” Chẻ rau, ngoại trừ cà chua ra, đều đem cắt thành hình khối “.
” Vâng, sư phụ “. Niệm Băng tiện tay cầm lấy một thanh đao, đao vừa vào tay, thần tình của hắn nhất thời trở nên chuyên chú, một năm khổ luyện cũng không có uổng phí, cảm giác nhân đao hợp nhất khiến ánh mắt một hài tử chỉ mười một tuổi nhất thời trở nên sắc bén. Các loại nguyên liệu trong mắt hắn, cùng với củi cũng không có khác biệt quá lớn, chỉ là lớn nhỏ bất đồng mà thôi. Tay béo tròn nắm lấy nguyên liệu đặt ở trước mặt, ánh đao lóe lên, tên phục vụ viên căn bản không thấy rõ Niệm Băng ra tay như thế nào, bất luận thị khoai tây, hành hay là cà rốt, cũng đều hóa thành từng khối chỉnh tề, trước sau chỉ bất quá vài lần nháy mắt, Niệm Băng đã dễ dàng hoàn thành.
Tra Cực mỉm cười, lấy một hộp gia vị trống không đưa cho Niệm Băng, ” Gia vị, trong trù nghệ, là một trong những bộ phận cấu thành phi thường trọng yếu, món ăn này cũng không yêu cầu cao về công nghệ, tất cả đều giao cho ngươi. Cà chua, hà ( ND: con hà), hào ( ND: con hào), phân biệt đánh thành tương. Rồi đổ vào hộp này “.
” Vâng “. Đáp ứng một tiếng, Niệm Băng dựa theo phân phó của Tra Cực, huy đao như bay, đao chém vào bàn tạo ra âm thanh có tiết tấu trong trẻo liên tục, Tra Cực cũng không có nhàn rỗi, đem các loại gia vị cho vào trong hộp, tiện tay quấy đều, khi Niệm Băng hoàn thành, hắn cũng đã làm xong hết, đem gia vị đổ vào nước tương làm từ cà chua, hà và hào. Rồi đưa cho Niệm Băng một đôi đũa, ” Khuấy đều lên “.
Làm xong, Tra Cực mỉm cười, nói: ” Tiếp theo, sẽ chính thức bắt đầu “. Lấy một tấm dẻ quẳng cho Niệm Băng, nhãn thần của hắn toát ra vẻ chuyên chú, lời nói cũng chợt nhanh hơn, ” Một phần ba nước tương đổ ra, đem các thứ đặt lên trên mặt, rồi đem một phần ba nước tương đổ lên trên “.
Niệm Băng mặc dù là lần đầu tiên nấu ăn, nhưng bình thường hắn tai nghe mắt nhìn rồi, đối với các công việc này của trù sư cũng không xa lạ, mặc dù còn chưa thành thục, nhưng rất nhanh cũng hoàn thành mọi thứ.
Tra Cực lấy một khúc cá, đặt vào trong nước tương trên chảo, ” Phục vụ viên, mời ngươi đi ra ngoài trước “. Hắn không muốn bị phục vụ viên phát hiện ma pháp của Niệm Băng.
Phục vụ viên ngây ra một chút, ” Nhưng là … “.
Tra Cực không kiên nhẫn nói: ” Yên tâm, chúng ta sẽ không đốt trù phòng này “.
Bởi vì một kim tệ lúc trước của Tra Cực, phục vụ viên cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ đành lui ra ngoài trù phòng, trong trù phòng chỉ còn lại có Niệm Băng và Tra Cực hai người.
Tra Cực mỉm cười, ” Nước tương còn thừa cũng đổ vào đi, rồi dùng hỏa diễm đốt chảo “.
“Nhiệt tình hỏa nguyên tố a, thỉnh cầu các ngươi, ngưng tụ thành hỏa diễm quang mang, đem đến sự ấm áp cho thế gian. Hỏa diễm thuật “. Hồng sắc hỏa diễm từ tay phải Niệm Băng bay ra, tay trái cầm chảo, để cho hỏa diễm thiêu đốt dưới đáy chảo.
