Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 79-4: Tâm tư trong lòng mỗi người


“Người khác đều không biết chuyện chúng ta kết hôn nên bọn họ có ý kiến cũng là rất bình thường.” Tống Như đã không quan tâm xem xung quanh có người nào chú ý tới bọn họ hay không, cầm tay Dương Gia Cửu nói: “Em không hy vọng trở thành gánh nặng của anh. Gia Cửu, em biết anh muốn giúp em, nhưng có đôi khi em càng hy vọng mình trở thành cái ô che chở cho anh hơn.”

Những lời này làm cho màu mắt của Dương Gia Cửu tối đi.

“Em biết em nói những lời này quá nực cười. Anh là hoàng đế cao ngạo trong giới diễn xuất nên không cần tới em. Nhưng một ngày nào đó em sẽ đứng ở bên cạnh anh.”

Lần đầu tiên có người phụ nữ nói với anh những lời đó.

Lời nói này làm cho Dương Gia Cửu sửng sốt và chấn động.

Anh hít sâu một hơi, cố làm cho cảm xúc trở lại bình thường: “Nếu không phải ở đây, anh chắc chắn…”

“Vậy chúng ta về nhà đi.” Tống Như làm nũng với anh.

“Được, về nhà thôi.”

Anh kéo Tống Như dậy, mười ngón đan vào nhau.

Tin tức Giải trí Đại Thiên công khai đã gây ra phong ba trong giới. Cả đêm Bùi Lạc Phong đều không ngủ, vội vàng ứng phó với sự bất mãn của lãnh đạo cấp cao trong công ty. Khi Tống Như nhận được sự chú ý của bên ngoài, đồng thời Giải trí Huy Hoàng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Cho dù bọn họ tuyên bố với bên ngoài sẽ hủy bỏ chức vụ của Bùi Uyển Linh cũng không đưa đến tác dụng gì.

Thậm chí có cổ đông còn đưa ra ý định rút cổ phần. Bọn họ không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào từ trên người của Bùi Lạc Phong.

“Tổng Giám đốc Bùi, buổi chiều có buổi lễ đào tạo người mới, ngài…”

“Người mới gì chứ? Nhìn tôi bây giờ giống như có tâm tư ký hợp đồng với người mới sao?” Bùi Lạc Phong đột nhiên đứng phắt dậy, hất đổ tập tài liệu trên bàn. Một giây tiếp theo, anh ta xoay người nhìn về phía thư ký đã bị dọa không nhỏ.

“Chính là nghệ sĩ trẻ tuổi lần trước được Bùi… Bùi Uyển Linh dẫn vào công ty.”

“Bảo bọn họ vào đi!” Bùi Lạc Phong siết chặt nắm tay. Ông trời sẽ không tàn nhẫn với anh ta như vậy. Nếu bây giờ Tống Như đứng trên tột đỉnh vinh quang, anh ta lại tạo ra một Tống Như khác, như vậy sẽ có khả năng loại bỏ được nguy cơ.

Sau khi trải qua một cuộc sàng lọc và phỏng vấn, anh ta giữ lại người có thực lực nhất trong đó.

“Cô tên gì?”

“Tuyết Lỵ, Hạng Tuyết Lê.” Cô gái hưng phấn trả lời.

“Tôi sẽ phái người đại diện tới cho cô. Sau này, cô chính là người mới được công ty trọng điểm đào tạo. Cô trở về chuẩn bị một chút, chậm nhất là cuối tháng, cô lại phải vào đoàn làm phim đấy.”

“Cảm ơn tổng Giám đốc Bùi!” Hạng Tuyết Lê cong môi cười, dáng vẻ trẻ trung lại đơn thuần, trong mơ hồ quả thật có thể thấy được bóng dáng của Tống Như, nhưng đây chẳng qua là bắt chước dáng vẻ bề ngoài mà thôi.

Bùi Lạc Phong nhìn cô ta rời đi, trong đầu hiện lên dáng vẻ trước đây của Tống Như đã đi từng bước một dần nổi tiếng thế nào. Khi đó cô cũng suy nghĩ đơn giản như vậy… Cô bắt đầu trở nên độc ác như vậy từ lúc nào?

Anh ta muốn tranh thủ thời gian, làm cho Hạng Tuyết Lê trở thành phiên bản trẻ tuổi của Tống Như!

Mấy phút sau, Dương Vũ Mịch đi đến, nghe nói về chuyện anh ta gặp Tuyết Lỵ: “Anh thật sự muốn lại bồi dưỡng một Tống Như khác sao?”

“Đây là cách tốt nhất để giải quyết nguy cơ trước mắt.” Bùi Lạc Phong nghiêm túc trả lời.

“Anh không nghĩ tới hậu quả sao? Nếu như về sau cô ta cũng rời bỏ anh giống như Tống Như thì sao? Anh tốn sức lực bồi dưỡng người mới còn không bằng suy nghĩ làm sao nâng em lên…”

“Vũ Mịch, sao bây giờ em lại không hiểu chuyện như thế chứ?”

“Bùi Lạc Phong, anh tỉnh táo lại đi. Bây giờ người duy nhất ở lại bên cạnh anh là em.” Dương Vũ Mịch không rời tầm mắt, giọng nói đột nhiên lạnh đi: “Chị anh nói rất đúng. Ở trong mắt anh chỉ có bản thân anh. Trước đây, lúc anh vứt bỏ Tống Như, đáng lẽ em phải nhìn thấu con người anh rồi mới đúng.”

“Đủ rồi!” Bùi Lạc Phong vỗ mạnh vào bàn: “Anh đã bỏ ra bao nhiêu cho em rồi! Anh thậm chí còn buông tha cả Tống Như!”

