Bạch Phát Hoàng Phi

Chương 20: Tề tụ ở phủ tướng quân (2)


Tiếng đàn lưu loát yển chuyển, du dương hoan lạc, các món ăn tinh tế từng món từng món được bày đặt trên bàn, Thái Tử động đũa trước nếm một ngụm, khen ngợi nói: “Không hổ là đầu bếp của Đệ nhất thực phủ từ kinh thành mời đến, sắc hương vị đều đầy đủ, tốt! Phó tướng quân thực có lòng a!”

Thông qua những lời hắn vừa nói, tựa hồ yến hội tối nay là bởi vì hắn mà chuẩn bị.

“Hợp khẩu vị của Thái Tử là tốt rồi.” Phó Trù ôn nhã mà cười, rũ mắt, một tia nhàn nhạt chế nhạo nhẹ nhàng xẹt qua khóe miệng, lướt qua trong giây lát.

Tông Chính Vô Ưu mặt vô biểu tình, ánh mắt cố ý làm như là vô tình mà đảo qua trên người Dung Nhạc trưởng công chúa đang tĩnh tọa (ngồi yên), mùi son phấn trên người nàng đã bị hương vị của thức ăn làm che khuất, ngửi không thấy, liền cảm thấy mơ hồ quen thuộc.

Dung Nhạc trưởng công chúa chỉ làm như không biết gì, biểu tình lơ là thờ ơ mà nhìn trước mặt thức ăn mỹ vị, không có nửa điểm muốn ăn, chỉ lẳng lặng ngồi.

Phía dưới, tiếng đàn của nữ tử đột nhiên vang lên giai điệu nhu mị uyển chuyển đổ xuống từ giữa các ngón tay mà ra, ngoài cửa yến phòng tám nữ tử áo lam theo tiếng đàn phân thành hai hàng bước chân nhẹ nhàng, lượn lờ mà đi vào, hai cánh tay hợp lại giơ lên cao, tay áo màu lam rũ xuống đất. Đi đến giữa phòng, tám người làm thành một vòng tròn, theo âm điệu eo liễu nhẹ nhàng đong đưa, mười sáu cánh tay áo dài bắt đầu chuyển động ở không trung vẽ ra nửa vòng tròn hình cung, chợt có hai cánh tay áo bảy màu ở chính giữa vòng tròn do các nữ tử áo lam tạo nên, từ trong bốn phía đều là màu lam bắt đầu dương lên cao, giống như ngày xuân không trung đột nhiên xuất hiện cầu vồng, đẹp đến loá mắt, lập tức liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nữ tử kia mặc áo tơ lụa sa mỏng bảy màu, vòng eo tinh tế nhỏ nhắn mềm mại không xương, khi múa dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng như điệp (con bướm), bộ ngực theo động tác múa của nàng ở dưới lớp áo lụa phập phồng nhẹ run, như ẩn như hiện. Một tấm lụa mỏng che lại toàn bộ dung nhan nàng, nhìn qua mơ hồ mà mông lung, xứng với dáng múa mỹ diệu của nàng, càng thêm có vài phần cảm giác thần bí mê hoặc. (dịch bởi yên hoa trên wattpad)

Thái Tử kinh diễm nhìn nữ tử kia, thân thể không ngừng nghiêng về phía trước. Tông Chính Vô Ưu ngẩn ra, như thế nào cảm thấy thân hình nữ tử này cũng tương tự A Mạn, hắn có phải hay không tẩu hỏa nhập ma, nhìn ai đều thấy giống nàng.

“Tốt!” Vũ điệu đã hoàn, Thái Tử đứng dậy, vỗ tay khen ngợi: “Nguyệt Cung Thường Nga (Hằng Nga trên cung trăng) nhìn thấy dáng múa của nàng, sợ là đều phải hổ thẹn đến chết.”