Tra Cực mỉm cười, nói: ” Hỏa diễm ma pháp này của ngươi so với hỏa diễm bình thường có nhiệt lượng cao hơn, hơn nữa nhiệt lượng lại đều đều, chúng ta cũng có thể sớm được ăn rồi. Nhớ rõ ràng các bước ta vừa dạy ngươi, đây là một món ăn đơn giản, gọi là Tam Trấp Muộn Ngư ( ND: nôm na là món cá om ba nước). Bởi vì nguyên liệu chỗ này đều tầm thường, vị đạo sợ rằng kém một chút, bất quá, cũng chấp nhận được “.
Niệm Băng một mặt duy trì hỏa diễm, một bên hướng về Tra Cực hỏi: ” Sư phụ, người không sợ bị bị phục vụ viên vừa rồi học trộm sao? “.
Tra Cực mỉm cười, nói: ” Phối chế gia vị đều là chính ta làm, tổng cộng dùng hơn mười loại, hắn có thể nhớ hết sao? Huống chi, mỗi một loại gia vị cho nhiều ít bao nhiêu cũng phi thường quan trọng, muốn học được cũng không dễ dàng. Ổn định ngọn lửa của ngươi, nhiều nhất là nửa nén hương nữa chúng ta có thể ăn. Mấu chốt của món ăn này là ở nước tương, gọi là tam trấp ( ND: ba nước), chính là tương trấp ( ND: nước tương), hải tiên trấp ( ND: nước hải sản tươi) cùng phiên gia trấp ( ND: cà chua), có thêm khoai tây, hành và cà rốt trộn vào, tam tầng tam trấp đồng thời nhập vị, thêm vào vị đạo của cá tươi, là có thể thể hiện được tinh túy của món ăn này, về phần phương pháp cụ thể điều phối tam trấp, khi trở về ta sẽ dạy lại ngươi “. Vừa nói xong, hắn lấy từ bên cạnh một cái vung đậy chảo lại.
Niệm Băng sử dụng một băng hệ ma pháp cấp thấp để bảo vệ tay trái, ngăn cản sức nóng, được hỏa diễm đun nóng, trong chốc lát công phu, mùi thơm đã dần dần từ trong chảo bay ra, chui vào mũi khiến Niệm Băng không nhịn được mà nước miếng chảy dài.
Sau thời gian nửa nén hương.
” Thật thơm a! Đây là mùi vị gì vậy? “.
” Đúng vậy! Quá thơm, cho tới bây giờ ta còn chưa ngửi qua món ăn nào thơm như vậy, chẳng lẽ là lão nhân kia nấu ra? “.
Hai gã trù sư lúc trước chạy ra ngoài hóng gió giờ đã quay lại, vừa vào cửa, đã thấy Niệm Băng hai tay bưng chảo, mùi thơm chính thị từ trong đó mà ra. Tra Cực liếc hai gã trù sư một cái, lạnh nhạt nói: ” Không cần ăn đồ, nhìn như vậy là đủ rồi “.
Hai gã trù sư tựa hồ không nghe được Tra Cực nói, ánh mắt đều rơi trên chảo, nuốt một ngụm nước miếng lớn giống như Niệm Băng lúc trước, một gã trù sư nói: ” Ây, các ngươi làm cái gì mà thơm vậy a! “.
Niệm Băng vừa muốn trả lời, lại bị Tra Cực ngăn lại, hắn nhìn Niệm Băng, bảo: ” Nhớ kỹ, nấu ăn cũng phải nhìn đối tượng, không phải mỗi người đều có quyền lợi ăn. Trù sư có tôn nghiêm của trù sư, chúng ta nấu cái gì, cũng chỉ cho một số người được ăn. Đi thôi “.
