Tranh đấu giữa Đại Năng Bỉ Ngạn với nhau, đã thoát khởi tất cả những gì hoa mỹ. Một chiêu nửa thức chân chính là Phản Phác Quy Chân. Đạo Pháp tự nhiên, thi triển mỗi một thức chỉ dùng lực lượng đơn thuần, vứt bỏ tất cả. Có thể nói rằng mỗi tên Đại Năng Bỉ Ngạn đều lãnh ngộ không ít huyền ảo lực lượng.
Sở dĩ huyền ảo Lực Lượng cùng Ma Đạo được xưng là Thần Ma đạo, liệt vào một trong ba Đại Đạo của Đại Đạo Tinh Không, chính là vì nguyên nhân như vậy. Mà Ma Đạo cũng là như vậy, muốn trở thành Ma giả. Đạo giả phải có tâm ma. Mà Ma giả muốn đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn, bản thân phải trải qua cắn nuốt rất nhiều tâm ma mới có thể đạt tới thành tựu như vậy.
– Ùng…
Bốn tên Đại Năng Bỉ Ngạn đồng thời dốc hết lực Bản Nguyên ra. Nơi Mi Tâm bôn người toát ra một điểm sáng Bản Nguyên, thậm chí không cần ngưng luyện, bắn nhanh về phía Lục Thanh.
Bốn đạo Bản Nguyên này trong mơ hồ như muốn giam cầm cả Thời Không. Bốn cỗ lực Bản Nguyên tinh thuần đủ để hủy diệt vài Tinh Hệ khổng lồ.
Sắc mặt Lục Thanh ngưng trọng, kiếm chỉ tay phải khẽ phất, một thanh cự kiếm màu xám bạc pha vàng lập tức xuất hiện trong tay.
Tiếng kiếm ngâm vang lên truyền khắp Tinh Vực Cổ Thần trong nháy mắt, đây là một thanh thần kiếm tuyệt thế, trong khoảnh khắc bị Lục Thanh nắm trong tay. Ngoài hàng ngàn vạn dặm, rất nhiều Kiếm Giả lập tức cảm thấy thần kiếm của mình rời khởi thân thể mà ra, ngâm lên run rẩy hướng về phía chiến trường. Từng tiếng kiếm ngâm tỏ ra thần phục dần dần hội tụ thành một luồng sóng âm rất lớn, truyền vào tai Lục Thanh.
Nhưng vào lúc Lục Thanh chuẩn bị ra tay, đột nhiên mặt hắn lộ vẻ kỳ quái. Ngay tức khắc Kiếm chỉ vạch một cái, một khe nứt không gian màu xám bạc hiện ra, một bóng dáng màu tím hiện ra giữa Tinh Không.
– Đạo – Ma hợp nhất, phản bổn hoàn nguyên!
Tiếng quát của Lục Thanh vang lên, chất chứa uy nghiêm mênh mông rộng lớn. Ngay sau đó một bức kiếm đồ hai màu đen trắng giao nhau hình thành trước mặt Lục Thanh, nháy mắt đã nuốt chửng lực Bản Nguyên của Thần Vô Thương và Ma Vô Danh vào trong đó.
– Cái gì, không có khả năng!
Hai người Thần Vô Thương sợ hãi rống lên, đồng thời hộc ra một ngụm nghịch huyết. Mà sau khi nuốt chửng hai đạo lực Bản Nguyên bóng tím kia lại chui vào trong khe nứt không gian màu xám bạc.
Ngay tức khắc. Luyện Tâm kiếm hiện ra trong tay phải Lục Thanh, Bắt đầu vũ lộng.
Lần này Luyện Tâm kiếm xuất thế, theo Nhân Kiếm Hợp Nhất cùng Lục Thanh. Luyện Tâm Kiếm cũng đột phá tới trình độ Bất Diệt Kiếm Thể. Nhưng Kiếm Linh trong đó vì lý do tự tay Lục Thanh rèn kiếm, cho nên mãi tới bây giờ vẫn không chịu hóa thân thành người, nhưng nó vẫn theo bên cạnh làm bạn với Lục Thanh.