Ánh mắt dâm tà nhìn từ trên xuống dưới nữ tử mặc y phục rực rỡ, làm như đang nhìn thấy nàng không có mặc quần áo vậy. Thái Tử đi xuống, duỗi tay muốn gỡ xuống khăn che mặt của nàng ta, nữ tử ấy vội vàng lui sau mấy bước, tránh đi tay hắn, hắn cũng không giận, ngược lại càng thêm vài phần hứng thú, dứt khoát chắp tay sau lưng mang theo tư thế Thái Tử của hắn, dùng ngữ điệu cao cao tại thượng hỏi: “Nàng là người mới tới của Thiên Hương Lâu? Trước kia chưa thấy qua nàng, tên gọi là gì?”

Nữ tử đó hướng hắn hành lễ, gục đầu xuống, thấp giọng đáp: “Tiểu nữ tử Ngân Hương, ngày hôm trước mới tới Thiên Hương Lâu.”

Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu gắt gao nhìn thẳng nữ tử đó, âm thanh này tuy rằng nghe đến không hoàn toàn tương đồng với A Mạn, lại càng như là cố ý thay đổi giọng điệu, hắn không khỏi nhíu mày, vẫn cứ không có lên tiếng.

Thái Tử lại hỏi: “Nga, Ngân Hương, tên hay. Nàng có nghĩ muốn rời đi Thiên Hương Lâu không?” Những lời này, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Ngân Hương đem đầu rũ thấp, im lặng không nói, làm như đang do dự. Không như trong dự đoán của Thái Tử, vui sướng hoặc cảm động đến rơi nước mắt, Thái Tử không vui nói: “Như thế nào, nàng cảm thấy phủ của bổn Thái Tử còn so ra kém hơn một cái Thiên Hương Lâu?”

Ngân Hương vội quỳ xuống, tiếng nói có chút run rẩy: “Tiểu nữ tử không dám.”

“Đoán là nàng cũng không dám!”

Thái Tử háo sắc, mọi người đều biết, mang nữ nhân từ thanh lâu hồi phủ, cũng không phải là một, hai lần. Dư đại nhân nghĩ đến nữ nhi nhà mình, sắc mặt nhìn không được tốt, rót trà, ho nhẹ một tiếng, ý muốn nhắc nhở mục đích chuyến này của bọn họ, là muốn cùng Vệ quốc đại tướng quân kéo quan hệ, không phải tới phủ tướng quân tìm nữ nhân.

Thái Tử hiểu ý, nhưng ánh mắt vẫn là không ngừng hướng trên người Ngân Hương, tuy rằng còn không có thấy được dung nhan, nhưng chỉ bằng vào dáng múa, dáng người của nàng thì cũng đủ làm cho người ta thần hồn điên đảo.

Hắn nhìn mắt Phó Trù, làm như có chút cố kỵ. Phó Trù trong lòng hiểu rõ, thế là cười nói: “Thái Tử thích Ngân Hương cô nương, là phúc phận của nàng ấy. Đợi sau khi yến tiệc kết thúc, ta sai người đi Thiên Hương Lâu nói một tiếng, hẳn là không phải chuyện lớn gì.”

Thái Tử tâm tình vui vẻ, dắt tay Ngân Hương, mang nàng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào nữ tử khuôn mặt được che lại bởi màn sa, thầm nghĩ: Tông Chính Tiêu Nhân ngươi tốt nhất nên cầu nguyện nữ nhân bên cạnh ngươi không phải là nàng(A Mạn).

Phó Trù vươn tay đối với người bên ngoài ra hiệu, một thị nữ thật cẩn thận bưng một bầu bạch ngọc được phong kín đi vào trong bữa tiệc. Phó Trù cười nói: “Rót rượu cho các vị đại nhân.”

Thị nữ nữ vâng lời mở bầu rượu ra, một mùi thơm nồng đậm tinh khiết xông vào mũi, làm cho người chưa uống mà lòng đã say, nháy mắt tràn ngập toàn bộ yến phòng.

