lập tức đứt tới đầu vai, giữa Tinh Không ngưng tụ thành một mảnh vỡ Thánh Kiếm to bằng bàn tay.
Nhìn cánh tay phải của mình biến mất, chẳng nhưng Kiếm Thần không lộ vẻ đau đớn chút nào, ngược lại thần sắc trở nên cô đơn.
– Kiếm Thần ta cả đời truy tìm Kiếm Đạo, nhưng ngày còn lại sẽ dốc hết toàn lực làm cho Kiếm Đạo hưng thịnh, hết thảy không còn liên quan gì với ta, ha ha…
Giờ phút này, trên người Kiếm Thần dường như sinh ra biến hóa khó hiếu nào đó, không thể giải thích. Giữa Tinh Không, lập tức có một đạo nguyện lực hương hỏa thật lớn phá vỡ hư không, vào vào thân thể y.
Kiếm Thần bước ra một bước, ngay sau đó đã biến mất khỏi Tinh Không.
Thế giới Thời Không, Kim Thiên tinh.
Thân hình Lục Thanh xuất hiện trên bầu trời lúc này Kim Thiên tinh đã hình thành Sinh Mạng Nguyên Tinh, có đầy đủ nhật nguyệt. Chỉ có điều ngoại trừ Sinh Mạng Nguyên Tinh ra chỉ có một ít Thiên thạch mà thôi cũng giống như Thế giới Thời Không của Đạo Tề Thiên khi trước. Hiện tại Lục Thanh cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Ngay sau đó, thân hình Lục Thanh chợt lóe, lập tức xuất hiện ở Lục gia trang.
– Thanh nhi…
Thấy bóng người vừa xuất hiện Trước mặt. Nhan Như Ngọc không nhịn được kinh hô thất thanh, vẻ mắt vừa mừng vừa sơ.
Mà lúc này Lục Thanh không rảnh quan tâm quá nhiều, hắn chăm chúqua sát chiếc kén màu vàng kia.
Lúc này kiếm văn màu vàng trên kén đang bị từng đạo kiếm văn Hỗn Độn huyền ảo thay thế, Khí Hỗn Độn này dường như hiện ra giữa hư không, không ngừng đồng hóa toàn bộ kén.
Đây là chuyện gì?
Trong lòng Lục Thanh cảm thấy vô cùng khó hiểu. Bản Nguyên của hai tộc Thần Ma kết hợp, không ngờ lại sinh ra khí Hỗn Độn. Chẳng lẽ trước kia, Cổ Thần và Cổ Ma có quan hệ không tầm thường?
Tìm hiểu Thần Quyết của hai tộc Thần Ma. Lục Thanh cũng có thêm hiểu biết rất nhiều. Thần tộc dùng lực chứng đạo, nhưng lại khiếm khuyết trong phương diện tu luyện hồn phách. Còn Ma tộc lại tĩnh tu hồn phách, sinh ra Ma Đạo vô Thượng, dùng vạn ma phệ thể để tăng trưởng Tu vi, Bất quá về mặt tu luyện thân thể lại hết sức bình thường.
Mà Lục Thanh nhớ rõ, Cổ Thần Quyết mà lúc trước hắn lãnh ngộ được lại kiếm cả hai mặt, tuy hai mà một.
Lục Thanh thoáng động trong lòng, trong mắt bắn ra lực Kiếm Đạo Thời Không màu vàng xám. Hư không trước mặt hắn lập tức mở ra một cái động chừng một trượng, lộ ra Tinh Vực Cổ Ma hình người màu đen.
Trong đầu Lục Thanh lại xuất hiện một người khổng lồ, người khổng lồ này tay cầm đại phủ, trên dưới toàn thân có ma khí đen ngòm như thực chất vờn quanh. Trong hai mắt không lộ ra vẻ cơ trí linh hoạt như Cổ Thần mà lộ ra vẻ điên cuồng.
