Sơ Niệm nhịn không được cười, cô vẫn là giống như trước đây, quán thích chơi một ít thủ đoạn người ta không thấy. Có điều qua nhiều năm như vậy, như thế nào một chút tiến bộ cũng không có?
“Em không đến mức thảm hại 2 lần trong cùng một hoàn cảnh. “
Sơ Niệm vừa nói lại chậm rãi nhìn Sơ Uyển tới gần, thẳng đến khi đem chị gái dồn đến mức không thể lùi nửa, mới giơ tay ở trêи vai Sơ Uyển vỗ một phen:
“Chị nói đúng không, chị gái tốt của em.”
·····
Khi Lục Trạch chạy về biệt thự, nhìn đến bộ dáng Sơ Niệm cùng Sơ Uyển “Giằng co”, hắn tuy rằng chưa biết rõ tình huống, nhưng cũng là nhẹ nhàng thở ra. Trở về trêи đường, thực sự hắn cũng lo lắng, lo lắng Sơ Uyển sẽ làm gì Sơ Niệm. .
Chỉ là nhìn tình hình hiện tại có lẽ cô không xảy ra chuyện gì, mới hậu tri hậu giác nghĩ lại có lẽ là dohắn lo lắng dư thừa. Dù sao tiểu hồ ly của hắn từ trước đến nay đều chỉ có cô thu thập người khác, có khi nào cô bị thiệt thòi.
Chẳng là lúc sau khi Lục Trạch đến gần mới phát hiện, hai người đều là cả người ướt đẫm, trạng thái cũng không thể nói là tốt, nhịn không được nhíu nhíu mày, không có quá nhiều chần chờ, lấy khăn lông trêи ghế trực tiếp choàng lên người Sơ Niệm, thậm chí bị ánh sáng Sơ Uyển nhìn chăm chú hắn vẫn như cũ không coi ai ra gì mà quan tâm hỏi Sơ Niệm.
“Vì sao lại biến thành như vậy?”
Sơ Niệm còn chưa mở miệng, Sơ Uyển đã lớn tiếng doạ người mà mở miệng trả lời, phảng phất như vừa rồi Lục Trạch hỏi chuyện không phải Sơ Niệm mà giống như hỏi cô, chỉ là có lẽ Sơ Uyển còn chưa từ trong khϊế͙p͙ sợ phục hồi tinh thần thế cho nên cô gấp không chờ nổi mà nhanh trả lời. Bên tai Lục Trạch cùng Sơ Niệm nghe thấy hơi đột ngột mà lại buồn cười.
“Việc này, bọn em ······ kỳ thật cũng không có việc gì, chỉ là…. là di động của tiểu Niệm vừa rồi rơi vào bể bơi, sau đó …”
Sơ Uyển vừa nói vừa gắt gao nhìn chằm chằm Sơ Niệm, mặc kệ cô vừa rồi như thế nào sợ hãi em gái, lúc này trong mắt lại chỉ lóe lên nồng đậm cảnh cáo, cô tổng cảm thấy chỉ cần mình giải thích trước một bước, Sơ Niệm liền không có gì cái cớ gì mở miệng.
Đúng. Cô cũng xác thật không có gì mở miệng, Sơ Niệm có thể nói như thế nào, nói chị gái như cô muốn giết chết em gái mình sao? Ai nhìn thấy? Vừa rồi trong căn nhà này chỉ có các hai người, Sơ Niệm hiện tại cũng nửa điểm bất cập đều không có, ai có thể chứng minh cô vừa rồi rốt cuộc đã làm gì?
Tựa hồ là càng thêm chắc chắn, liền tính cô lần này dạy dỗ Sơ Niệm không được cũng có thể làm đứa em này ngậm bồ hòn. Mặc dù lời nói vừa rồi có chút không tự tin nhưng lúc này lại như có như không mà “Nhắc nhở” Sơ Niệm một tiếng:
“Tiểu Niệm, lần sau cẩn thận một chút, có biết không?”
Sơ Niệm chưa nói gì, không những chưa nói gì, còn cúi đầu dùng khăn lông xoa xoa tay, sau đó mới ngẩng đầu hỏi Sơ Uyển một câu, giống như vừa rồi cô căn bản không nghe rõ chị gái nói gì.
“Sao?! Em phải cẩn thận cái gì?”
Biểu tình trêи mặt Sơ Uyển hiển nhiên có chút không nhịn được, khóe miệng run rẩy, dư quang thoáng nhìn khăn lông trêи người Sơ Niệm, trong lòng tư vị càng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đôi mắt mị mị, nói ra nói vào cũng là Sơ Niệm có thể hiểu được cô là đang cảnh cáo:
“Tiểu Niệm, không cần không hiểu chuyện như vậy … “
Sơ Uyển mặt sau tự nhiên còn có lời muốn nói, bất quá Sơ Niệm không nói không rằng giáng xuống một bạt tay. Thanh âm thanh thúy vang lên, lại thêm ở trước mặt Lục Trạch khiến Sơ Uyển càng thêm xấu hổ, giận dữ đến chết!
Trêи mặt nóng rát đau đớn, cái tát này của Sơ Niệm đúng là không muốn lưu lại đường sống cho cô. Sơ Uyển không thể tin tưởng mà ôm một bên mặt, lạnh giọng chất vấn Sơ Niệm: “Sơ Niệm, mày… Mày có ý gì?!”
Sơ Niệm rõ ràng là động thủ đánh người nhưng giờ phút này lại càng thêm “Kiêu ngạo”:
“Tôi muốn đánh chị thì đánh, còn cần lý do sao?”
Lục Trạch hiển nhiên cũng không nghĩ tới Sơ Niệm sẽ làm như vậy, rốt cuộc cô thường xuyên dỗi người nói là có thể đem cái nhân khí chết khϊế͙p͙, còn cần động tay? Đây là không phải thuyết minh, bọn họ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, thế nên Sơ Niệm mới muốn động thủ ?!
Sơ Niệm thấy vẻ mặt Lục Trạch suy nghĩ sâu xa mà nhìn mình, nghiêng đầu nhướng mày, cố ý hỏi hắn:
“Như thế nào, đau lòng sao?”
Lời nói này liền có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa, Lục Trạch bất động thanh sắc mà cầm bàn tay Sơ Niệm, nâng niu như trân bảo.
“Không có, anh chỉ lo lắng tay em bị đau.”