Tông Chính Vô Ưu sắc mặt trầm xuống, nghe được có người kinh động sợ hãi kêu lên: “Thập Lý Hương!”, đáy lòng hắn chấn động, sắc mặt biến đổi, ánh mắt tức thì sắc bén như đao. Thái Tử cùng Dư đại nhân hai mắt cực sáng, đồng thời nhìn thẳng bầu rượu trong tay thị nữ, kinh ngạc không thôi.

Thập Lý Hương, là do Tần gia ở vùng ngoại ô kinh thành sản xuất, nghe nói rượu này độc nhất vô nhị, hương tỏa ra xa mười dặm.

Ngửi thấy mùi thơm của rượu, Thái Tử kinh ngạc cảm thán: “Thì ra đây là “Thập Lý Hương”, quả nhiên danh bất hư truyền. Nghe nói rượu này đã không tồn tại trên đời, không biết Phó tướng quân từ chỗ nào mới có được?”

Phó Trù đáp: “Ngẫu nhiên được một vị bằng hữu tặng cho.”

Dư đại nhân nói: “Ngự yến mười ba năm trước kia, trong bữa tiệc văn võ bá quan đều tán thưởng “Thập Lý Hương” là cực phẩm trong các loại rượu, yến hội lúc sau, không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, làm bệ hạ giận dữ, hạ chỉ đem Tần gia toàn bộ xử trảm. Đáng tiếc thủ nghệ cất rượu tốt vậy mà không có người để truyền thừa (lưu truyền + thừa kế)!”

Phó Trù không dấu vết mà nhìn Tông Chính Vô Ưu, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, đáy mắt tối tăm làm như ấp ủ một hồi gió lốc. Phó Trù cười nói: “Dư đại nhân còn chưa uống rượu cũng đã say rồi.”

Dư đại nhân sửng sốt, bỗng dưng nhớ tới mười ba năm trước Tần gia thảm án qua đi, Lâm Thiên hoàng từng hạ chỉ cấm bất luận kẻ nào cũng không được nhắc tới việc này, người vi phạm sẽ luận theo tội mưu phản mà xử lý. Từ đó về sau, trong cung mở tiệc rốt cuộc chưa thấy qua một giọt rượu nào. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn kinh sợ, cuống quít cười nói: “Đúng, đúng vậy, xem ta…… chỉ ngửi thấy mùi thơm của rượu đã say, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, ta đều không nhớ rõ chút nào vừa rồi đã nói cái gì, a…… Ha hả……” Hắn cười đến một thân mồ hôi lạnh.

Dung Nhạc trưởng công chúa đối với sự tình phát sinh, giống như chỉ là quần chúng, đạm nhiên (thời ơ lạnh lùng) mà bình tĩnh. Ngẫu nhiên ngước mắt đảo qua liếc mắt một cái, làm như nhìn thấy Ngân Hương bên người Thái Tử ở lúc Dư đại nhân nhắc tới mười ba năm trước những sự tình đó, ánh mắt hơi hơi đổi đổi. Nàng không khỏi nghĩ đến, người sống trên thế gian này khắp nơi đều vô tình, chỉ tiếc nuối tay nghề ủ rượu của Tần gia thất truyền, lại không có người có cảm xúc thương tiếc, thần thái kích động vì mạng người chết thảm.

Phó Trù bưng chén rượu lên, nói: “Hôm nay rượu ngon trước mặt, không nói chuyện khác. Các vị mời!”

Thái Tử cũng không khách khí, bưng lên chén rượu định uống cạn, lại chợt cảm thấy có một cổ hàn khí tỏa ra, nhìn đến Tông Chính Vô Ưu tà mắt lạnh như băng, cả người đều tản ra hơi thở cực kỳ lạnh lẽo, không khỏi trái tim run rẩy, nhớ tới Tông Chính Vô Ưu là như bắt đầu từ mười ba năm trước, liền chán ghét rượu cùng nữ nhân.