Tam Trấp Muộn Ngư ngon hay không ngon, từ cách Niệm Băng ăn là có thể thấy được, cả một chảo lớn, hắn tự mình quét sạch đến tám phần, thêm vào hai cái bánh bao, ăn như thuồng luồng ( ND: cật đích bất diệc nhạc hồ – không biết dịch như thế nào cho sát, tạm để là ăn như thuồng luồng), sau khi ăn xong, y phục trên người hắn nhiều chỗ đã dính đầy nước sốt, ngoại trừ xương cá ra, trong chảo cũng chỉ còn lại một chút cặn nước sốt. Phục vụ viên đứng bên cạnh mở to hai mắt mà nhìn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
” Sư phụ, ta càng ngày càng bội phục người, món này quả thực ăn quá ngon. Thật không biết sau này rời xa người, ta nên làm thế nào đây “. Niệm Băng thỏa mãn vỗ bụng, rên rỉ.
Tra Cực cười hắc hắc, nói: ” Không cần sợ, rất nhanh ngươi sẽ biết nên làm thế nào. Muốn cả đời có đồ ăn ngon, trông cậy vào người khác là vô dụng, chỉ có thể trông cậy ở chính bản thân ngươi “.
Niệm Băng mơ hồ cảm thấy có vài phần không ổn, nhưng Tra Cực thì hắn quá biết rồi, tự mình hỏi sư phụ cũng sẽ không nói, xem ra, cuộc sống sau này của mình sợ là sẽ không ổn nữa rồi.
Nhìn dáng vẻ của đồ đệ bảo bối, Tra Cực nói không có chút hảo ý: ” Ngươi bây giờ về đi ngủ, hay là theo ta ra ngoài tìm cửa hàng bán vũ khí, tìm cho ngươi một thanh đao thích hợp? “.
Niệm Băng hai mắt sáng ngời, ” Đi, đương nhiên đi. Sư phụ, chúng ta hiện tại đi luôn “.
Tra Cực cố tình trầm giọng: ” Trước khi ăn, có người còn nói chính mình mệt mỏi, đi cũng không được, như thế nào hiện tại lại có tinh thần ngay rồi? “.
Niệm Băng hắc hắc cười: ” Sư phụ, ta biết người là tốt nhất. Đây không phải là có động lực sao? Càng sớm có bảo bối đao, ta càng quen thuộc đao tính a! “.
Tra Cực đứng lên, ” Vậy ngươi mau trở về thay quần áo, như vậy đi ra ngoài còn chưa đủ cho ta mất mặt sao? “.
” Được, được, ta đi ngay “. Vóc người của Niệm Băng rõ ràng không hợp với tốc độ của hắn, phi nhanh về phía hậu viện lấy y phục.
Lúc Tra Cực và Niệm Băng xuất hiện trên đường cái trong Băng Tuyết thành, trời đã nhập nhoạng tối. Xa xa, một đám mây mỏng che chắn ánh hoàng hôn đỏ rực, trên đường chỉ còn vài tia nắng sót lại.
Đi được một lúc, Niệm Băng chỉ vào một cửa hàng rất lớn cách đó không xa, nói: ” Sư phụ, đó là vũ khí điếm ( ND: cửa hàng vũ khí), chúng ta vào xem a! “. Ở cửa có biển hiệu hình thanh kiếm trông phi thường bắt mắt, mặt trên viết ba chữ to Bảo Khí Hiên, mặc dù trời đã tối, nhưng khách nhân vẫn đi tới không ngừng, thể hiện sinh ý không tệ.
Tra Cực tiện tay véo lên khuôn mặt nung núc thịt của Niệm Băng, ” Ngu ngốc, ngươi đến chỗ này mua thái đao, không bị đuổi ra mới là lạ “.
Niệm Băng xoa xoa khuôn mặt béo tròn, ” Ta làm sao biết được, người không phải nói muốn đến vũ khí điếm sao? “.
Tra Cực xác định phương hướng một chút, ” Theo ta đến đây, vũ khí điếm thì vũ khí điếm, nhưng không phải nơi này “. Vừa nói, hắn vừa kéo Niệm Băng quẹo vào một ngõ nhỏ bên cạnh, hắn đối với nơi này tựa hồ rất quen thuộc, mang theo Niệm Băng đi qua đường ngang ngõ tắt, ước chừng sau thời gian một bữa cơm, lúc trời đã tối đen, Tra Cực rốt cục thở hổn hển dừng lại, chỉ về phía trước nói: ” Chính là nơi này “.