Giờ phút này, tiếng kiếm ngâm chấn động Tinh Không phát ra từ trên Luyện Tâm kiếm, nhưng có ai ngờ trước kia Luyện Tâm kiếm chỉ là một thanh kiếm khí tam phẩm. Tới bây giờ, thậm chí đạt tới Đại Đạo Tinh Không, vẫn chưa có một thanh Thánh Kiếm nào đạt tới cảnh giới tuyết thế.
Theo kiếm thức Lục Thanh vừa thi triển. Thời Không Luân Bàn vốn biến mắt lại tái xuất. Thời Không Luân Bàn cao mười vạn trượng nhanh chóng xoay tròn, hư không xung quanh lập tức vỡ nát. Chỉ có điều lần này không chỉ có không gian vỡ nát văng tung tóe, còn có cả thời gian.
Thời Không cùng vỡ nát, phát ra một cỗ lực lượng đáng sợ vô cùng, thậm chí vượt qua tất cả lực lượng Kiếm Đạo Thời Không của Lục Thanh, cỗ lực lượng này Theo Thời Không Luân Bàn xoay tròn, đè ép về phía hai đạo lực Bản Nguyên còn lại.
Thức thứ ba mươi lăm của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm: Phá Diệt Thời Không!
Một kiếm Phá Diệt Thời Không này đã đạt tới đỉnh cao của Kiếm Đạo. Thời Không Luân Bàn khổng lồ đè ép, khe nứt Thời Không nuốt chửng, hai đạo lực Bản Nguyên bị nuốt vào trong, chỉ tạo nén chút gợn sóng nho nhỏ, sau đó biến mất không thấy. Uy năng khổng lồ như vậy, lập tức khiến cho sắc mặt bốn người Thần Vô Thương hết sức khó coi.
– Muốn giết chết hắn mà không tổn thương Bản Nguyên là không được! Nha đầu kia còn chưa đạt tới cảnh giới Mệnh Hà, vừa rồi nuốt chửng hai đạo lực Bản Nguyên đã đạt tới cực hạn, còn chờ gì nữa?!
Thần Vô Thương nổi giận gầm lên một tiếng, thần sắc ba người Ma Vô Danh chấn động lập tức lộ ra vẻ hung hãn.
– Được, cho dù chúng ta tổn thương Bản Nguyên mấy vạn năm, nhất định cũng phải giết hắn cho bằng được!
Bốn người đồng thời hự lên một tiếng, từ Mi Tâm bắn ra một đạo Bản Nguyên rất lớn. So với lúc trước, đạo Bản Nguyên này lớn hơn gấp mấy lần. Bốn đạo Bản Nguyên hội tụ, hóa thành một luồng Bản Nguyên rất lớn đè ép về phía Lục Thanh.
– Phá Diệt Thời Không!
Toàn bộ lực lượng Kiếm Đạo Thời Không giờ phút này không hề giừ lại chút nào, được Lục Thanh dốc hết ra, trong nháy mắt lực lượng phóng xuất khiến cho toàn bộ Tinh Không phải rung động.
Sáu đại Tinh Vực, vô sò sinh linh khiếp sợ, năm cổ lực lượng Bỉ Ngạn mạnh mẽ vô biên truyền ra khắp Tinh Không.
– Ầm…
Bất chợt bốn đạo Bản Nguyên xông vào trong Phá Diệt Thời Không, Bắt đầu cắn nuốt. Khe nứt Thời Không màu xám bạc bất chợt lung động kịch liệt, trên Thời Không Luân Bàn màu xám bạc, vô số kiếm văn kêu lên, toát ra kim quang rục rỡ cùng với lôi âm chấn động.
Thân hình Lục Thanh lun lên, chỉ trong thoáng chóc, một luông sức mạnh khổng lồ vô hình quét ngang toàn thân. Lục Thanh chỉ cảm thấy tâm thần lung động, lập tức thân thể bị ném bay ra ngoài mấy vạn dặm, sắc mặt trắng bệch.
