Trên đường đi tới Triêu Dương đại điện, thi thoảng lại có đệ tử ngoại môn ngơ ngẩn nhìn về phía đám người Lục Thanh. Lục Thanh để ý cũng không hề thấy có mặt một gã đệ tử nội tông nào. Trên đường đi, ba người cũng rất ít nói chuyện với nhau. Mặc dù chỉ biết được một chút thân phận và tên họ của hai người nhưng cũng khiến cho Lục Thanh phải kinh hãi.
Dịch Nhược Vũ chính là đại đệ tử của Bích Thủy kiếm Minh Tịnh Nguyệt trên Phiêu Miễu phong đồng thời cũng là một trong số mười đại cao thủ trẻ tuổi của Từ Hà tông. Nàng tu luyện Băng Tâm Ánh Tuyết kiếm có tu vi Kiếm Khách trung thiên vị. Ngoại trừ tên họ, những điều khác Lục Thanh đều nhớ lại lời bàn luận của Đoạn Thanh Vân trước khi đi đối với mình về những cao thủ nội tông trẻ tuổi nổi danh vào thời điểm này. Ngoài mười đại cao thủ trẻ tuổi nổi danh ra, Đoạn Thanh Vân còn điểm qua một số người. Tất cả những điều đó đều được Lục Thanh ghi nhớ vào trong lòng. Người còn lại có tên Tố Vân. Mặc dù tướng mạo bình thường nhưng cũng là một cao thủ. Nàng chính là Tam đệ tử của Bích Thủy kiếm mà Lục Thanh cũng từng nghe Đoạn Thanh Vân nói qua. Tu vi của nàng đại khái khoảng Kiếm Khách tiểu thiên vị.
Mà Dịch Nhược Vũ đối với thiếu niên trước mặt cũng có một chút tò mò. Nàng có thể cảm nhận hơi thở của hắn yếu ớt, trên mặt lại có một làn khí tím rất dầy, hiển nhiên là đang trong giai đoạn Dưỡng Khí trước khi Trúc Cơ. Trên người hắn lại mặc bộ võ phục của đệ tử nội tông. Phải biết rằng, Tử Hà tông cứ mười lăm năm mới mở cửa thu đồ đệ một lần. Từ lần trước đến giờ đã gần mười năm mà vẫn còn chưa Trúc Cơ thì sợ rằng đã bị giáng xuống đệ tử ngoại môn. Chẳng lẽ là đệ tử mới được thu nhận? Dịch Nhược Vũ thầm đoán, sau đó lại căn cứ vào tuổi của Lục Thanh mà thêm phần chắc chắc. Chưa tới mười lăm, mười sáu tuổi, nếu không có tư chất bất phàm thì không có khả năng được chủ phong của Triêu Dương phong vốn thu môn hạ đệ tử rất nghiêm ngặt chọn lấy. Nghĩ tới đây, Dịch Nhược Vũ lại thêm phần khẳng định.
Khi ba người tới đại điện thì đám đệ tử nội tông vốn ở trong hậu điện đã thấy Lục Thanh đi cùng với hai người Dịch Nhược Vũ tiến vào. Ánh mắt của đám đệ tử đều ngạc nhiên. Thậm chí có người còn biểu lộ một chút hâm mộ, suy đoán lung tung một chút.
Chẳng để ý tới ánh mắt của mọi người, nét mặt Lục Thanh vẫn thản nhiên. Nhưng nét mặt của hắn như thế lại khiến cho hai người Dịch Nhược Vũ vẫn âm thầm quan sát cùng gật đầu. Khi ngẩng đầu lên, Lục Thanh liền thấy Minh Tuyết Nhi đã biến mất từ lúc này, bây giờ đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh sư phụ Huyền Thanh. Nét tinh nghịch của nàng lúc nãy đều biến mất. Khi thấy Lục Thanh nhìn về phía nàng, đôi mắt to chợt chớp chớp mấy cái.