“Thất hoàng đệ, “Thập Lý Hương” này là tuyệt phẩm trong các loại rượu, ngươi cũng nên phá lệ nếm thử. Nếu không, chính là sự ăn năn lớn nhất của đời người!”

Gân xanh ở trên trán Tông Chính Vô Ưu động mạnh, thân thể cứng đờ như sắt, Thập Lý Hương, Thập Lý Hương…… ba chữ này một khi nhắc tới, liền ở trong đầu hắn vứt đi không được, hắn cực lực ngăn chặn trong lồng ngực đang cuồn cuộn, giơ tay vung lên, Thái Tử đưa tới bên môi ngọc ly đột nhiên vỡ vụn, rượu trong ly ngưng tụ thành một đạo cột nước xoa qua chóp mũi của Thái Tử, xẹt qua khuôn mặt của nữ tử ngồi bên Thái tử, thẳng tắp hướng về phía trụ cột bên cạnh.

Rượu văng lên trụ cột, lưu lại một lỗ đen nhỏ, chiếu vào trên vách tường đối diện. Thái tử chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, vội vàng sờ soạng cái mũi của mình, máu đỏ thắm trên đầu ngón tay, nhắc nhở hắn mới từ quỷ môn quan dạo qua một vòng, không khỏi kinh sợ trừng lớn đôi mắt, ngây người.

Toàn bộ trong phòng, bị một loại hàn khí thấu xương bao phủ, cả hô hấp đều phải bị đông lại. Dư đại nhân mới vừa uống một ngụm rượu còn ngậm ở trong miệng, như thế nào cũng nuốt không xuống được. Ngụm rượu kia, giờ phút này với hắn mà nói không hề là rượu ngon, mà là độc dược tùy thời đều có khả năng sẽ trí mạng.

Ly Vương kỵ rượu, chuyện lớn như vậy, cứ nhiên quên mất! Dư đại nhân ảo não phi thường, môi khẽ nhếch, ngụm rượu kia từ khóe miệng run run, chảy ra, theo cổ chảy vào bên trong vạt áo, như một cái rắn độc uốn lượn bò sát ở thân thể hắn, ngăn không được run rẩy.

Nhất thời trong phòng yên tĩnh, không ai nói chuyện, không khí quỷ dị đến làm người hít thở không thông.

Lụa mỏng trên mặt Ngân Hương bị cột nước tua nhỏ, bay xuống trên mặt đất, hiện ra một khuôn mặt tuyệt đẹp.

Mày như viễn sơn đại (kiểu vẻ mày của người xưa), da trắng hơn tuyết, một đôi mắt đẹp như nước gợn liễm diễm (sóng nước lóng lánh), rõ ràng nhìn qua biểu tình là không biết làm sao, nhưng giữa sóng mắt lưu chuyển lại ngăn không được diễm quang (diễm lệ, kiều diễm) bắn ra bốn phía, vũ mị liêu nhân(duyên dáng đáng yêu làm người yêu thích).

Thì ra nữ tử có thân hình cùng âm thanh tương tự nàng, lại có một khuôn mặt minh diễm chiếu người như vậy. Quả thực tướng mạo rất đẹp! Sau lưng rèm châu Dung Nhạc trưởng công chúa giơ lên nụ cười châm chọc. Không sai, nàng là Mạn Yêu, ở trong phòng tắm lặng yên không một tiếng động thay cho công chúa giả, mà nữ tử giả công chúa kia đã từng ở hoàng cung đại điện thay nàng tuyển phu, lẻn vào hồ tắm cũng giống như nàng lúc nãy ẩn thân dưới đáy hồ, ở lúc bọn họ sau khi rời khỏi, hóa thành Thiên Hương Lâu vũ cơ, sa lụa che mặt, vì muốn dời đi tầm mắt của Tông Chính Vô Ưu.

Thái Tử vừa chuyển đầu thấy khuôn mặt diễm lệ của Ngân Hương, kinh hỉ đến liền chính chóp mũi của mình đau đều đã quên mất, khen: “Đẹp, quá đẹp!” Đẹp hơn bất kỳ thê thiếp nào trong phủ của hắn.

