Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dứt lời. Thánh Chủ hệ Thổ kia lập tức trở nên bình tĩnh lại, liếc nhìn Lục Thanh một cái thật sâu, cùng hai tên Thánh Giả còn lại ngồi xuống.
– Đây là…
Rất nhiều Tiểu Đạo đều lộ vẻ kinh ngạc. Tuy nói hệ Thổ nặng nề sâu dày, nhưng toàn bộ Thánh Chủ hệ Thổ ở Tinh Vực Cổ Thần đều có tính tình nóng này, không biết vì sao hôm nay đổi tính, rõ ràng vừa rồi còn đang nổi giận đùng đùng kia mà?
Cũng có người hữu tâm, giờ phút này âm thầm ghi nhớ bộ dáng Lục Thanh vào lòng. Có thể làm cho Thánh Chủ hệ Thổ phải nén giận, người này chẳng nhưng có thực lực kinh người, còn có thân phận không nhỏ, ngay cả Thánh Chủ hệ Thổ cũng không dám khinh suất trêu chọc.
Bốn phía Bách Chiến Đài, sau khi Thánh Chủ hệ Thổ ngồi xuống, lập tức trở nên bình lặng như trước.
Sau thời gian một ngày, nhiều Tiểu Đạo cũng đã lục tục đến đông đủ. Chỉ sau thời gian một ngày ngắn ngủi, nhân số tụ tập xung quanh Bách Chiến Đài đã Từ mười mấy vạn tăng vọt lên trăm vạn.
Trăm vạn người chia làm Tam Thiên Tiêu Đạo. Toàn bộ Tinh Vực Cổ Thần có chừng bốn trăm mười lăm Tiểu Đạo, trong số bốn trăm mười lâm Tiểu Đạo này, theo như Lục Thanh thấy. Kiếm Đạo nhất mách của hắn là khó coi nhất, thúc lực cũng gần như là yêu nhất.
Đồng thời trong thời gian một ngày này, Lục Thanh cũng đã thấy được nội tình của Tinh Vực Cổ Thần.
Hơn một trăm vạn Đạo giả Phá Phàm thất trùng thiên trở lên, trong đó có hàng ngàn Chuẩn Thánh, nếu là ở Thế giới Thời Không lúc trước, chính là Kiếm Tổ.
Đồng thời Thánh Giả Mệnh Hà ở cấp Thành Chủ cũng có chừng hơn một trăm ba mươi người. Hơn một trăm ba mươi người này đều có thị nữ Thần tộc đặc biệt hầu hạ. Nhưng thị nữ này có tu vi cảnh giới Trường Mệnh, từ đó có thể thấy được, nội tình của Thần tộc này khổng lồ tới mức nào.
Khi mặt trời lên một lần nữa, chín cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ từ trên không giáng xuống.
– Bách Chiến, đệ còn chưa chịu ra ư?
Một tiếng cười to như sấm nổ vang lên, trong phút chốc truyền khắp không gian. Rất nhiều Đạo giả ngẩng đầu nhìn lại, có không ít người bị chín đạo kim quang làm tổn thương hai mắt.
Chín cỗ khí thế chói chang như ánh mặt trời. Đạo giả nào có tu vi thấp một chút, ngay cả mặt mũi bọn họ cũng không thể nhìn được.
Giờ phút này thần sắc Lục Thanh cũng hơi ngưng trọng, vốn hắn đã cho rằng thực lực của mười đại Thần Vương Thần tộc này khá cao, nhung lúc này mới phát hiện ra, hắn vẫn còn hơi xem nhẹ nội tình Thần tộc
Mệnh Hà cửu trùng thiên!
Trong số chín người vừa tới này, không ngờ có Thánh Giả đạt tới cảnh giới Mệnh Hà cửu trùng thiên. Đó là một trung niên thân khoác kim bào, mái tộc vàng rực được buộc bằng một sợi dây tơ màu bạc. Chỉ sợi dây tơ ấy, Lục Thanh cũng nhìn ra đó là một món thần khí ngũ phẩm. Xung quanh nó mơ hồ hội tụ tinh quang hủy diệt, thần khí này quả thật chuyên dùng để hội tụ tinh quang, rèn luyện thân thể.
Thực lực người này đã sánh ngang với Kiếm Thần khi trước.
Mà lúc này, một tràng cười ngang tàng từ sâu trong Bách Chiến Tinh vang lên. Nếu như người vừa lên tiếng có thanh âm như sét nổ trên chín tầng trời, vậy tiếng cười này như tiếng sấm trầm đục trước khi trời nổi cơn giông bão, uy áp của nó nặng nề như mưa giống bão tố.
– Bách Chiến Hải!
Vô Số chân nhân kinh hô thất thanh, chỉ thấy sau lưng vô số Tinh Chu đang thả neo trên bãi biển, mặt biển màu vàng rực rỡ, bất chợt lõm xuống ở giữa một thanh âm nặng nề trầm đục, dường như ngưng tụ tất cả thanh âm ở Bách Chiến Tinh Từ giữa bùng lên.