Ổn định tinh thần, Lục Thanh liền khom người, thi lễ với Huyền Thanh rồi đứng sang phía cuối hàng bên trái, nét mặt hết sức bình tĩnh. Điều này cũng là quy định bất thành văn. Người có vị trí càng thấp thì vị trí càng dịch dần xuống cuối. Tuy nói Triêu Dương phong và Tử Hà tông không có quy định rõ ràng, nhưng điều đó vẫn được mọi người tán thành. Nhiều năm qua, điều đó đã trở thành một truyền thống.
– Dịch Nhược Vũ và sư muội Tố Vân vấn an Huyền sư thúc. Mong con đường kiếm đạo của sư thúc được bằng phẳng và rộng rãi, phúc thọ an khang. – Hai người Dịch Nhược Vũ cùng thi lễ và nói một cách đồng thành.
– Được! Được! – Huyền Thanh có một chút hài lòng, vuốt vuốt cằm.
– Hôm nay, lệnh sư đã thành công xuất quan đúng không?
Nghe nói tới sư phụ, nét mặt Dịch Nhược Vũ lộ một vẻ sùng kính:
– Ngày hôm qua sư phụ đã đột phá thuận lợi, tấn cấp Kiếm Vương trung thiên vị.
Không hề có sự kinh ngạc, nét mặt Huyền Thanh vẫn thản nhiên, nói:
– Minh sư muội thiên tư hơn người. Hôm nay mới hơn bốn mươi mà đã có được thành tích như thế, thực sự là khiến cho ta xấu hổ. – Nói tới đây, thành âm của lão chợt thay đổi:
– Lệnh sư có nói gì không?
Không dám chậm trễ, Tố Vân lấy từ trong cái túi vẫn đeo bên người một cuộn giấy màu lam, được dùng một sợi vải màu trắng buộc chặt. Nàng giao nó cho một gã đệ tử đứng bên rồi nói:
– Đây là phong thư do sư phụ tự tay viết. Xin sư thúc xem qua.
Sau khi mở ra xem một lúc, hai hàng lông mày Huyền Thanh hơi nhíu lại. Nhưng ngay sau đó liền giản ra. Tay phải lão rung nhẹ, phong thư trong tay liền xuất hiện một ngọn lửa có màu tím, rồi nhanh chóng hóa thành một làn khói xanh. Sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng lão mở miệng, nói:
– Được! Việc này ta đồng ý.
Nghe thấy Huyền Thanh đồng ý, hai người Dịch Nhược Vũ có chút thả lỏng tinh thần. Suy nghĩ một chút, Dịch Nhược Vũ hơi nhúc nhích môi, ánh mắt Huyền Thanh hơi sững lại. Người khác không nhận ra, nhưng thần sắc của Lục Thanh lại hơi thay đổi bởi hắn phát hiện ra một chút thần thức dao động. Phương hướng của nó chính là từ Dịch Nhược Vũ. Điều này khiến cho Lục Thanh có một chút kinh ngạc. Theo sự hiểu biết của hắn thì có thể phóng ra thần thức phải tới cấp bậc Kiếm Khách mới thực hiện được. Đồng dạng có thể nhận ra thì ít nhất tu vi cũng phải tương đương. Chẳng lẽ do nguyên nhân tu luyện Luyện Hồn quyết? Lục Thanh cũng không chắc chắn lắm nhưng nghĩ kỹ cũng chỉ có nguyên nhân này mà thôi.
Sau đó, Huyền Thanh mỉm cười, nhìn Minh Tuyết Nhi đang đứng bên cạnh mà nói:
– Nghe nói tiểu Tuyết Nhi đã Trúc Cơ thành công trở thành Kiếm Giả. Mới mười ba tuổi, đúng là không đơn giản. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
– Đó là đương nhiên… – Nghe thấy Huyền Thanh khích lệ, Minh Tuyết Nhi không hề có chút khiêm tốn, hếch cằm lên. Đôi mắt sáng tràn ngập nét vui vẻ.