Nhìn nữ tử y phục rực rỡ, gương mặt hoàn toàn xa lạ, ánh mắt Tông Chính Vô Ưu lúc sáng lúc tối, không phải nàng? Hắn bỗng nhiên cũng không rõ ràng lắm, hắn đến tột cùng là hy vọng nữ tử kia là nàng? Hay vẫn là hy vọng nữ tử kia không phải nàng? Nhẹ nhàng rũ xuống mí mắt, không còn liếc mắt đến nữ tử y phục rực rỡ kia một cái, trong phòng khắp nơi đều là mùi rượu thơm nồng tràn ngập ở chóp mũi hắn, trong lòng hắn đã là rối loạn.

Phó Trù vẫn luôn duy trì tươi cười ôn hòa, cảm xúc của hắn từ đầu đến cuối chưa từng có bất luận biểu hiện gì, làm cho tươi cười kia thoạt nhìn càng như là một tấm mặt nạ, ngẫu nhiên khóe miệng có chút thâm sâu, thâm sâu đến làm người nhìn không thấu hàm nghĩa trong đó. Hắn buông cái ly, đứng dậy xin lỗi nói: “Là bổn tướng nhất thời sơ sẩy, thế nhưng đã quên một chuyện Ly Vương kỵ rượu, thật là xin lỗi. Người đâu, còn không mau đem rượu đi xuống, đổi trà.”

Hạ nhân một trận bận rộn. Qua chuyện kinh động lúc nãy, mọi người đều có tâm tư của riêng mình, ăn uống càng vô vị, yến tiệc liền như vậy mà qua loa kết thúc.

Mọi người đồng loạt đi ra phủ Tướng Quân, công chúa giả – Ngân Hương đi theo Thái Tử hồi phủ, Tông Chính Vô Ưu lên xe ngựa. Mạn Yêu rốt cuộc thở ra một hơi, tâm tuy trống trải, lại cũng dần dần kiên định. Nàng đang định bước lên xe, bên trong chiếc xe ngựa hoa lệ phía sau nàng bỗng nhiên truyền ra trầm thấp một câu: “Dung Nhạc trưởng công chúa xin dừng bước.”

Mạn Yêu giật mình kinh sợ, một thân cứng đờ, lúc này Tông Chính Vô Ưu gọi nàng lại làm cái gì? Hay là bị hắn nhìn ra manh mối? Trong yến phòng, nàng tự nhận vẫn chưa lộ ra dấu vết, vội thu lại tinh thần, chậm rãi xoay người, bình tĩnh nói: “Ly Vương điện hạ có việc mời nói.”

Tiếng nói không giống, nhưng ngữ điệu bình tĩnh như vậy, cùng với dáng quay người lại ưu nhã tự nhiên, đều mang đến một loại cảm giác mơ hồ quen thuộc, phi thường nhạt nhẽo, nhạt nhẽo đến dễ dàng bị xem nhẹ, trừ phi có đầu óc bình tĩnh dị thường cùng thanh minh (thanh tĩnh minh mẫn), nhưng Tông Chính Vô Ưu giờ phút này vừa lúc là thiếu cái này.

Tông Chính Vô Ưu lười nhác ngồi ở trong xe, ánh mắt làm như muốn xuyên thấu qua rèm châu vọng tiến vào trong mắt nàng, nhưng nàng lại rũ hai mắt, tầm mắt hắn chỉ có thể dừng lại ở ngoài rèm châu tinh mịn trước mặt nàng.

Hắn trầm giọng nói: “Công chúa ở trên đại điện mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm cũng muốn có được kỳ hạn nửa năm, thì ra là vì chờ đợi Phó tướng quân chiến thắng trở về? Thật có thể nói là dụng tâm lương khổ!”