Sau khi lõm xuống một chút, nháy mắt mặt biển màu vàng bỗng nhiên trở nên sôi sục nổi lên một tầng nước biến màu vàng. Tầng nước biển này bao trùm khoảng chừng mấy vạn dặm mặt biển, bề mặt bóng loáng như gương. Từ trong đó, một bóng người màu vàng giống như cự long ra khởi biển, bay lên trên chín tầng trời
– Chân thân Thần tộc!
– Bên cạnh, Cổ Trường Không khẽ kêu lên.
– Chỉ thấy trên không, bóng người vừa bay lên bành trướng, giây lát đã hóa thành một người khổng lồ thân cao sáu trăm trượng.
– Cơ bắp trên người nổi vồng lên, một tầng thần lực màu vàng lưu chuyển quanh thân, đây là sức mạnh chỉ Thần tộc mới có. Xung quanh thần lực màu vàng rực rỡ, một cỗ khí lực toát ra, chán không xung quanh nháy mắt vỡ nát, thậm chí ngay cả hư không cũng trở nên vặn vẹo.
– Ầm…
– Mái tộc màu vàng của người khổng lồ đón gió tung bay, giống như một con thác vàng đang đồ, đầu quyền khổng lồ đánh thẳng lên chín tầng trời, quyền phong hóa thành lôi âm cuồn cuộn, giống như một ngọn núi nhỏ, đánh về phía chín bóng người kia.
– Đây là thực lực dùng lực chứng đạo của Thần tộc, trước mặt Lục Thanh không khỏi sáng ngời. Người này khống chế lực đạo đã tuyệt diệu đến đỉnh phong, dù là hắn cũng không thể tìm ra sơ hở. Chỉ có điều còn chưa tích lũy lực lượng đủ, nhưng độ hùng mạnh của thân thể đã bước nửa bước vào cảnh giới Thánh Khí, hoàn toàn vào cảnh giới Thánh Khí cũng chỉ là vẫn đề thời gian.
– Tên này lại mạnh hơn xưa rồi…
– Sắc mặt rất nhiều Thánh Giả Tiểu Đạo tỏ ra hết sức khó coi, cứ nhìn không gian vặn vẹo kịch liệt phía trước quyền của Thần Bách Chiến, cũng đủ biết uy năng một quyền ấy to lớn đến mức nào, đủ để tiêu diệt hết thảy Đạo Pháp, phá tan mọi chướng ngại trước mặt.
– Thật là hồ đồ!
– Nhưng giờ phút này trên chín tầng trời trung niên cầm đầu trong số chín người vừa giáng xuống lắc đầu cười khổ, đồng thời ấn ra một chưởng.
– Tuy trung niên không hề biến lớn thân hình, nhưng theo một chưởng này ấn xuống, bốn phía của Bách Chiến Đài, rất nhiều Kiếm Giả chỉ cảm thấy có một bàn tay khổng lồ đè ép xuống. Bàn tay này mạnh mẽ vô cùng mang theo uy năng long trời lở đất, khắc sâu vào lòng mọi người.
Trước đầu quyền khổng lồ của Thần Bách Chiến, toàn thân trung niên trông có vẻ nhỏ bé vô cùng. Nhưng chỉ một chưởng nhỏ bé của y còn nặng nề hơn cả một ngọn thần sơn. Không gian trước quyền của Thần Bách Chiến gần như nháy mắt bị vuốt cho bằng phẳng lại, thân hình khổng lồ sáu trăm trượng cũng rơi trở lại Bách Chiến Hải với tốc độ nhanh hơn lúc trước.
– Ẩm…
Thần thể khổng lồ rơi vào trong biển, lập tức làm dậy lên sóng cao vạn trượng. Mà lúc này chín bóng người cũng đã rơi xuống, bên cạnh Bách Chiến Đài tự động có mười chiếc ghế vàng bay lên lơ lửng, trong đó có chín chiếc rơi xuống bờ Bách Chiến Hải, bên dưới thân chín bóng người kia.
– Rào…
Thần Bách Chiến Từ giữa Bách Chiến Hải bay lên trở lại, lúc này thân hình y đã trở lại bình thường. Thần Bách Chiến là một thanh niên chưa lớn lắm, toàn thân cơ bắp nổi cuồn cuộn, gương mặt thô lỗ, đôi mắt bắn ra kim quang bốn phía, không ngừng toát ra chiến ý bừng bừng, cũng không ai có gan coi thường y.
Thậm chí có thể nói toàn Tinh Vực Cổ Thần, cũng không ai dám coi thường y.
Đệ tam Thần Vương của Thần tộc. Thần Bách Chiến!
Thần tộc lấy thực lực làm đầu, xếp hạng Thần Vương cũng là như vậy. Từ đó có thể thấy được. Thần Bách Chiến này có thực lực mạnh tới mức nào.