– Chẳng lẽ…
Tâm thần Lục Thanh lập tức nhảy lên kịch liệt, thân là Đại Năng Bỉ Ngạn, có thể làm cho hắn chấn động như vậy, e rằng cũng chỉ có phát hiện này.
Không ngờ Cổ Thần và cổ Ma cùng là một người!
Nếu Cổ Thần và Cổ Ma là hai người riêng biệt, thực lực tu vi đã mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều. Nhưng nếu quả thật Cổ Thần và Cổ Ma trước kia chỉ là một người, vậy rốt cục tu vi đạt tới mức nào?
– Thanh nhi rót cục thế nào rồi?
Huyền Thanh hỏi.
Lục Thanh lắc lắc đầu:
-Chờ.
Hiện tại chỉ có thể chờ đợi… Thần Ma hợp nhất, không ngờ sinh ra Kiếm Ý Hỗn Độn trước nay chưa từng có. Đối với chuyện lúc trước Tử Uyển đột ngột nhảy ra nuốt chửng Bản Nguyên Thần Ma của Thần Vô Thương và Ma Vô Danh, vốn Lục Thanh cũng không cảm thấy điểm nào khác lạ. Nhưng giờ phút này xem ra có chút không tầm thường. Tử Uyển trước kia chưa có được thực lực Thánh Giả Mệnh Hà, làm sao có thể phá vỡ được Thế giới Thời Không của một tên Đại Năng Bỉ Ngạn như hắn?
Trừ phi là…
– Đạo Tề Thiên!
Bất chợt Lục Thanh biến sắc quát lớn, bước ra một bước, ra khởi Thế giới Thời Không.
Lúc này Kiếm Thần đã đi mất, chỗ cũ chỉ còn lại mảnh vỡ Thánh Kiếm trôi nổi, sắc mặt Lục Thanh trở nên hết sức khó coi. Rất lâu sau, hắn thở dài một tiếng, xoay người trở lại Thế giới Thời Không.
– Thanh nhi… Nhan Như Ngọc chộp lấy tay Lục Thanh, lo lắng hỏi. Lục Thanh nở một nụ cười khổ:
– Xin mẹ yên tâm, đây là một đại cơ duyên, không có việc gì.
– Thì ra là như vậy.
Đối với lời nói của Lục Thanh. Nhan Như Ngọc tin tưởng vô cùng, chỉ có Huyền Thanh lộ vẻ hơi lo lắng. ông cảm thấy dường như chuyện này không đơn giản như vậy.
Ánh mắt Lục Thanh dừng lại trên kén, lúc này chiếc kén đã hoàn toàn hóa thành màu xám của Hỗn Độn, kiếm văn màu xám hiện ra dày đặc trên kén. Một Cổ Kiếm Ý Hỗn Độn vô cùng huyền ảo lưu chuyển trên thân kén, dù là với cảnh giới hiện tại của Lục Thanh cũng không thể nhìn thấu được Kiếm Ý này.
Đạo Tề Thiên, rốt cục lão muốn làm gì?
Ánh mắt Lục Thanh nhìn quanh, quét ngang toàn bộ Đại Đạo Tinh Không một vòng.
Ngoại trừ vùng đất Thần cấm quỷ dị khó hiểu, cả sáu đại Tinh Vực đều bị Lục Thanh đảo mắt quét qua. Trong đó các Tinh Vực cũng có vài nơi hết sức thần bí. Lục Thanh không thể nhìn thấu. Nhưng hắn cũng không miễn cường tra xét, theo sự hiểu biết của hắn về Đạo Tề Thiên, lão cũng sẽ không ẩn nấp bên trong sáu đại Tinh Vực.
Sau vài lần hô hấp. Lục Thanh thu hồi ánh mắt, thầm kinh hãi trong lòng. Hiện tại hắn cũng đã đạt tới Bỉ Ngạn đỉnh phong, nhưng vẫn không tra xét được Đạo Tề Thiên ở nơi đâu. Từ đó có thể thấy được, thực lực tu vi của Đạo Tề Thiên đã đạt tới mức kinh thể hãi tục.