Lời nói của Huyền Thanh cũng không phải là nói sai. Bởi vì vấn đề tuổi tác, kinh mạch chưa hoàn toàn trưởng thành nên hài tử tu luyện cũng phải đợi tới tám, chín tuổi. Thậm chí có người phải đợi tới mười một mười hai tuổi. Cho dù có tu luyện nhanh đến mấy thì cũng phải mười lăm tuổi mới có thể đạt tới Kiếm Giả. Mà người đó cũng phải có tư chất tiên thiên và ngộ tính hậu thiên không tồi. Trong khi đó, Minh Tuyết Nhi mới mười ba tuổi đã Trúc Cơ thành công nếu xét trên thập vạn đại sơn với dân số cả trăm triệu có lẽ cũng là chuyện bình thường. Nhưng trong khu vực Tử Hà tông thì đúng là vô cùng ít ỏi.
Thấy vẻ mặt của Minh Tuyết Nhi, Huyền Thanh cũng bỏ qua, nói tiếp:
– Được rồi. Nghe nói kiếm pháp của Tuyết nhi xuất chúng. Ngươi tùy ý chọn lấy một người, ta cam đoan tu vi của họ sẽ sử dụng hơn ngươi có được không?
Đảo đảo hai mắt, Minh Tuyết Nhi vui vẻ đồng ý. Ánh mắt nàng liếc qua hai hàng người phía dưới rồi nhìn vào một người đứng cuối cùng nơi hàng bên trái. Bị Minh Tuyết Nhi nhìn, Lục Thanh thầm cảm thấy không ổn.
– Ta muốn so với hắn. – Minh Tuyết Nhi chỉ tay khiến cho tất cả mọi người cùng nhìn về phía Lục Thanh.
– Lục Thanh! – Huyền Thanh sửng sốt rồi lắc đầu cười nói:
– Tiểu nha đầu! Người này không được. Lục Thanh mới nhập môn còn chưa Trúc Cơ. Ngươi chọn người khác.
– Nhưng chính miệng Huyền sư thúc đã nói ta có thể so đấu với hắn cơ mà? – Minh Tuyết Nhi cầm tay áo Huyền Thanh mà lắc. Đám đệ tử đứng dưới thấy vậy cũng toát mồ hôi. Lục Thanh mới tới nên không biết. Nhưng bọn họ ở Triêu Dương phong đã lâu làm sao không biết Minh Tuyết Nhi chính là ái nữ của phong chủ Minh Tịch Nguyệt trên Phiêu Miễu phong. Đồng thời, nàng cũng là tiểu công chúa tinh ngịch nhất trên Tử Hà tông. Nếu nàng đã để ý tới người nào vậy thì chúc mừng ngươi, hãy chờ mà chịu tội đi thôi.
Nét mặt Huyền Thanh vẫn thản nhiên, hiển nhiên là đã quá quen với hành động của nàng. Thấy không thể làm gì được, Minh Tuyết Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn một cái. Nhưng ngay lập tức, hai mắt nàng sáng lên:
– Tuyết Nhi cam đoan chỉ dùng tu vi Kiếm Thị là được rồi.
Cúi đầu, suy nghĩ một chút, cuối cùng Huyền Thanh gật đầu, nhìn về phía Lục Thanh:
– Lục Thanh! Ngươi xuất chiến đi.
Nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Huyền Thanh, trong lòng Lục Thanh liền bốc lên một luồng nhiệt huyết. Hai người Dịch Nhược Vũ đã lui sang một bên. Chỉ thấy Lục Thanh từng bước một bước tới đại điện. Mỗi một bước, khí thế trên người lại tản ra hai bên. Trong ánh mắt của hắn hiện lên ý chí chiến đấu rất mạnh. Khi Kiếm Nguyên khí đã được vận chuyển tới mức cao nhất khiến cho ống tay áo cũng bắt đầu phập phồng. Luyện Tâm kiếm ở sau lưng như cảm nhận được ý chí chiến đấu của chủ nhân mà phát ra nhưng tiếng ngân nho nhỏ.
Cảm nhận khí thế của Lục Thanh đã đạt gần tới Kiếm Giả, ánh mắt của Huyền Thanh có một chút kinh ngạc. Nhưng lập tức trở lại bình tĩnh.