“Vậy đáng lẽ anh phải dùng tất cả tài nguyên Huy Hoàng tới nâng đỡ em chứ!”

Dương Vũ Mịch tham lam là do anh ta một tay tạo thành. Sự tham lam và không hiểu biết của cô ta làm anh ta vô cùng rung động.

“Tiếp tục như vậy nữa, anh thậm chí còn không bảo vệ nổi vị trí của mình nữa, làm thế nào nâng đỡ em được!”

Tiếng tranh cãi của bọn họ rất lớn, Hạng Tuyết Lê đi ra ngoài cửa mà quay lại cũng nghe thấy rõ ràng tất cả. Trên gương mặt ngây thơ của cô ta hiện ra một nụ cười lạnh như băng, âm thầm nhớ kỹ những lời bọn họ nói rồi xoay người rời khỏi Giải trí Huy Hoàng.

Từ sau khi phòng nghỉ của Tống Như bị mấy người mới này chiếm lấy, cô cũng rất ít khi đi tới công ty. Dù sao Huy Hoàng cũng sẽ không sắp xếp hành trình gì tốt cho cô. Bây giờ, công việc trên tay cô đều do Dương Gia Cửu lấy thân phận trợ lý của cô qua nói chuyện.

Hơn nữa, Giải trí Huy Hoàng đã cắt đứt với Bùi Uyển Linh, cô xuất hiện ở công ty sẽ chỉ khiến cho người có tâm suy đoán linh tinh, lễ trao giải Kim Qua đang ở trước mắt, cô không muốn trêu chọc thị phi.

Nhưng Dương Vũ Mịch không nghĩ như vậy. Cô ta cho rằng Tống Như cố ý không xuất hiện là muốn cám dỗ, làm cho Bùi Lạc Phong đau lòng.

Sau khi cãi nhau một trận ầm ĩ với Bùi Lạc Phong, Dương Vũ Mịch gọi điện thoại cho Tống Như: “Tôi muốn gặp cô, bây giờ!”

“Dựa vào đâu mà tôi phải nhận lời chứ?” Tống Như cảm thấy buồn cười. Loại giọng điệu cao ngạo của Dương Vũ Mịch đúng là không biết gì cả.

“Công ty đã ầm ĩ muốn lật trời rồi, chị Uyển Linh cũng rời đi, bây giờ Lạc Phong rất bận, vội vàng tìm người mới thay thế cho cô.” Dương Vũ Mịch nói ra chuyện của Hạng Tuyết Lê, trong lòng mong chờ Tống Như có thể ra tay ngăn cản chuyện này.

“Nếu như công ty ra sức nâng đỡ, cho dù cô ta không có kỹ năng diễn xuất, cũng có thể dựa vào gương mặt xinh đẹp trẻ trung đánh ra một con đường, đến lúc đó… lại khó giải quyết.”

Tống Như khẽ day huyệt thái dương: “Giống như cô sao? Tôi không có hứng thú biết chuyện như vậy.”

“Tống Như, rốt cuộc là ai ở sau lưng giúp cô, làm cho cô kiêu ngạo như thế! Cô chắc chắn đã sớm tìm được đường lui.”

“Tôi đoán không sai đâu. Cô vẫn luôn la hét muốn làm việc lại, nhất định là bò lên trên giường của ai đó rồi. Với thực lực của cô mà dám chống lại Huy Hoàng sao? Hạng Long bên Sang Nghệ muốn đào cô đi nhiều lần như vậy, cô đã ngủ với anh ta rồi sao?”

Dương Vũ Mịch vừa nói và ấn nút ghi âm.

Nhưng câu trả lời của Tống Như lại làm cho cô ta sửng sốt.

“Tôi không xấu xa như cô, thậm chí có thể lấy cơ thể của mình ra làm giao dịch.”

Tống Như nói xong câu này liền cúp máy. Cô lười nói thêm với Dương Vũ Mịch. Tâm lý của người phụ nữ kia vặn vẹo, cái gì cũng không bình thường.

“Dương Vũ Mịch à?” Chị Hy đi tới và thấy Tống Như vừa cúp máy.

Tống Như đáp một tiếng và nhìn tài liệu trong tay của chị Hy: “Đoàn làm phim bên kia có tin tức gì sao?”

“Đây là kịch bản và sắp xếp lịch quay phim do phó đạo diễn vừa đưa tới. Chị đã xem qua, không có vấn đề gì. Chỉ là…” Chị Hy nói được một nửa thì thở dài: “Bùi Lạc Phong bảo em tới công ty một chuyến.”

Tống Như nghĩ tới giọng điệu khi nói chuyện vừa rồi của Dương Vũ Mịch, cô đứng dậy nói: “Được, chúng ta qua đó luôn đi.”

Cô không có hứng thú về tiến triển giữa bọn họ, chỉ muốn mau chóng bắt đầu quay phim, như vậy sẽ có thể cách xa thị phi trong nội bộ Huy Hoàng một chút.

Bùi Lạc Phong còn có thể tìm cô vì chuyện gì nữa? Dương Vũ Mịch đi tìm anh ta kiện cáo rồi sao?

Tống Như bỏ qua những ý nghĩ, lặng lẽ xem kịch bản.

Chẳng bao lâu, xe đỗ lại ở dưới tầng của công ty Giải trí Huy Hoàng. Nhìn nơi đã từng quen thuộc, lúc này cô lại có cảm giác thật xa lạ. Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cô gái trẻ tuổi với dáng người cao gầy đang đứng ở trước mặt cô.

Chị Hy vừa nhìn thấy liền nhíu mày, khẽ nói với Tống Như: “Đây có phải là Bùi Lạc Phong muốn dính chút danh tiếng của em để bồi dưỡng người mới không?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.