Thì ra là nói chuyện này, Mạn Yêu cả người thả lỏng, khóe miệng nổi lên một tia cười khổ. Hơn hai tháng không người quấy rầy tự do cùng với nàng thuận lợi vì chính mình an bài thân phận giả, lúc Phó Trù vừa mới hồi triều ngày thứ nhất thì đã xuất hiện một công chúa giả thay nàng tuyển phu từ một khắc đó bắt đầu, khiến cho mọi việc trước đó không bình thường nhìn qua thuận lợi, suôn sẻ. Nàng hơi hơi trào phúng chế nhạo nói: “Đúng vậy, thật là dụng tâm lương khổ!” Chỉ là người kia dụng tâm lương khổ, không phải nàng!

Thứ mà nàng theo đuổi bất quá là tự do cùng chân tình, nhưng hiện giờ, tự do đã mất, không, kỳ thật nàng chưa bao giờ chân chính có được tự do qua, hai tháng kia, nàng kỳ thật vẫn chưa thoát khỏi người khác khống chế, hoàng huynh không ngăn cản, là bởi vì thời điểm còn chưa tới. Mà nàng tưởng rằng có được chân tình…… càng là buồn cười, một hồi ảo mộng, thôi bỏ đi!

Tông Chính Vô Ưu hơi sửng sốt, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, Mạn Yêu lập tức phục hồi lại tinh thần, vội vàng cười nói: “Ly Vương lời này sai rồi, ta là công chúa một quốc gia, đã biết Ly Vương đối với ta vô tình, liền cũng không muốn ủy khuất cầu toàn đi làm chuyện nhàm chán. Không sai, định ra kỳ hạn nửa năm là vì muốn Ly Vương hồi tâm chuyển ý xác thật là chỉ ngụy trang, nguyên nhân chân chính, là ta muốn mượn cơ hội này hiểu biết rõ những hoàng tử quý tộc, từ đó chọn ra một người thích hợp nhất làm phu quân của ta, bởi vì cuộc hôn nhân này quan hệ đến tình nghĩa hai nước, cũng không thể bởi vì Ly Vương cự hôn mà tùy tiện chọn ra một người thay thế bổ sung? Như vậy, thể diện của Khải Vân quốc ta không phải đã bị ta đánh mất hết?” Nàng nhàn nhạt cười, biểu tình này tựa như lần đầu tiên ở điện Càn Khôn cùng hắn nói chuyện.

Tông Chính Vô Ưu cười như không cười nói: “Xem ra ngươi cho rằng tay cầm binh quyền Đại tướng quân so với người có huyết thống cao quý, hoàng thân quý tộc càng có thể tăng thêm thể diện Khải Vân quốc các ngươi?”

Mạn Yêu mỉa mai nói: “Ly Vương lời này sai rồi, ngày ấy ở hoàng cung điện Nghi Khánh, Ly Vương điện hạ không phải cũng thấy được, lúc Dung Nhạc tuyển phu, bởi vì dung nhan ta xấu xí, những hoàng tử và các quý tộc đó, đều tránh ta như rắn rết, chỉ có Phó tướng quân bất đồng, ta không chọn hắn còn có thể chọn ai?”

Nàng nói ra những câu đó đều có lý, khiến Tông Chính Vô Ưu hồi tưởng tình cảnh trên đại điện. Mạn Yêu thấy bộ dáng hắn như suy tư gì, trong lòng có chút không xác định, lúc này, nàng không thích hợp cùng hắn nói quá nhiều, nàng cần thiết lập tức rời đi tầm mắt hắn, nghĩ vậy liền cười nói: “Như thế nào, Ly Vương điện hạ hối hận sao? Nếu là hối hận, hiện tại…… Còn kịp.”

Tông Chính Vô Ưu cười nhạo một tiếng, mắt mang theo trào phúng chế nhạo cùng khinh thường, đối với hạ nhân phân phó nói: “Hồi phủ.” Không thèm liếc mắt đến nàng một cái.

