Buổi lễ trao giải Liên hoan phim Kim Qua sắp tới, trên trang báo giải trí của các trang web lớn đều đưa tin tức về các minh tinh, chuyện của Bùi Uyển Linh đã sớm trôi vào dĩ vãng. Trong cái vòng luẩn quẩn này, vì con đường ngôi sao của mình, có những người sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Tống Như chỉ là khách mời trao giải lần này nên không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Dương Vũ Mịch lại hao phí tâm cơ muốn trở thành ngôi sao nữ chói mắt nhất đêm đó.
Lúc chị Hy giúp Tống Như chuẩn bị hành lý, nói: “Bùi Lạc Phong đã thảo luận bộ phim mới với người mới kia, nghe nói Dương Vũ Mịch tức điên người đến văn phòng làm loạn một trận.”
“Vậy sao?” Tống Như xem tạp chí sản phẩm, thản nhiên lên tiếng trả lời.
Cô muốn đặt tất cả sự chú ý vào công việc, những chuyện vớ vẩn khác đều không liên quan đến cô.
“Nghe nói Bùi Lạc Phong cũng tức giận không nhẹ, trực tiếp hủy bỏ khách sạn tổ chức sinh nhật cho Dương Vũ Mịch.” Chị Hy lắc đầu: “Chị thấy bọn họ không thể lâu dài được.”
Trước kia Tống Như lúc nào cũng thông cảm cho Bùi Lạc Phong, luôn luôn nhượng bộ thỏa hiệp, nhưng Dương Vũ Mịch sẽ không làm vậy. Trong mắt cô ta chỉ có duy nhất một chuyện thành danh, thấy sắp lấy được ngôi Ảnh hậu rồi mà Bùi Lạc Phong lại rút tài nguyên đi, bồi dưỡng người mới, sao cô ta có thể không tức giận cho được.
“Để cô ta làm loạn đi.” Tống Như vô cùng bình tĩnh.
Những lời cô nói với Bùi Lạc Phong không phải là lời nói trong lúc tức giận nhất thời, cô thật sự sẽ để bọn họ phải trả cái giá đau đớn. Trong buổi lễ trao giải, Dương Vũ Mịch sẽ khiến người ta ấn tượng sâu sắc bởi đó sẽ là điểm kết thúc cho sự nghiệp diễn viên của cô ta.
“Để Bùi Lạc Phong nếm mùi đau khổ đi.” Chị Hy vui mừng nói, bây giờ Tống Như có thể hoàn toàn buông bỏ Bùi Lạc Phong, thắng được nhân sinh của mình, đây chính là chuyện khiến cô vui nhất: “Bụng dạ Dương Vũ Mịch sâu như vậy mà người mới kia cũng không phải đơn giản, lại còn dám chặn xe Hàn Lãng, chị thấy Huy Hoàng càng ngày càng loạn rồi, hợp đồng của em phải làm sao đây? Có muốn đi hay không?”
Chỉ cần là quyết định của Tống Như, chị Hy nhất định sẽ ủng hộ vô điều kiện.
“Ý của Gia Cửu là để em thực hiện hợp đồng của Ole.” Tống Như nói ra quyết định của mình.
Chị Hy sửng sốt một chút rồi cười: “Quả nhiên là tổng Giám đốc Dương, ánh nhìn hơn người…”
Cô chưa từng nghi ngờ thực lực Tống Như, chỉ cần cô ấy muốn làm thì chắc chắn sẽ thành công.
“Em tin tưởng ánh mắt Gia Cửu, về phía KB và hợp đồng Sang Nghệ để bọn họ tự sang đi, em không quan tâm.” Tống Như làm chuyện gì sẽ chuyên tâm làm tốt nhất có thể.
Cô chỉ dựa vào sự dẻo dai này mà từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay.
Cô vốn đã có được thành quả nhờ vào thực lực của mình và địa vị đã có, tiến vào Ole không phải là chuyện không thể.
Bên kia Bùi Lạc Phong nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định đi xin lỗi Dương Vũ Mịch, quả thực là do hắn quá tức giận. Chỉ là gọi ba cuộc Dương Vũ Mịch đều không nghe máy.
Anh ta lái xe đến thẳng khu nhà ở của Dương Vũ Mịch, còn mua một bó hoa hồng tới.
Trước kia Dương Vũ Mịch chỉ ồn ào làm loạn một lát rồi thôi nhưng lần này, Bùi Lạc Phong lại cảm thấy không đúng lắm. Sau khi anh ta ấn chuông cửa liền hét lên: “Vũ Mịch, mở cửa đi, chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng.”
Anh ta cảm thấy cho dù là Dương Vũ Mịch vì mang thai thì cũng quá mẫn cảm rồi, nhưng phụ nữ đều như vậy, tặng chút quà nhỏ là được rồi.
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn, Bùi Lạc Phong đứng ngoài cửa chờ một lát, Dương Vũ Mịch mới mang sắc mặt suy nhược ra mở cửa, chỉ là không có ý định cho anh ta vào mà đứng ngoài cửa.
“Lạc Phong, có chuyện gì sao?”
Anh ta có vẻ rất căng thẳng, tay vẫn luôn nắm chặt cửa.
“Đừng giận nữa, anh biết là giọng điệu của anh không được tốt, anh xin lỗi.” Bùi Lạc Phong mỉm cười tặng hoa cho cô ta.
“… Cảm ơn, Lạc Phong, em đã không còn giận nữa rồi.” Dương Vũ Mịch nói rồi day day huyệt Thái Dương.