– Đại ca, huynh không chừa cho đệ chút mặt mũi nào cả.
Thần Bách Chiến cũng ngồi xuống, trừng mắt nhìn trung niên lúc này.
Trung niên hừ lạnh một tiếng, trả lời không chút khách sáo:
– Chờ lát nữa tự nhiên sẽ tới lúc đệ ra tay. Bao nhiêu năm qua, tính tình hung hăng xốc nổi của đệ vẫn không thay đổi được, mặt mũi Thần Vương bị đệ làm cho mắt hết cả rồi
-Ặc…
Sắc mặt Thần Bách Chiến lập tức lộ vẻ khổ sờ, bất quá ngay tức khắc, thần sắc của y hưng phấn trở lại, lên tiếng nói:
– Đại ca, hôm nay đệ phát hiện ra một người bất phàm, đệ nhất định phải tranh tài một trận cùng hắn, các huynh đệ không được tranh với đệ!
– Cái gì?
Lúc này, trung niên kia tỏ ra hơi kinh ngạc. Tuy rằng Thần Bách Chiến hiếu chiến thật, nhưng y toàn chọn lựa nhưng người có thực lực vượt trội, tối thiếu cũng là Thánh Giả hạng nhất. Nhưng trung niên không nhớ ra, trong số các Thánh Giả của Tinh Vực Cổ Thần này, còn có ai chưa từng bị y khiêu chiến. Cho dù là có, cũng là vì chênh lệch thực lực quá lớn, không thể làm cho y nổi lên chiến ý. Vậy hôm nay…
Lúc này, giọng của Thần Bách Chiến lại vang lên:
– Chúng ta đánh một trận, sao hả?
Rất nhiều Đạo giả bên cạnh Bách Chiến Đài nghe vậy sững sờ, không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào, vị đệ tam Thần Vương nổi danh hiếu chiến này lại khiêu chiến một cách đường đường chính chính như vậy.
Mà người có thể được đệ tam Thần Vương Thân Bách Chiến khiêu chiến, đều là cường giả cái thế trong Tinh Vực Cổ Thần. Dù là như vậy, trước mặt đông đảo mọi người như hiện tại, được Thần Bách Chiến coi trọng, khiêu chiến đường hoàng, tuyệt đối chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Ánh mắt mọi người Bắt đầu di chuyển theo hướng nhìn của Thần Bách Chiến.
Là hắn!
Không ít Đạo giả sững sờ, bởi vì ánh mắt Thần Bách Chiến đang nhìn về phía Lục Thanh.
Kiếm Đạo nhất mạch ư? Làm sao có thể như vậy được?
Bị trăm vạn người nhìn vào cùng lúc là một cỗ áp lực lớn tới mức nào, không cần phải nói. Mà trăm vạn người này, không có ai thực lực dưới chân nhân, khí thế uy nghiêm hội tụ trong vô hình, dù là Chuẩn Thánh cũng cảm thấy hết sức nặng nề.
Nhưng Lục Thanh vẫn ngồi yên tại chỗ, mặt không đổi sắc. Dường như lời khiêu chiến của Thần Bách Chiến không đủ làm kích phát chiến ý của hắn.
Lúc này chỉ thấy ánh mắt Lục Thanh nhìn thẳng vào trung niên mà Thần Bách Chiến gọi là Đại ca, nhẹ nhàng hỏi:
– Dám đánh một trận không?
Dám đánh một trận không?
Nếu như lúc nãy, lời khiêu chiến của Thần Bách Chiến đã gây ra xôn xao khắp cả toàn trượng, vậy lời khiêu chiến của Lục Thanh giống như hủy diệt không gian, khiến cho rất nhiêu Tiểu Đạo, thậm chí là Thánh Chủ phải chìm vào trầm tư.
Phải chăng tên này điên rồi?
Đây là suy nghĩ chung của rất nhiều người hiện tại.
Sắc mặt Thần Bách Chiến lúc này hết sức khó coi. Phải nói rằng y tung hoành trên Tinh Vực Cổ Thần mấy vạn năm qua, đây là lần đầu tiên bị người khác không nhận lời khiêu chiến như vậy.
Lúc này chỉ nghe Thân Bách Chiến trầm giọng hỏi:
– Ý ngươi là, thực lực của ta không đủ
Lục Thanh thản nhiên liếc nhìn y, không hề do dự, gật gật đầu.
– Được, được, được…
Thần Bách Chiến bỗng nhiên cười lớn, sau đó lập tức kềm chế, lặng lẽ nhìn Lục Thanh:
– Vốn ta đã cho rằng mình kiêu ngạo ngông cuồng không ai sánh kịp, nhưng hôm nay ta không thể không nói với ngươi một tiếng bội phục. Sự kiêu ngạo ngông cuồng của ngươi, ta không thể sánh bằng. Nhưng, trận chiến này, ngươi không muốn tiếp cũng phải tiếp!