Tiến lên Bất Diệt Kiếm Thể, quả nhiên là mạnh mẽ vô cùng!
Lục Thanh thầm cảm ứng một chút Bất Diệt Kiếm Thế chưa từng xuất thế bao giờ này, quả thật không chút thương tổn. Chỉ có điều chống lại bốn tên Đại Năng Bỉ Ngạn, khiến cho Tâm thần hắn tiêu hao rất lớn.
Lục Thanh biết đây là do hắn chưa thật sự lãnh ngộ được Bản Nguyên Lực Lượng, Từ đó dung hợp thành một thể với Kiếm Đạo Thời Không. Đến lúc đó, hồn phách Kiếm Đạo của hắn sẽ thật sự dung hợp cùng Bất Diệt Kiếm Thể, tâm thần bất diệt, thân thể bất diệt. Mà hiện tại hắn chỉ có thân thể bất diệt, hồn phách tâm thần nhờ vào nhục thân bảo vệ, chỉ mới vừa chạm tới cửa ngõ của bất diệt mà thôi.
Mà nếu gặp phải đối thủ đạt tới Bỉ Ngạn đỉnh phong như Đạo Tề Thiên. Lục Thanh cũng không dám chắc hồn phách Kiếm Đạo có bị vỡ tan dưới kiếm của lão hay không. Nhưng lúc này, đối mặt với bốn Tên Đại Năng Bỉ Ngạn này. Lục Thanh không hề sợ hãi. Bốn người này liên thủ đánh một đòn, dĩ nhiên đã dốc hết toàn lực. ắt sẽ tổn thương tới Bản Nguyên càng nhiều. Nói không chừng rất có thể đắm chìm vào hòn mẻ, tuyệt đối không làm gì được hắn.
Sắc mặt Lục Thanh tỏ ra điềm tĩnh, vận chuyển Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, khôi phục lại tâm thần đã tiêu hao. Ngoài hàng vạn dặm, bốn người Thần Vô Thương lộ vẻ hết sức khó coi, pha lẫn vẻ lo lắng và không thế nào tin được.
– Làm sao có thể như vậy được? Làm sao thân thể hắn lại hùng mạnh tới mức này, bốn luồng lũ Bản Nguyền cũng không thể xâm phạm tới hắn!
– Thần Vô Thương, đây hoàn toàn là do sai lầm của Thần tộc lão!
Ma Vô Danh quát lớn:
– Nếu không phải Thần tộc lão, tên này làm sao có được nhục thân hùng mạnh như vậy được.
– Ma Vô Danh, lão muốn trách tội ta ư?
Thần Vô Thương lạnh lùng nói.
– Hai vị, cho dù hiện tại không thể giết chết được hắn, vậy hãy tạm thời phong ân hắn, sau đó tống vào vùng đất Thần cầm. Lúc trước không gian Hỗn Độn có thể nuốt chửng được Đạo Tề Thiên, tên này chỉ là truyền nhân mới vừa bước vào cảnh giới Bỉ Ngạn, nhất định mười phần chết chắc!
Lão nhân áo vàng trầm giọng nói lập tức khiến cho ba người còn lại ánh mắt rạng ngời.
– Không sai tạm thời trấn áp hắn, tông vào trong không gian Hỗn Độn, dùng lực Hỗn Độn Đại Đạo tiêu diệt thân thể này, đánh chết thần của hắn. Đến lúc đó dù hắn muốn thoát khói hình thần câu diệt cũng không được!
– Được! Vậy phải tiêu hao lực Bản Nguyên vạn năm…
Thiếu niên áo đen nghiến răng, trầm giọng nói.
– Ủa, các ngươi tin rằng Hỗn Độn Đại Đạo có thể giết sạch toàn bộ Kiếm Đạo nhất mạch của ta ư?
Bất chợt một giọng nói trong trẻo vang lên giữa Tinh Không.
-Là ai?!