Nàng cứ như vậy thoát đi hắn khống chế. Một hạt Tán hương hoàn, làm cho từ trong xương cốt lộ ra một loại mùi son phấn khiến hắn chán ghét, thay đổi hơi thở ban đầu của nàng; một viên Phục thanh đan, khôi phục tiếng nói bình thường của nàng, không còn khàn khàn; một vũ cơ che mặt có thân hình tương tự, thành công dời đi tầm mắt hắn; một hồ rượu ngon năm xưa, dùng cấm kỵ của hắn, nhiễu loạn nỗi lòng hắn. Mỗi người đều có cấm kỵ, nhất định có những đồ vật không thể đụng vào.

Đây vốn là mưu kế nàng dùng để thoát thân, dưới sự phối hợp của Ngân Hương cùng Phó Trù, thiên y vô phùng(*), có thể nói hoàn mỹ, nhưng nguyên nhân chính là bọn họ phối hợp đến mức quá hoàn mỹ, làm nàng cảm giác được hết thảy mọi việc, đều thấp thoáng giống như là vì nàng mà sớm đã chuẩn bị.

Phía trước xe ngựa xa hoa dần dần đi xa, biến mất ở trong vòng tầm mắt nàng, còn lại khắc ở trong mắt nàng chỉ là màn đêm đen nhánh. Nàng ngẩng đầu lên, nặng nề mà phun ra một hơi, nhưng cảm giác đau buồn trầm trọng vẫn như cũ ở trong lòng đè thật mạnh, vứt đi không được.

“Tông Chính Vô Ưu, tạm biệt!”

Mạn Yêu lên xe ngựa, cũng biến mất bên trong màn đêm.

Phó Trù lúc này mới đi ra cửa, nhìn phương hướng xe ngựa biến mất, kiên định chậm rãi dấu đi ôn hòa tươi cười trên môi. Tông Chính Vô Ưu cho dù cơ trí như thế nào, cũng quyết sẽ không đoán được người hắn muốn tìm kỳ thật vẫn luôn ngồi thản nhiên ở trong tầm mắt của hắn. Nữ tử kia, tâm tư thật là kín đáo, giỏi vận dụng xung quanh hết thảy những gì có thể dùng, tỷ như sự vật, người, còn bao quát cả nhân tâm. Phòng tắm trống trải liếc mắt một cái là nhìn thấy hết, hồ tắm màu ngọc bích xanh biếc nhìn không thấy đáy, Ngân Hương có thân hình tương tự, sắc tâm của Thái tử, Tông Chính Vô Ưu tự phụ cùng cấm kỵ, cùng với hắn nhất định phối hợp…… hết thảy đều ở bên trong dự đoán của nàng. Nhưng là có một chút, nàng có lẽ không biết, nếu hắn chuẩn bị bầu rượu kia không phải “Thập Lý Hương”, như vậy tưởng đã lừa gạt được đôi mắt Tông Chính Vô Ưu, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.

Phó Trù chắp tay sau lưng đứng ở phía trên bậc thang, mắt nhìn phương xa, giống như tư thái người đứng ở chỗ cao nhìn xuống thương sinh. Hắn hơi nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng mà cười, hôn lễ hai ngày sau, hắn đã càng ngày càng mong đợi!

…………………………

*Thiên y vô phùng: áo của tiên nhân mặc, không có đường kim chỉ may vá. Ý so sánh sự vật chu đáo chặt chẽ hoàn mỹ vô khuyết.

Truyền thuyết cổ đại, Quách Hàn người Thái Nguyên, ở đêm hè thấy một tiên nữ từ bầu trời bay xuống, nàng một thân bạch y, mỹ lệ tuyệt luân. Nàng nói cho hắn biết nàng tên là Chức Nữ. Quách Hàn cẩn thận thưởng thức xiêm y của Chức Nữ. Xiêm y trọn vẹn một mảnh liền với nhau, thế nhưng nhìn không ra đường kim mũi chỉ, tò mò hỏi Chức Nữ. Chức Nữ đáp: “Thiên y vô phùng.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.