“Được, vậy em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Tối nay anh sẽ đặt nhà hàng Tây, đến lúc đó sẽ đến đón em.” Bùi Lạc Phong nhìn vào trong phòng một chút rồi mới đi về phía thang máy.
Dương Vũ Mịch mỉm cười đồng ý, ôm bó hoa hồng nhìn anh ta đi về, đợi đến khi cánh cửa thang máy đóng lại mới thở phào một hơi.
Vừa xoay người, Đỗ Cảnh Thăng đã cuốn khăn tắm đi tới.
“Sao vậy? Một bó hoa đã giữ được em rồi?” Anh ta nở nụ cười châm chọc, đưa tay ôm lấy eo Dương Vũ Mịch rồi vứt bó hoa xuống đất.
“Anh đừng như vậy.” Dương Vũ Mịch vội vàng đóng cửa lại. Cô ta về thẳng nhà luôn đều là vì Đỗ Cảnh Thăng muốn gặp cô, không ngờ rằng Bùi Lạc Phong đột nhiên lại tới, cô trả lời vài câu sẽ để Đỗ Cảnh Thăng đi.
“Tối nay em phải đi ăn cơm với anh ấy nên anh tạm thời đừng đến tìm em. Nếu như để phóng viên chụp được, em sẽ không thể giải thích.”
“Được rồi.”
Đỗ Cảnh Thăng mặc quần áo rồi nghênh ngang rời khỏi khu nhà ở Dương Vũ Mịch.
Dương Vũ Mịch ngồi trước gương chậm rãi trang điểm, chuyện tới ngày hôm nay, cô đã bắt đầu hưởng thụ niềm vui một chân giậm hai thuyền. Nghĩ đến dáng vẻ Bùi Lạc Phong khi nãy xin lỗi mình, cô liền nở nụ cười đắc ý, thắng được đàn ông lại thắng được giải thưởng lớn Ảnh hậu, sau này Tống Như sẽ không phải là đối thủ của cô nữa.
Chỉ là cô vẫn chưa thể hoàn toàn buông bỏ Bùi Lạc Phong được, làm loạn trở mặt không có lợi cho cô.
Một khi cô buông tay, Bùi Lạc Phong lại về bên Tống Như thì sao?
Cô khổ tâm câu dẫn Bùi Lạc Phong lâu như vậy, không thể để bọn họ gương vỡ lại lành. Đột nhiên nhớ tới dáng vẻ diễm lệ động lòng người của Tống Như đêm thảm đỏ, trong mắt cô ta xẹt qua một tia âm hiểm độc ác.
Cô ta nghĩ một chút rồi gọi cho Tống Như: “Tôi gọi điện tới là để thông báo cho cô, Lạc Phong nói không hy vọng thấy cô xuất hiện trong buổi lễ trao giải.”
“Vậy hãy để anh ta nói chuyện với ban tổ chức, Tống Như chúng tôi trước giờ đều không giở tính xấu.” Chị Hy nói ở đầu bên kia.
“Đối nghịch với công ty đại diện của mình, Tống Như thật sự không muốn diễn tiếp nữa à?”
“Dương Vũ Mịch, cô truyền lời cho cả hai bên không mệt à? Nếu đã có cơ hội nhận giải thưởng thì cô hãy hưởng thụ cho đã đi, đừng suốt ngày ở đó nghĩ cách hãm hại người khác. Nếu như quá đáng quá thì ông trời cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
“Cô là cái gì mà lại dám nói với tôi những lời này chứ!”
Dương Vũ Mịch tức giận không thôi, còn muốn giáo huấn chị Hy vài câu thì điện thoại đã bị ngắt rồi.
Tống Như nghe thấy lời chị Hy nói chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, Dương Vũ Mịch không còn đắc ý được bao lâu nữa đâu.
“Tống Như, đừng quan tâm cô ta nữa. Lịch trình đã sắp xếp xong rồi, ba ngày hai đêm, buổi tối ngày em về chính là buổi lễ trao giải Kim Qua, em chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.” Chị Hy thân thiết nói.
Bọn họ cần chú trọng công việc chứ không phải chỉ tranh hơn thua với Dương Vũ Mịch.
“Ừm.” Tống Như đột nhiên nhớ đến Dương Gia Cửu sẽ đi cùng cô, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cơ hội công việc lần này rất khó có được, cô phải cố gắng nắm chắc lấy.
Với Tống Như mà nói, điều quan trọng nhất là có được một tác phẩm tốt, có thực lực để trở lại màn ảnh. Mà Dương Vũ Mịch lại hoàn toàn trái ngược, cô ta dồn tất cả tinh lực lên người đám đàn ông.
Sinh nhật Dương Vũ Mịch, Bùi Lạc Phong chưa từng vắng mặt, cho dù trước kia khi ở bên Tống Như thì anh ta cũng sẽ bỏ mặc cô để đến bên cô ta.
Mặc dù cô ta đã bám được vào cây đại thụ Đỗ Cảnh Thăng nhưng vẫn muốn lôi kéo trái tim Bùi Lạc Phong để Tống Như không còn đường níu kéo hắn ta nữa. Cô chọn một bộ váy màu hồng nhạt, xinh đẹp xuất hiện trước mặt Bùi Lạc Phong.
Không biết vì vui mừng hay vì nguyên nhân nào khác mà Bùi Lạc Phong uống rất nhiều rượu, vẫn luôn ôm Dương Vũ Mịch không buông.