Yên lặng nhìn Lục Thanh đi tới nhưng sắc mặt của Minh Tuyết Nhi có chút nặng nề. Mặc dù với tu vi của nàng có thể giải quyết Lục Thanh một cách đơn giản. Nhưng trong cảm giác của nàng lại nói cho nàng biết nó không hề đơn giản như vậy.
– Hừ!
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, nàng đưa tay rút Lam Ngọc kiếm. Thân kiếm thon, dài khoảng ba thước, có màu lam trong suốt tỏa ra từng làn hơi lạnh. Kiếm ra khỏi vỏ, khí thế của Minh Tuyết Nhi cũng tỏa ra xung quanh. Nhưng cũng chỉ tới mức như Lục Thanh liền dừng lại. Bởi vì vừa mới Trúc Cơ nên cảnh giới của nàng vẫn chưa được củng cố vì vậy mà Minh Tuyết Nhi bị ý chí chiến đấu của Lục Thanh suýt làm cho phải xuất ra tu vi vừa mới đột phá. Tất nhiên, điều đó cũng chỉ có Huyền Thanh và Dịch Nhược Vũ cùng với một số người nhận ra mà thôi.
Trong lòng cảm thấy tức giận nên nàng cũng chẳng chào hỏi. Lạc Vũ kiếm pháp dành cho Kiếm Thị nhanh chóng được thi triển. Trong mắt mọi người, Lam Ngọc kiếm của Minh Tuyết Nhi tỏa ra một chút kiếm khí màu lam. Thân hình nàng vọt lên không, giống như Cửu Thiên thần nữ đang múa giữa trời. Cổ tay nàng run lên, Lam Ngọc kiếm hóa thành mười luồng kiếm quang màu lam bao phủ quanh thân Lục Thanh.
Vóc dáng nàng ưu nhã nhưng lại nhanh chóng dị thường. Khoảng cách mấy trượng giữa hai người trong nháy mắt đã bị vượt qua.
Dịch Nhược Vũ nhướng mày, có phần lo lắng cho Lục Thanh. Người khác có lẽ không nhận ra, nhưng nàng với Tố Vân và Huyền Thanh đều biết Kiếm Nguyên công trấn phong của Phiêu Miễu phong chính là Bích Thủy Hàn Yên khí. Trong công pháp đó có một bộ thân pháp tên là Phiêu Miễu bộ. Mà thân pháp đó, phải có tu vi nhất định mới được tu luyện. Nhưng do Minh Tịch Nguyệt thương nàng nên mới truyền thụ Phiêu Miễu bộ cho Minh Tuyết Nhi. Một phần bởi vì nó không có dính dáng tới tâm pháp của bản thân, hơn nữa đám đệ tử Phiêu Miễu phong cũng rất thích tiểu sư muội nên cũng chẳng có người nào ý kiến. Nhưng bây giờ, bộ pháp đó phối hợp với Lạc Vũ bát thức của Kiếm Thị trên Phiêu Miễu phong lại giống như một cơn mưa vây quanh Lục Thanh.
“Vù…”
Trong nháy mắt, Luyện Tâm kiếm sau lưng liền ra khỏi vỏ. Do có nhiều người quan sát, nên hắn cũng có chút hồi hộp vì vậy mà vẫn khởi Luyện Hồn quyết để giữ bình tĩnh. Chiến ý tràn ngập trong mắt, trong phút chốc biến mất.
Sau khi Luyện Tâm kiếm ra khỏi vỏ, những người trong sân chỉ thấy một làn gió ép tới. Trong nháy mắt một ngọn núi màu tím xuất hiện, xuyên qua chín tầng mây.
Đối mặt với kiếm chiêu nhanh chóng của Minh Tuyết Nhi, Lục Thanh cũng không thể nhìn rõ. Thân kiếm to của Luyện Tâm kiếm xuất hiện một luồng khí màu hồng ánh tím, giống như muốn phân không khí trước mặt ra làm hai. Cự kiếm chuyển động từ mũi kiếm cắt qua không khí phát ra những tiếng rít xé gió.