Bốn người Thần Vô Thương cả kinh, thân là Đại Năng Bỉ Ngạn, có người tới gần như vậy mà bọn chúng không biết, chuyện này thật là vô lý!
Nhưng Lục Thanh nghe thấy giọng nói này, sắc mặt trở nên phức tạp, ánh mắt nhìn chăm chú về phía phát ra giọng nói.
-Ong…
Tiếng kiếm ngâm vang lên khe khẽ, một khe nứt màu xám bạc mở ra, bất chợt một bóng người cao gầy từ trong đó bước ra.
Người này một thân bào trắng, mái tóc phát phơ, thân như lợi kiếm, tiêu sái ung dung. Thời Không xung quanh theo bước chân y bước đi như bóng với hình, chậm rãi vặn vẹo.
Đạo Tề Thiên khoanh tay đứng sừng sững giữa hư không, khẽ cười nói:
– Bốn vị, mười vạn năm không gặp, các vị vẫn khỏe?
– Đạo… Đạo Tề Thiên!
Bốn người gần như không thể nào tin được vào mắt mình, ngay sau đó lập tức lộ vẻ vô cùng kinh hãi.
– Không ngờ lão còn chưa chết!
Thân Vô Thương quát lên một tiếng chói tai một cỗ thánh niệm Bản Nguyên quét ngang ra, như muốn thăm dò hư thật.
Bất quá ngay sau đó. Thần Vô Thương chấn động, kêu lên một tiếng đau đớn, thần quang trong mắt lập tức trở nên ảm đạm.
– Thật là lão sao?
Ma Vô Danh lạnh lùng hỏi
– Không sai!
Giọng Đạo Tề Thiên hết sức bình thản:
– Lúc trước sáu đại Năng Bỉ Ngạn của sáu đại Tinh Vực cùng nhau vậy công ta, hai người bị ta trấn áp, bốn người còn lại thừa cơ tống ta vào trong không gian Hỗn Độn. Ngủ say chừng mười vạn năm qua, ta mới tỉnh lại. Món nợ này sau này nếu có thời gian, nhất định phải tính cho kỹ lưỡng!
Bốn người Thần Vô Thương nghe vậy biến sắc, lập tức tụ tập lại với nhau, thánh niệm Bản Nguyên tập trung chăm chú vào Đạo Tề Thiên.
– Rốt cục Viêm Vận và Liệt Diễm ra sao rồi?
Đột ngột thiếu niên áo đen trầm giọng hỏi
Ngươi muốn nói các nàng ư? Đạo Tề Thiên liếc nhìn y:
– Không ngờ đường đường Đại Năng Tinh Thú duy nhất của Tinh Vực Tinh Thú. Thôn Phệ Thú cũng là thứ đa tình!
Thiếu niên áo đen biến sắc quát lớn, vẻ mặt hơi mắt tự nhiên. Ngoài mấy vạn dặm. Lục Thanh nghe vậy cũng vô cùng sửng sốt thật không ngờ thiếu niên áo đen này lại là một Tinh Thú biến thành, hơn nữa còn là chỗ quen biết cũ với Viêm Vận và Liệt Diễm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đối với sự chất vấn của thiếu niên áo đen. Đạo Tề Thiên chỉ khẽ cười nói:
– Hai nàng đã được ta thả đi, ân oán giữa chúng ta cũng đã không còn nữa. Hiện tại ngươi không cần lo lắng cho các nàng, hãy lo cho bản thân mình.
Dường như không nghe thấy nửa câu sau của Đạo Tề Thiên, thiếu niên áo đen thở phào nhẹ nhõm, thần sắc trở nên điềm tĩnh.
Mà nghe thấy hai nàng Viêm Vận bình an vô sự, ba người Thần Vô Thương cũng không có phản ứng gì, ánh mắt nhìn về phía Đạo Tề Thiên càng thêm ngưng trọng.
Đệ nhất nhân của Đại Đạo Tinh Không mười vạn năm trước, thừa sức mang lại áp lực nặng nề cho bọn chúng.